So với Na Lạp thị thì Lý thị may mắn hơn nhiều, Linh Tịch được thái y tận tình cứu chữa nên đã qua cơn nguy kịch, Linh Tịch và Hoằng Huy cùng rơi xuống nước, nhưng Linh Tịch lại may mắn thoát chết, thật sự là trời cao chiếu cố, nhờ vậy mà Dận Chân thở phào một hơi. Nếu Linh Tịch cũng không còn, hắn thật sự không biết phải làm thế nào.
Sau khi Linh Tịch tỉnh lại, Dận Chân có hỏi sơ tình cảnh lúc nàng rơi xuống nước. Khi trả lời, Linh Tịch có vẻ ngập ngừng, nàng kể, nàng chỉ nhớ lúc mình và Hoằng Huy chạy kéo diều lên, đến gần Kiêm Gia trì thì thấy hơi mệt nên ngồi xuống bờ hồ tính nghỉ ngơi một chút, ai ngờ ngồi chưa bao lâu thì Hoằng Huy bất ngờ rơi xuống nước, nàng thấy vậy thì luống cuống nên cũng rơi theo, sau đó xảy ra chuyện gì thì nàng không biết, khi tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường.
Khi biết Hoằng Huy không còn, cả người Linh Tịch cứng đờ, sau đó bắt đầu khóc lớn, vừa khóc vừa nháo nói là muốn đi tìm Hoằng Huy. Bình thường Linh Tịch và Hoằng Huy hay cãi cọ, nhưng thật ra tình cảm của hai đứa rất tốt. Lý thị sợ nàng khóc nhiều sẽ tổn hại thân thể, ra sức dỗ giành, khó khăn lắm Linh Tịch mới hết nháo, nhưng vẫn khóc không ngừng.
Mưa xuân rỉ rả, tựa như nước mắt của con người, dai dẳng không ngừng, mùa xuân năm nay là khoảng thời gian không ai muốn nhớ tới, chỉ mong sao nó sớm qua đi, mặc kệ sau nó sẽ là mùa hạ vô cùng nóng bức.
Vào khoảng thời gian này, có một tin đồn đáng sợ bắt đầu lan truyền trong phủ, đồn rằng thế tử không phải trượt chân rơi xuống nước, mà là bị người khác đẩy xuống. Mà người đẩy hắn lại chính là Lăng Nhã, tin đồn chi tiết rằng nàng dùng diều dụ Hoằng Huy và Linh Tịch đến bờ hồ, nhân đó mới đẩy bọn chúng xuống, ý đồ hại chết cả hai.
Khi Lăng Nhã nghe được chuyện này từ miệng Ôn Như Ngôn, nàng vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, người tạo ra tin đồn này dụng tâm quá ác độc, rõ ràng là muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Tuy đây là tin đồn không có căn cứ, nhưng người từng chết do tin đồn cũng không phải là ít, ngay cả thánh nhân cũng đã đúc kết: Dao ngôn mãnh vu hổ*. Tin đồn càng lan truyền thì đối với Lăng Nhã càng bất lợi, nếu Dận Chân dấy lên nghi ngờ, thì nàng khó tìm được lý do để mà biện bạch.
(*Tin đồn như một con hổ dữ.)
Lăng Nhã lập tức lệnh cho Thủy Tú đi điều tra xem rốt cuộc tin đồn này xuất phát từ đâu, tiếc là không có chút manh mối, hình như chỉ trong một đêm là đã truyền đi khắp cả phủ bối lặc, còn rất ồn ào huyên náo, khắp mọi ngóc ngách.
Lúc này, Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn đang cùng nhau thêu bức ‘Bát tiên chúc thọ’, còn một tháng nữa là sinh thần của Đức phi nương nương, tuy các nàng không được phép tiến cung, nhưng vẫn muốn dâng lễ vật. Thủy Nguyệt và Tố Ngọc mỗi người đứng quạt một bên.
Trời đã vào hạ, thời tiết cực kỳ nóng bức. Thật ra trong phủ cũng có băng, nhưng số lượng có hạn, chỉ đưa tới cho vài vị phúc tấn. Cách cách như Lăng Nhã dĩ nhiên là không được dùng, chỉ có thể dùng quạt quạt cho bớt nóng.
Chuyện Thủy Tú đi điều tra không ra kết quả cũng nằm trong dự đoán của Lăng Nhã, nàng đâm kim thêu chỉ xanh xuống vải gấm, rồi lại thuần thục kéo lên, vẫn không ngẩng đầu, nàng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đoán xem tin đồn này là do ai tạo ra?”
Ôn Như Ngôn cười nhẹ, kim thêu trên tay thon dài của nàng thoăn thoắt như chim, không ngừng bay lên hạ xuống trên bức thêu ‘Bát tiên chúc thọ’: “Trong lòng muội chẳng phải đã có đáp án rồi sao, hà tất phải hỏi ta?”
Lăng Nhã ngừng thêu, lấy khăn lau lau bàn tay đầy mồ hôi, lạnh lùng nói: “Tiếc là không có chứng cứ.”
Ôn Như Ngôn cũng dừng tay, ngước mặt lên: “Nàng ta có ý nhắm vào muội thì chắc chắn sẽ không để lại chứng cứ cho chúng ta tìm thấy, huống chi nàng ta còn là trắc phúc tấn, là người không dễ động vào. Thay vì tìm chân tướng, ta nghĩ bây giờ muội nên tìm cách ngăn chặn tin đồn vô căn cứ kia đi, nhất là đối với bối lặc gia.”
Vừa nghe xong câu này, lòng Lăng Nhã đầy phiền muộn. Từ lúc Dận Chân trở về đến nay, nàng chỉ gặp hắn được đúng một lần ở lễ hạ táng Hoằng Huy, nửa câu cũng chưa nói chuyện. Nên nàng không biết hiện giờ ý tứ của Dận Chân ra sao, nghĩ đến điều này, mày đẹp của nàng vô thức nhíu lại.
Đang suy nghĩ miên man, Tiểu Tràng Tử đột nhiên chạy vào, hành lễ xong, thần sắc hơi quái dị, thưa: “Cô nương, đích phúc tấn cho người tới truyền, mời người qua đó một chuyến.”
Từ sau chuyện của Hoằng Huy, đích phúc tấn ngã bệnh, dù là ai nàng cũng không muốn gặp, Lăng Nhã từng đến thỉnh an mấy lần, nhưng đều bị đuổi về. Vậy mà bây giờ lại chủ động triệu kiến nàng, không biết là có chuyện quan trọng gì?
Mang theo chút lo âu, Lăng Nhã đến gặp Na Lạp thị. Na Lạp thị ngồi trên ghế Tử đàn, trên người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, từ trên xuống dưới chẳng có lấy một hoa văn hay màu sắc rực rỡ nào, trên đầu cũng chỉ cài duy nhất một cây trâm bạc, thuần tịnh vô cùng, vì đang có tang sự nên nàng cũng chẳng quan tâm tới dung mạo của mình. Thân hình nàng vẫn rất gầy, may mà tinh thần còn trụ được. Khiến Lăng Nhã ngạc nhiên nhất chính là, Niên thị, Diệp thị, Qua Nhĩ Giai thị, Tống thị, tất cả các vị trắc phúc tấn cùng thứ phúc tấn đều ở đây, khi Lăng Nhã vừa bước vào, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng.
“Thiếp thân khấu kiến đích phúc tấn, đích phúc tấn vạn an.” Đối mặt với Na Lạp thị, Lăng Nhã cảm thấy hơi áy náy, chuyện Hoằng Huy chết tuy không liên quan trực tiếp đến nàng, nhưng xét kỹ ra thì nàng cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Na Lạp thị khẽ gật đầu, cho phép Lăng Nhã ngồi xuống rồi day day hai bên thái dương, nói: “Hôm nay ta gọi các muội tới đây là có một chuyện muốn nói.”
Ánh mắt u ám của mọi người đồng loạt lướt qua nhau. “Mấy ngày gần đây trong phủ luôn truyền ra một số tin đồn, ta nghĩ các vị muội muội cũng đều nghe thấy. Tin đồn có liên quan đến Hoằng Huy, nói rằng Hoằng Huy không phải trượt chân rơi xuống nước, mà là có người đẩy xuống, đã vậy còn chỉ đích danh, là một người trong số chúng ta”. Dứt lời, ánh mắt của Na Lạp thị dừng lại trên người Lăng Nhã, giọng lạnh như băng: “Lăng cách cách, muội có muốn nói gì không?”
Mọi người ‘Ồ’ lên, dĩ nhiên ai cũng nghe được tin đồn, nhưng không ngờ Na Lạp thị lại nói thẳng đến như vậy.
Lăng Nhã không đoán được Na Lạp thị gọi nàng tới đây là vì việc này, nay nghe giọng của nàng ta hệt như đang khởi binh vấn tội thì hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: “Thiếp thân oang uổng, thiếp thân yêu thương thế tử còn không hết, sao lại có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy.”
Tiếng cười nhạo vang lên bên tai Lăng Nhã, Niên thị che miệng dịu dàng nói: “Lời nói xuôi tai thì ai nói chả được, trong lòng nghĩ gì mới là quan trọng. Có câu ‘không có lửa làm sao có khói’, nếu Lăng cách cách thật sự vô tội, vậy tin đồn này từ đâu mà có?”
Lý thị nhíu mày: “Đây chỉ là tin nhảm mà thôi, thật không đáng tin. Lăng cách cách yêu quý thế tử, sao có thể tổn hại thế tử được. Muội muội là người tri thư đạt lễ, thân phận cao quý, sao lại hành động như một phụ nhân bá tánh bình thường.”
Niên thị ‘ôi chao’ một tiếng, cười lạnh: “Vậy thì ta phải giả câm giả điếc sao? Nếu thật sự là tên bắn không có đích thì sao lan truyền tới mức mọi người đều biết, chắc chắn là phải có nguyên nhân. Tỷ tỷ và Nữu Hỗ Lộc thị thân thiết, nên dĩ nhiên là muốn nói giúp cho nàng ta, nhưng cũng không thể bẻ cong sự thật. Nếu tỷ tỷ không ngại thì hỏi các vị tỷ muội ở đây đi, xem có ai tin tưởng Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã không liên can tới cái chết của thế tử không?”
Mọi người len lén nhìn nhau, không ai lên tiếng. Dù bọn họ thực sự tin Lăng Nhã vô tội thì sao? Chẳng ai dại dột tới mức vì một Lăng cách cách không thân không thích mà đi đắc tội với người quyền thế ngút trời như Niên thị. Chưa kể, Lăng Nhã với thân phận cách cách mà được ban Tịnh Tư cư, việc này khiến mọi người ít nhiều cũng có đố kỵ, không bỏ đá xuống giếng đã là quá tốt với Lăng Nhã rồi. Còn cầu tình ư, đúng là chuyện nực cười.
Lý thị không nói nên lời, ánh mắt nhìn Lăng Nhã có chút áy náy. Tuy nàng muốn giúp Lăng Nhã, nhưng theo tình hình hiện tại, chỉ với lời nói của một mình nàng thì không có khả năng ngăn được cơn sóng dữ.
Khi Niên thị đang thầm đắc ý thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Ta tin tưởng nàng ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT