Sau giờ Ngọ, trong cung truyền tin tức đến, Hoàng thượng phái Tứ A ca Dận Chân và Thập Tam A ca Dận Tường làm khâm sai đại thần, đi quyên bạc cứu tế. Cùng lúc này, Bát A ca Dận Tự và Cửu A ca Dận Đường cũng được phái đến Hà Nam, kết hợp với quan viên địa phương phụ trách việc cứu trợ, nhất định phải sắp xếp thỏa đáng cho bá tánh chạy nạn, khống chế hậu quả của thiên tai, đặc biệt là ngăn chặn ôn dịch bùng phát.
Trong suốt quá trình tính toán ngân sách cứu tế, tên của Thái tử vẫn chưa từng xuất hiện, chứng tỏ Khang Hi đang rất thất vọng về biểu hiện của hắn ở Hộ Bộ trong suốt thời gian qua, nhất là việc hắn chính là người quản việc mượn tiền của quốc khố, sau này nếu muốn tiến hành thu hồi nợ, người đầu tiên phải đòi chỉ sợ cũng là chính Thái tử hắn.
Chẳng ai ngờ được, mấy người Dận Chân đi chuyến này đến tận hơn hai tháng, nên chẳng kịp trở về đón năm mới, Dận Chân không có ở phủ, các vị nữ nhân chẳng có tâm tư đón Tết, mất hết hứng thú, chỉ vào đêm Trừ tịch, mọi người mới tới Hàm Nguyên cư dùng bữa cơm cuối năm rồi thôi, mạnh ai ở chỗ của người nấy.
Ngoài việc đến thỉnh an rồi nhân tiện trò chuyện với Na Lạp thị một chút, mỗi ngày Lăng Nhã đều làm một việc, đó là tới phòng công báo* trong phủ nhằm dò la tin tức của Dận Chân, dù chỉ là đôi câu vài lời thôi thì cũng quá tốt rồi. Trong thời gian này, Niên thị từng gây chuyện với Lăng Nhã vài lần, nhưng nàng luôn luôn cẩn thận, lại có Na Lạp thị giúp đỡ nên vẫn chưa bị nàng ta nắm được nhược điểm gì, hữu kinh vô hiểm**. Còn Y Lan thì lại thường xuyên tới phủ, mỗi lần tới đều ở lại mấy ngày, ngày nào cũng phải tới Linh Lung các trò chuyện với Linh Tịch, mà nghĩ cũng lạ, có lẽ nàng thật sự có duyên với Linh Tịch, bình thường Linh Tịch luôn thờ ơ với người khác nhưng khi gặp nàng thì lại mở miệng nói chuyện, tuy trước mắt vẫn chưa có gì khởi sắc, nhưng đó cũng là một dấu hiệu rất tốt.
(*Nơi nhận tin tức của mỗi phủ đệ.)
(**Tuy có chút phiền phức nhưng cũng không có gì nguy hiểm.)
Dung Viễn vẫn tới phủ mỗi ngày như cũ, hài tử trong bụng Diệp Tú nhờ được hắn chăm sóc tỉ mỉ mà đã khỏe mạnh trở lại, tuy nàng vẫn không thể xuống giường, nhưng đã có thể dựa gối hoa mềm tựa đầu vào giường được rồi. Tính tới nay Diệp Tú đã chịu đựng được tới tháng thứ tám, cho dù bây giờ hài tử ra đời thì cơ hội sống cũng rất lớn.
Còn về phần Lý thị, trong một lần Dung Viễn thỉnh mạch cho Lăng Nhã đã vô tình nhắc tới, mạch tượng của Lý thị có gì đó khác thường, rõ ràng là có thai đã hơn sáu tháng, nhưng mạch thai lúc thì giống sáu tháng, lúc thì lại như năm tháng, khiến hắn không thể nào lý giải được.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ nhất chính là vào ngày sáu tháng giêng, Lý Đức Toàn phụng chỉ của Khang Hi, đến phủ triệu Lăng Nhã tới Nam Thư phòng yết kiến. Đây là lần đầu tiên Khang Hi triệu kiến Lăng Nhã kể từ sau khi tuyển tú, cũng là lần đầu tiên Hoàng thượng đặc biệt triệu kiến một vị thứ phúc tấn mà ngay cả tên còn chưa từng được nhập vào tông sách Hoàng thất, vì vậy nên trong nhất thời khiến mọi người mông lung khó hiểu, chỉ có số ít lờ mờ đoán được gì đó.
Lăng Nhã thấp thỏm đi theo Lý Đức Toàn tiến vào Nam Thư phòng ở phía Tây Nam của Càn Thanh cung, đây là nơi Khang Hi đọc sách, phê duyệt tấu chương, nghị sự chuyện cơ mật...
Lý Đức Toàn lệnh cho tiểu thái giám dâng lên một chén trà xuân Long Tĩnh thượng hạng rồi sau đó chắp tay hành lễ: “Hoàng thượng có việc nên đến muộn, phiền Lăng phúc tấn chịu khó chờ một lát, nô tài còn có chút việc nên xin phép cáo lui trước.”
“Làm phiền Lý công công.” Lý Đức Toàn là nô tài tâm phúc bên cạnh Khang Hi, Lăng Nhã không dám chậm trễ nên vội vàng đáp lại, đợi Lý Đức Toàn đi rồi, nàng mới cẩn thận quan sát đánh giá nơi được coi là quan trọng nhất Tử Cấm Thành này, người trong triều nói rằng: Đây không phải là một nơi giành cho Hoàng gia quý tộc bình thường, nếu không thật sự là người thân cận của Hoàng đế thì cũng không thể vào; không hiểu sao Khang Hi lại chọn nơi này để triệu kiến nàng.
Chỗ này rộng hơn thư phòng của Dận Chân rất nhiều, trên tường treo rất nhiều tranh chữ, đa phần là bút tích của tiền triều, bất cứ bức nào giá trị cũng lên tới ngàn vàng, Lăng Nhã đang chiêm ngưỡng thì đột nhiên thốt lên một tiếng, xen giữa những bức tranh chữ đó còn có một bức họa nữ nhân dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, không có châu ngọc xung quanh, không có hoa y cẩm phục nhưng tư thái lại xuất thần, ngạc nhiên hơn chính là nữ nhân trong bức họa đó nhìn giống nàng tới năm sáu phần, khiến nàng chợt nhớ tới lời của Vinh Quý phi từng nói, không lẽ người này chính là Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu?
Rõ ràng bức họa vẽ nữ nhân đang cười, nhưng tự dưng Lăng Nhã lại sinh ra một thứ cảm giác bi thương, mà ngắm càng lâu thì cảm giác này càng mồn một, ẩn sau nụ cười đó là một nỗi đau khó mà tả được, giống như là một tiên nữ bị mắc đọa ở nhân gian, dần rơi vào quên lãng, không người thăm hỏi.
Cảm giác này khiến nàng mờ mịt, Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu là chất nữ của Sách Ni, một trong bốn đại thần phụ chính vào thời vua Thuận Trị, năm mười ba tuổi bà được gả cho Khang Hi, lúc đó đã đăng cơ làm Hoàng đế, sau khi đại hôn, phu thê cầm sắt hợp hài, nghĩa trọng tình thâm, dù có tam cung lục viện, nhưng không người nào có thể thay thế địa vị của Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu trong lòng của Khang Hi. Sau khi bà qua đời, Hoàng đế bi thương cực độ, viết ra vô số điếu văn tình ý chân thành, khiến cho không biết bao nhiêu nữ nhân trong thiên hạ nguyện chết theo, vậy thì có gì mà đau khổ? Đúng là khó hiểu.
“Khanh đã đến rồi.” Lăng Nhã nhập tâm tới mức Khang Hi tiến vào lúc nào cũng không hay biết, đến lúc nghe được giọng nói cứng cỏi bên tai mới giật mình, nàng quay đầu nhìn lại, Khang Hi một thân long bào gấm thêu hình rồng năm móng đang chằm chằm nhìn nàng.
“Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Lăng Nhã vội vàng chấp khăn hành đại lễ tham kiến, dù đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đối mặt với vị nam nhân cửu ngũ chí tôn này, nàng vẫn rất căng thẳng.
“Đứng lên đi.” Khang Hi phất tay mỉm cười: “Lần trước gặp khanh là vào năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, mới đó mà đã hai năm rồi, sống trong phủ lão Tứ có tốt không?”
“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, nô tỳ rất tốt.” Lăng Nhã căng thẳng nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, vẫn chưa dám ngẩng đầu lên: “Không biết Hoàng thượng triệu nô tỳ tới có điều gì sai bảo ạ?” Nàng là thứ phúc tấn, chiếu theo quy củ thì phải tự xưng là ‘nô tỳ’.
“Không có gì cả.” Khang Hi thấy nàng căng thẳng, sau khi ngồi xuống thì tiện tay mở một quyển ‘Luận ngữ’ ở trên bàn ra, nói: “Chẳng qua tự dưng trẫm có chút hồi tưởng, nhớ tới tiếng tiêu đếm đó của khanh, nên trẫm muốn nghe lại, khanh có thể thổi một khúc cho trẫm thưởng thức không?”
Gánh nặng trong lòng Lăng Nhã được tháo xuống, nàng nhoẻn miệng khẽ cười, lấy từ trong tay áo ra cây tiêu ngọc mà trước đây Khang Hi đã thưởng cho nàng, ngón tay nàng vuốt nhẹ trên thân tiêu: “Lúc Lý công công tới truyền chỉ, nô tỳ mong là mình lại có cơ hội thổi một khúc để tạ ơn Hoàng thượng ban tiêu, nên liền mang ngọc tiêu này theo, không ngờ lại hữu dụng.”
Khang Hi khẽ gật đầu, vuốt chòm râu trắng dưới cằm, nói: “Cứ thổi lại khúc ‘Bình sa lạc nhạn’ trước đây đi.” Rõ ràng là đang nói chuyện với Lăng Nhã, nhưng ánh mắt của Khang Hi lại nhìn mãi vào nữ nhân ở trong bức bọa trên tường, nét mặt đầy hồi tưởng. Lại thêm một ngày sáu tháng giêng, chuyện xảy ra hôm đó chớp mắt mà đã bốn mươi lăm năm, bản thân mình cũng từ một hài đồng tám tuổi trở thành một lão nhân năm mươi ba tuổi rồi...
Lăng Nhã không biết những suy nghĩ này của Khang Hi, nàng hít sâu một hơi rồi tấu một khúc tiêu, bình nguyên rộng lớn bắt đầu hiện lên, chim nhạn từ trên cao lại theo tiếng tiêu mà sa xuống, đến khi tiếng tiêu dừng lại, trước mắt như vẫn còn bóng nhạn. Người có tình, mới có thể thổi được một khúc tiêu chân thật như thế, điều này ngay cả nhạc sư tài giỏi nhất cũng không thể nào bắt chước được, đây cũng chính là nguyên nhân mà Khang Hi thích nghe nàng thổi khúc.
Lăng Nhã thấy Khang Hi từ đầu tới cuối vẫn cứ im lặng mà nhìn xoáy vào bức họa nữ nhân thì liền nhân cơ hội hỏi: “Nàng ấy là thê tử của Hoàng thượng sao?”
“Không, là một vị cố nhân.” Câu trả lời của Khang Hi khiến cho Lăng Nhã vô cùng kinh ngạc, người trong tranh không phải là Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu sao? Nhưng rõ ràng Vinh Quý phi nói mình rất giống Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu mà, không lý nào người sắp chết mà còn muốn gạt mình, nếu người này không phải là Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu thì là ai, là ai mà có thể khiến Khang Hi phải họa lại rồi đặt ở thư phòng?
“Có phải khanh thấy mình hơi giống nàng ấy phải không?” Thấy Lăng Nhã gật đầu, Khang Hi đứng lên bước tới trước bức họa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên góc áo của nữ, ánh mắt vô cùng lưu luyến: “Ngoài Phương Nhi, trẫm thấy khanh là người giống với nàng ấy nhất.” Còn một câu nữa mà Khang Hi không nói ra, đó là trong lúc Lăng Nhã thổi tiêu, thần thái quả thật giống nàng như đúc, khiến trong nháy mắt hắn sinh ra ảo giác, cho rằng mọi thứ vẫn còn nguyên như bốn mươi lăm năm trước, lúc hắn ở Duyên Hi cung vừa ngắm hoa nở hoa tàn vừa nghe di nương đánh đàn thổi tiêu, vui vẻ không sầu lo.
Phương Nhi? Đó không phải là khuê danh của Hách Xá Hoàng hậu sao? Ngay cả Hách Xá Hoàng hậu cũng chỉ là giống nàng, rốt cuộc nàng là ai? Theo như lời của Khang Hi, người này dường như là phi tần vào thời Thuận Trị đế, lòng Lăng Nhã đầy tò mò, hỏi bóng hỏi gió: “Hoàng thượng rất thích nàng ta sao?”
Trên khuôn mặt cương nghị của Khang Hi hiện lên một nụ cười chua xót: “Thích thì đã sao, cuối cùng vẫn là xa cách cả một đời. Thôi, không nói chuyện này nữa, khanh biết thổi tiêu, còn đàn thì sao, biết đánh không?”
Thấy Khang Hi không muốn đi sâu vào vấn đề này nữa, người thông minh như Lăng Nhã sẽ không hỏi tiếp, nàng cúi mi xuống nói: “Dạ cũng biết một ít, nhưng đánh không hay.”
‘Biết đánh là được.” Khang Hi vỗ tay, lập tức có một tiểu thái giám ôm đàn ngọc tiến vào, bố trí xong hết mới lui ra. Sau đó Khang Hi ra hiệu bảo Lăng Nhã đánh bất cứ khúc nào mà nàng thích.
Tay nàng chạm dây đàn, dường như chẳng cần nghĩ nhiều, một khúc nhạc tuyệt luân theo từng ngón tay được tấu lên, đây là khúc nhạc nàng thích nhất, do Kê Khang trong nhóm ‘Thất Lâm trúc hiền’ đời Ngụy Tấn viết nên, ‘Quảng Lăng Tán khúc’* nổi danh, trải qua ngàn năm, trở thành khúc nhạc được đông đảo văn nhân nhã sĩ yêu thích.
(*Quảng Lăng Tán là một trong thập đại danh khúc của Trung Hoa, là khúc nhạc của một quân tử xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Mọi người tìm hiểu thêm và nghe thử nhé. ^^)
Lúc đầu, Khang Hi chẳng lưu tâm nhiều, nhưng nghe được một đoạn thì đột nhiên biến sắc, hai tay chắp ở sau lưng tự dưng phát run, sao có thể? Sao lại trùng hợp tới mức này? Hắn không bao giờ quên, đây là khúc nhạc lúc sinh thời di nương thích nhất, hắn từng nghe bà đàn không dưới một lần, không ngờ khúc nhạc đầu tiên mà Lăng Nhã chọn lại là khúc này, toàn bộ những thị nữ hầu hạ di nương năm đó đều đã qua đời, ngoài mình ra, không ai biết cả, chẳng lẽ đây thật sự là di nương hiển linh?
Lăng Nhã tập trung đánh đàn nên không hề biết Khang Hi đang kích động, nàng cứ đắm chìm trong từng giai điệu của cầm khúc.
Vì chàng, ta chịu nhuốm bụi hồng trần, chịu đựng nhớ thương. Chỉ mong, chúng ta có thể ở bên nhau đến lúc bạc đầu…
“Khanh cũng thích khúc này sao?” Đợi tiếng đàn cuối cùng ngưng bặt, Khang Hi mới kìm nén kích động, hỏi Lăng Nhã.
“Dạ phải.” Lăng Nhã không biết suy nghĩ trong lòng Khang Hi, đứng dậy cười nhẹ đáp: “Nô tỳ thích khúc nhạc này ngay từ lần nghe đầu tiên, Hoàng thượng cũng thích sao?”
Khang Hi chỉ cười mà không trả lời, ánh mắt nhìn Lăng Nhã càng trở nên dịu dàng hơn, chuyện luân hồi, hư vô mờ ảo, nhưng ngay tại thời khắc này, hắn tình nguyện tin đó là một sự thật, một sự thật hiếm hoi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT