Niên thị khí thế bức người, tình hình như vầy nếu không cho nàng ta một lời giải thích thì khó mà êm đẹp được, dù cho Na Lạp thị có đến thì cũng vô dụng, dù sao Niên thị đang nắm lý.
Tiểu Lộ Tử cắn răng, quyết định một mình ôm lấy tai họa này. Tiểu Tràng Tử nãy giờ vẫn luôn quan sát hắn, thấy vậy thì thở dài trong lòng, nhanh chóng dùng đầu gối tiến lên phía trước, dập đầu thật mạnh nói với Niên thị: “Niên phúc tấn bớt giận, là nô tài không tốt, gần đây trong Tịnh Tư cư hay có chuột, nô tài sợ kinh động tới cô nương nên tự mình rắc thạch tín quanh viện, hôm nay rắc xong quên rửa tay, lại lấy thức ăn cho Nhung Cầu, chắc vì vậy mà trong đầu cá có dính bột thạch tín, làm cho Nhung Cầu trúng độc. Quả thật nô tài không cố ý. Tội của nô tài đáng chết vạn lần, nhưng không liên quan tới người khác, cầu mong phúc tấn trách phạt.” Đây là lý do duy nhất mà Tiểu Tràng Tử có thể nghĩ ra để chấm dứt chuyện này mà không làm liên lụy nhiều tới người khác.
Thẩm vấn nãy giờ, cuối cùng cũng đã có người nhận tội, nhưng Niên thị không tin lý do mà Tiểu Tràng Tử đưa ra, ánh mắt lạnh lẽo vẫn dồn trên người Lăng Nhã, giống như muốn nhìn thấu bên trong.
Lúc này Lăng Nhã đã tỉnh táo trở lại, vẻ mặt tối sầm giơ tay tát Tiểu Tràng Tử một cái, nén đau vào lòng, mắng: “Hay cho một nô tài bất cẩn, thẩm tra cả nửa ngày mới lòi ra ngươi là người gây họa, thật đáng giận. Ngươi thường hay phạm sai lầm, ta đã nhiều lần nhắc ngươi phải cẩn thận một chút, không ngờ ngươi nghe chẳng lọt tai, lần này đã hại chết mèo của Niên phúc tấn, thật sự đáng đánh!” Lăng Nhã tiếp tục tát mạnh vào mặt Tiểu Tràng Tử mấy cái nữa rồi mới ngừng lại, Tiểu Tràng Tử cắn răng chịu đựng, không dám né tránh, còn luôn miệng: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”
“Ngươi hành sự lỗ mãng, đúng là đáng chết!” Nói xong Lăng Nhã quay về phía Niên thị, nét mặt không thể hiện vui hay buồn, nói: “Là Tiểu Tràng Tử hại chết Nhung Cầu, dù hắn không cố ý nhưng sai là sai, thỉnh phúc tấn trách phạt. Còn thiếp thân quản giáo bất lực mới khiến hắn phạm một lỗi lớn như vậy, cũng không thoát được trừng phạt, thỉnh phúc tấn định đoạt.” Lăng Nhã dập đầu, tua khổng tước màu xanh rũ xuống, lã chã như cánh hoa rơi.
Lý thị đúng bên cạnh cũng lên tiếng: “Muội muội, sự tình đã rõ ràng, hay là bỏ qua đi, dù sao Tiểu Tràng Tử cũng không phải cố ý độc chết Nhung Cầu, muội xử trí một mình hắn là đủ rồi, không cần liên lụy tới Lăng cách cách… Đây gọi là ‘không biết không có tội’, trách phạt nàng ta cũng không hợp lý.” Nói tới đây, ánh mắt Lý thị chuyển qua nhìn Niên thị, trầm giọng: “Huống hồ nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cũng chẳng hay ho gì.”
Trong tính toán của Niên thị, vốn là muốn dựa vào chuyện này vấn tội toàn bộ người trong Tịnh Tư cư, bao gồm cả Lăng Nhã, tốt nhất là diệt trừ luôn cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này, Bối lặc gia đối xử với với Lăng Nhã bằng một thái độ ôn hòa khác thường, khiến trong lòng Niên thị cảm thấy rất bất an. Nhưng hiện tại Tiểu Tràng Tử đưa ralý do như vậy, vượt ngoài tính toán của nàng, đã vậy còn bị Lý thị nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Tuy Niên thị không sợ Lý thị, nhưng cũng không muốn nàng ta nắm được nhược điểm rồi gây bất lợi cho mình. Song, muốn nàng cứ vậy mà buông tha cho toàn bộ Tịnh Tư cư là điều không thể nào.
Đắn do một lát, Niên thị phủi phủi tay áo thêu chỉ vàng phức tạp, đôi mi khẽ nhướn lên: “Được, vậy thì theo ý tỷ tỷ, chỉ phạt một mình tên nô tài này, nhưng phạt ra sao thì do ta định đoạt, không ai được phép xen vào.”
Đế giày thêu hoa như ý hai màu chậm rãi bước tới dẫm lên bàn tay đang đặt trên đất của Tiểu Tràng Tử, càng dẫm càng mạnh, ngón tay đau nhức tới tận tim can làm cho Tiểu Tràng Tử đổ mồ hôi lạnh, nhưng không dám rên một tiếng, chỉ sợ càng làm cho Niên thị thêm tức giận.
Lý thị không nỡ nhìn, ôm Hoằng Huy quay đầu đi chỗ khác. Còn Lăng Nhã, tuy trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong tay áo, hai bàn tay đã nắm thật chặt, đến nỗi mỗi ngón tay đều trắng bệch, móng tay bén nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay đến ứa máu. Mấy người Tiểu Lộ Tử xót xa dâng trào, nhưng bọn họ thấp cổ bé họng, cho dù liều mạng ngăn cản cũng chẳng giải quyết được gì, không chừng chính mình cũng bị phạt lây, nếu vậy chẳng phải phụ sự hi sinh của Tiểu Tràng Tử hay sao?
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết hắn.” Nụ cười lạnh nhạt như hơi sương của Niên thị hiện lên trên môi, không có một tia ấm áp, ống tay áo vung lên cùng với một thanh âm tàn nhẫn: “Người đâu, cởi hết y phục của tên nô tài này ra, trói vào cột viện thưởng một trăm đại bản, xem như là tế Nhung Cầu. Nếu hắn có thể sống sót thì bổn phúc tấn sẽ không tính toán với hắn nữa.”
Một trăm đại bản? Người bình thường bị đánh ba mươi đại bản đã tróc thịt tróc da, một trăm đại bản này so với việc lấy mạng của Tiểu Tràng Tử thì có gì khác nhau đâu?
Lúc Tiểu Tràng Tử đang bị lột y phục để trói vào cột viện thì Tiểu Lộ Tử không chịu đựng nổi đã bò tới trước mặt Niên thị van xin, tình nguyện thay Tiểu Tràng Tử lãnh phạt. Nhưng Niên thị không hề động lòng, lạnh lùng lệnh cho thuộc hạ hành hình.
Tiện nô tài, nếu ngươi đã dám gánh tội thay cho Nữu Hỗ Lộc thị thì bổn phúc tấn toại nguyện cho ngươi, cho ngươi xuống địa phủ làm một cô hồn dã quỷ, mãi mãi không được siêu sinh.
Lăng Nhã hận đến muốn thổ huyết, nhưng nàng không còn cách nào, chỉ biết nghiến răng nhìn người của Niên thị đánh từng trượng từng trượng lên người của Tiểu Tràng Tử.
Niên Như Ngôn, ta với ngươi không đội trời chung!
Trong tiếng kêu la thảm thiết của Tiểu Tràng Tử, Lăng Nhã nghiến răng lập lời thề.
Một trăm đại bản đã đánh xong, Tiểu Tràng Tử biến thành người máu, đầu gục xuống không nhúc nhích, toàn thân không có động tĩnh, dường như hơi thở cũng chẳng còn.
Tiểu Lộ Tử mặc kệ Niên thị sẽ trách phạt, ba bước thành hai xông lên cởi bỏ dây trói, Tiểu Tràng Tử lập tức ngã xuống, vô tri vô giác.
“Không… không… không được… không được ngủ!” Tiểu Lộ Tử nôn nóng tới khóc òa, dùng sức vỗ vỗ vào gương mặt của Tiểu Tràng Tử, hi vọng hắn tỉnh lại, hi vọng hắn nói với mình là hắn không sao. Nhưng mặc kệ cho Tiểu Lộ Tử làm gì đi nữa thì Tiểu Tràng Tử vẫn không hề động đậy.
Lý thị vẫn là người bình tĩnh nhất, tiến tới đưa tay lên mũi Tiểu Tràng Tử dò xét, cho dù rất mỏng manh nhưng khẳng định là vẫn còn hơi thở, vội bảo: “Mau đỡ hắn vào trong, Tình Dung, lập tức đi mời đại phu.”
Còn sống ư? Niên thị nhướn mày lộ ra vẻ ngạc nhiên, như vậy là vẫn chưa tắt thở, mạng của tên nô tài cũng lớn thật, thấy Tình Dung chuẩn bị bước đi, Niên thị quát lớn: “Không được di.”
Lý thị gượng cười nói với Niên thị: “Muội muội, Tiểu Tràng Tử đã lãnh phạt rồi, muội cũng nên thể hiện quý khí của mình đi, hà tất phải so đo với một nô tài làm gì?”
“Ta đã nói, nếu hắn có thể chịu đựng được một trăm đại bản này thì ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng chưa từng nói sẽ cho phép hắn được thỉnh đại phu. Huống hồ trong phủ chưa từng có quy định hạ nhân được phép mời đại phu tới chuẩn bệnh, bây giờ làm vậy chẳng khiến người cười chê. Tỷ tỷ là lão nhân trong phủ, phải hiểu rõ quy củ mới phải.” Niên thị cười lạnh, không hề hợp với cảnh xuân đang ấm áp chút nào.
“Không lẽ cứ trơ mắt nhìn hắn chết hay sao?” Giọng nói của Lý thị mềm nhũn bất lực.
“Là dương gian hay là âm phủ, phải dựa vào số mệnh của hắn rồi.” Buông những lời này xong, Niên thị vịn tay Lục Ý thong thả rời đi, để lại sau lưng những ánh nhìn căm phẫn.
Tiểu Lộ Tử chật vật đỡ Tiểu Tràng Tử nằm xuống giường trong phòng hạ nhân, lúc quay lại chỉ kịp nghe câu nói sau cùng của Niên thị, nước mắt lã chã rơi xuống. Tình trạng của Tiểu Tràng Tử bây giờ, nếu không mời đại phu thì chắc chắn hắn sẽ chết, là Niên phúc tấn cố tình muốn đuổi tận giết tuyệt.
Hắn cầu xin cô nương, cầu xin Lý phúc tấn cứu lấy người bạn tốt của hắn, nhưng Niên phúc tấn đã lên tiếng, còn lấy quy củ của phủ ra để áp chế, ai dám vi phạm chứ?
“Để ta đi tìm Cao quản gia.” Lăng Nhã không thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn Tiểu Tràng Tử chết, lập tức đòi đi tìm Cao Phúc. Nàng chưa kịp xoay người thì tay áo đã bị kéo lại, Lý thị nhìn nàng lắc đầu, mặt đầy chua xót: “Vô ích thôi, chắc chắn Niên thị đã cho người tới thông báo cho Cao Phúc, hắn tuyệt đối không dám làm phật ý của Niên thị đâu.”
“Vậy giờ ta phải làm gì đây?” Lăng Nhã nhất thời bấn loạn, nôn nóng vây quanh, chợt nghe Hoằng Huy nói nhỏ: “Hay là để ta nhờ ngạch nương?”
“Đích phúc tấn luôn luôn nhường nhịn Niên thị, chỉ sợ sẽ không vì một nô tài mà ra mặt, hay là nghĩ cách khác đi.” Lời của Lý thị đánh tan chút hi vọng cuối cùng của mấy người Lăng Nhã, trong phủ Niên thị nắm trọn quyền hành, còn đích phúc tấn lại quá hiền lành, cơ bản không ai có khả năng chống lại Niên thị.
Tình Dung tiến lên một bước, nói: “Chủ tử, hay là để nô tỳ thử xem?”
Lý thị nghe vậy thì sực nhớ, vội cười: “Đúng rồi, sao ta lại quên ngươi chứ, nhanh, nhanh vào xem xem Tiểu Tràng Tử thế nào.” Đợi Tình Dung đi rồi, Lý thị mới nhìn mọi người, ai ai cũng mang một vẻ mặt đầy nghi hoặc, nàng giải thích: “Tình Dung xuất thân từ y dược thế gia, a mã của nàng ta nổi danh là Hạnh lâm lão gia, trước khi chết ông ta đã truyền cho nàng không ít kiến thức về dược lý, lúc ở bên cạnh ta cũng thường đọc qua y thư, nên đối với y lý cũng có vài phần thông tuệ.”
Lăng Nhã vui mừng vô cùng, vội vàng quỳ xuống, trịnh trọng nói: “Đại ân đại đức của phúc tấn hôm nay, thiếp thân nguyện ghi nhớ cả đời.” Đây chính là cơ hội sống sót cuối cùng của Tiểu Tràng Tử, nàng nhất định phải nắm lấy. Dù cho Lý thị có tình toán thì nàng cũng chấp nhận. Còn nữa, sau này muốn đối phó với Niên thị, chỉ một mình nàng nhất định sẽ không đủ sức.
“Đều là tỷ muội, không cần phải nói lời khách khí như vậy.” Lý thị kéo nàng dậy, thân thiết nói, thật khó nhận ra ý cười ẩn bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT