*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ớt Hiểm
“Ta đã nói việc này không liên quan gì tới nàng, toàn bộ đều do Hàm Hương tự ý làm, sức khỏe của nàng chưa hồi phục hẳn, đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi.”
Đồng Giai thị lắc đầu thật nhẹ, không chịu để Dận Chân đỡ lên, vẫn một mực quỳ trên đất: “Ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết! Tỷ tỷ, nếu tỷ không tha thứ cho muội, muội sẽ quỳ ở đây cho đến chết, xem như để chuộc lỗi của mình.”
Lăng Nhã lạnh lùng nhìn Đồng Giai thị đang khóc rưng rức, trong lòng cảm thấy thật ghê tởm, Hàm Hương chẳng qua chỉ là một nô tài, nếu không có lệnh của Đồng Giai thị thì sao nàng ta dám làm xằng làm bậy, đã thế, mọi chuyện đều do một tay nàng ta tạo ra, giờ lại ở đây làm bộ làm tịch đóng vai người tốt, thật đáng sợ.
“Muội muội tội tình gì phải vậy?” Na Lạp thị thấy Đồng Giai thị như thế thì chép miệng, lắc đầu nhìn qua Lăng Nhã, nhã nhặn nói: “Muội muội, mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, không ai muốn hài tử xảy ra chuyện cả, huống hồ chi người chết không thể sống lại được, muội nên nghĩ thoáng một chút, tuổi muội còn trẻ, sẽ có hài tử khác nhanh thôi.” Câu cuối cùng của Na Lạp thị mang theo vài phần thỏa mãn khó mà phát hiện.
Lăng Nhã nhìn cũng chẳng nhìn, chỉ chòng chọc xoáy vào Đồng Giai thị, ánh mắt âm u đến mức khiến Đồng Giai thị rợn da đầu, chưa kịp mở miệng nói tiếng nào, cổ của Đồng Giai thị đã bị bàn tay lạnh như băng của Lăng Nhã chụp lấy, một giọng nói thống hận vang lên bên tai: “Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi ư? Được, vậy thì một mạng đền một mạng đi.”
Dận Chân không nghĩ Lăng Nhã sẽ hành động điên rồ như vậy, phẫn nộ lao tới bẻ cánh tay gầy guộc của nàng ra, nói như hét: “Ngươi điên rồi sao?”
“Phải, ta điên rồi!” Lăng Nhã gào lên: “Nàng ta giết hài tử của ta, ngài còn bảo vệ nàng ta ta? Ái Tân Giác La Dận Chân, thật ra trong lòng ngươi có còn có ta và hài tử hay không đây?”
Đồng Giai thị ôm cổ thở dốc, rồi bò tới trước chân Dận Chân, kéo lấy tà áo choàng màu xanh ngọc, khóc tới hoa lê đái vũ*: “Tứ gia, ngài đừng trách tỷ tỷ, tất cả, tất cả đều là thiếp thân sai, bây giờ dù tỷ tỷ đánh chết thiếp thân, thiếp thân cũng không một câu oán hận.”
*Hoa lê đái vũ: diễn tả việc khóc nức nở mà vẫn xinh đẹp, như hoa lê dưới mưa.
Sự nhân nhượng đầy oan ức của Đồng Giai thị khiến Dận Chân thương xót, Lăng Nhã trong mắt hắn càng trở nên quá đáng, bất chấp lý lẽ; ánh mắt hắn nhìn nàng không giấu được vài phần chán ghét.
Ôn Như Ngôn thầm sợ, đang định lên tiếng thì cánh tay đã bị ai đó nắm chặt, nàng quay lại nhìn, là Qua Nhĩ Giai thị, nàng ta đang nhìn mình lắc đầu, dù trong lòng còn lợn cợn, nhưng ở cùng nhau cả đêm qua, nàng cũng đã tin tưởng Qua Nhĩ Giai thị hơn vài phần, do dự một hồi, cuối cùng nàng quyết định nuốt xuống những lời tính nói.
Lúc này, toàn bộ kiên nhẫn và áy của Dận Chân cũng đã tan thành mây khói, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Người sai là ngươi, vậy mà ngươi lại đổ toàn bộ lên đầu người khác, ngươi thật sự làm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT