*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ớt Hiểm
Mao Nhị suy nghĩ một hồi rồi cắn răng nói: “Đại ca, đệ thấy nữ nhân trong Ung Quận vương phủ chẳng ai bình thường cả, không phải dễ bắt nạt đâu, người kia thật sự dư sức lấy mạng chúng ta đó. Hay là... chúng ta đánh cược một lần đi.”
“Đệ nói...” Mao Đại nheo mắt nhìn ánh nến, nội tâm đấu tranh dữ dội, nhưng những lời sau đó của Mao Nhị đã tác động tới hắn: “Cái chúng ta cần là bạc, chỉ cần có bạc thì làm việc cho ai cũng như nhau cả thôi? Chưa kể, nếu nàng ta có thể thoát khỏi đây thật, thì huynh đệ chúng ta phát tài rồi, vàng bạc, nữ nhân, muốn gì có đó.”
“Đệ nói không sai, đây gọi là ‘có gan làm giàu’, huynh đệ chúng ta liều một phen đi!” Quyết định xong, Mao Đại và Mao Nhị dứt khoát chắp tay nói với Lăng Nhã: “Bọn nô tài trước đây có mắt không tròng, lỡ đắc tội với chủ tử, mong chủ tử đại nhân đại lượng bỏ qua lần này, nô tài đảm bảo từ nay về sau sẽ là Thiên lôi của một mình chủ tử thôi, sai đâu đánh đó, tận tâm tận lực phò tá chủ tử!” Lời thì rất dễ nghe, nhưng ánh mắt của hắn cứ đảo qua mớ trang sức trên bàn, dĩ nhiên đó mới chính là nguyên nhân thực thụ khiến họn hắn quy phục.
Lăng Nhã biết hết, nhưng vẫn không hề tỏ ra khó chịu, lòng tham của con người là thứ dễ dàng điều khiển nhất, đợi huynh đệ Mao thị vui vẻ ôm mớ trang sức rời đi rồi, Lăng Nhã mới xoa xoa trán, ôn tồn nói với Lý Vệ: “Quay về ngủ đi, tạm thời chúng ta có thể yên giấc vài ngày rồi.”
Lý Vệ bất chợt rùng mình, hỏi nhỏ: “Ý chủ tử là... bọn họ còn có ý đồ gì khác ư?”
Lăng Nhã ngắm chiếc nhẫn ngọc trong tay, nàng đã lấy nó ra khỏi túi trang sức trước khi đưa cho huynh đệ Mao thị, cùng với chiếc vòng tay bằng vàng mà Ôn Như Ngôn đã lén đưa cho nàng.
“Loại người này chỉ biết trung thành với chính bản thân mình mà thôi, nếu không có lợi ích giữ chân bọn họ, sớm muộn gì cũng có ngày bọn họ phản bội chúng ta, hai người các ngươi phải chú ý nhiều hơn một chút, có gì bất thường thì lập tức báo với ta.” Huynh đệ Mao thị, nàng chỉ lợi dụng chứ không hề tin tưởng; nàng như vậy, huynh đệ Mao thị cũng như vậy.
Tương lai ra sao thì chưa biết, nhưng hiện tại mua chuộc được bọn họ giúp cuộc sống hàng ngày của Lăng Nhã ở biệt viện cũng tốt hơn nhiều, mỗi bữa ăn huynh đệ Mao thị đều đưa tới cơm nóng canh ngon, không còn lạnh và cứng như trước nữa, có điều tài nấu nướng của bọn họ có vẻ không ổn, đến nỗi Mặc Ngọc nằng nặng đòi tự nấu cho bằng được, trước đây ở trong phủ, nàng từng học lóm được ít trù nghệ trong phòng bếp, nên bữa cơm đầu tiên rất ngon, ngay cả huynh đệ Mao thị cũng khen không ngớt lời, nói rằng còn ngon hơn cả thức ăn ở tửu lầu; đã được ăn ngon dĩ nhiên sẽ muốn ăn tiếp, vì thế cho nên từ đó về sau, trừ buổi sáng dùng bánh bao hay mấy thứ tinh linh mua ở bên ngoài, hai bữa ăn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT