*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

Lăng Nhã đang định nói chuyện tiếp thì đột nhiên cảm thấy phần bụng dưới bị trì nặng, nàng vội vàng ôm bụng bảo Mặc Ngọc đỡ mình ngồi xuống, phải mất thời gian một chén trà, cảm giác này mới dần giảm bớt. Thấy sắc mặt Lăng Nhã đã đỡ hơn, Ôn Như Ngôn mới sốt ruột hỏi: “Thuốc của Từ Thái y kê vẫn không có tác dụng gì sao?”

Lăng Nhã vuốt ve phần bụng lúp lúp của mình, lắc đầu buồn bã: “Đã tăng dược tính lên rồi, nhưng vẫn không thấy hiệu quả, Từ Thái y cũng đã kiểm tra từ trên xuống dưới Tịnh Tư cư, không phát hiện bất cứ gì khả nghi, chứ đừng nói chi tới dấu vết của xạ hương, huynh ấy nói có thể đứa bé này sinh ra sẽ yếu ớt, ban đầu thì chưa có biểu hiện gì, nhưng thai càng lớn lại càng rõ ràng, nếu không tìm được nguyên nhân, e là sẽ sinh non.”

Ôn Như Ngôn nhìn được sự lo lắng hiện lên giữa ấn đường của Lăng Nhã, nàng nắm chặt tay Lăng Nhã, an ủi: “Muội cũng đừng lo quá, Từ Thái y nhất định sẽ bảo vệ mẫu tử hai người bình an, lúc trước Diệp thị như vậy mà hắn còn giữ được cho tới lúc sinh, so ra tình hình của muội đâu có nghiêm trọng bằng nàng ta. Với lại dù Hoằng Thời sinh non một tháng, nhưng tới giờ vẫn khỏe mạnh bụ bẫm đó thôi, tin ta đi, nhất định không sao đâu.”

“Ừm.” Lăng Nhã gật đầu, nhưng gương mặt vẫn đượm nét u sầu, chưa hề tan biến...

Sáng sớm hôm sau, Lăng Nhã đang ngồi trước gương đồng để Mặc Ngọc chải đầu giúp mình thì Lý Vệ bỗng tiến vào báo: “Chủ tử, Vân phúc tấn tới, nói là muốn gặp người.”

Mặc Ngọc vừa cài cây trâm ngọc màu xanh lên búi tóc của Lăng Nhã, vừa khinh thường nói: “Bây giờ mới chịu tới, chẳng phải là quá muộn sao? Chủ tử cứu nàng ta một mạng mà nàng ta lại xem như không có việc gì, suốt nửa tháng trời không thấy bóng dáng đâu, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”

“Không được nói năng lung tung.” Lăng Nhã liếc Mặc Ngọc, mắng nhẹ một câu xong nói với Lý Vệ: “Mời nàng ta vào đi.”

Qua Nhĩ Giai thị mặc một bộ y phục màu xanh lam thêu hình cây tử đằng, cổ áo và tay áo được viền lông thượng hạng, mềm mại rực rỡ, nàng xách theo một cái giỏ mây, trong giỏ là một đống cỏ xanh hình bầu dục lớn nhỏ khác nhau, nhìn qua chắc cũng hơn trăm lá.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Nhã, Qua Nhĩ Giai thị đặt giỏ mây lên bàn, giọng hơi mất tự nhiên: “Có phải ngươi thường cảm thấy bụng bị trì nặng không?” Thấy Lăng Nhã gật đầu, nàng chỉ ngón tay vào số cỏ trong giỏ: “Đây là thảo dược được trồng ở quê nhà của ta, chuyên trị thai động bất thường, gọi là cỏ mẫu tử, rất hiệu quả. Mỗi lần mười lá, ba chén nước nấu thành một chén, uống liên tục trong bảy ngày, hẳn là sẽ tốt cho ngươi”

Thái độ Mặc Ngọc đầy ngờ vực: “Cỏ mẫu tử này mới nhìn sao giống với cỏ nhà nô tỳ hay cho thỏ ăn vậy? Mà nếu loại cỏ này có công dụng tốt như vậy, sao trước giờ không nghe Từ Thái y nhắc tới?”

Qua Nhĩ Giai thị ngẩn ra trong chốc lát rồi cười lạnh: “Dù y thuật của Từ Thái y rất cao, nhưng cũng không thể biết hết mọi loại thảo dược trong thiên hạ, nhất là những phương thuốc cổ truyền, ngài ấy không nhắc tới cũng chẳng có gì là lạ.” Nói đến đây, nàng liếc qua Lăng Nhã nãy giờ chưa lên tiếng: “Ngươi tin ta hay quyết định đem chúng đi cho thỏ ăn thì tùy ngươi, tóm lại ân tình lần trước ta đã trả rồi, từ hôm nay trở đi, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, trước thế nào thì giờ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play