*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ớt Hiểm
“Hiếm khi tiểu Mặc Ngọc có tâm như vậy, gia ta sao lại chê chứ.” Dận Tường loạng choạng nhận túi tiền từ tay Mặc Ngọc, nhìn qua một cái cũng không, tùy tiện nhét vào ngực rồi nói: “Được rồi, gia ta phải đi rồi, nếu không thì nóng chết mất.”
“Ngài đi trước đi, nô tỳ sẽ đi ngay.” Hắn đi rồi, rốt cuộc Mặc Ngọc cũng nhịn không được mà rơi nước mắt, uổng công mình thức trắng mấy đêm may túi, hắn nhận rồi cũng không thèm nhìn một cái...
“Haizz.” Cùng với tiếng thở dài, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai đang run rẩy của Mặc Ngọc: “Ngươi ngày ngày ở bên cạnh ta, vậy mà ta lại không nhìn ra ngươi đã phải lòng Thập Tam A ca.”
Nghe giọng nói này, Mặc Ngọc vội vàng quay đầu lại, dưới ánh đèn sáng choang, Lăng Nhã đang đứng sau lưng nàng, nghĩ rằng chắc Lăng Nhã đã nhìn thấy toàn bộ những gì vừa xảy ra, nên nàng ấp a ấp úng không biết phải nói gì.
Lăng Nhã hiểu rõ Dận Tường hoàn toàn không có ý gì với Mặc Ngọc, tất cả cũng chỉ do một mình Mặc Ngọc tự mình tương tư, nàng vỗ về mặt của Mặc Ngọc, hỏi: “Sao ngươi không thổ lộ với ngài ấy?”
Thấy Mặc Ngọc im lặng, nàng lại thở dài: “Nếu ngươi thật lòng thích, ta sẽ giúp ngươi nói với Thập Tam A ca...”
“Đừng.” Mặc Ngọc bất ngờ cắt ngang lời của Lăng Nhã, quẹt tay dứt khoát lau nước mắt trên mặt: “Nô tỳ không muốn làm cho Thập Tam A ca khó xử, không phải thích ai cũng cần phải có kết quả, đối với nô tỳ mà nói, chỉ thích thôi là đủ rồi. Tình cảm này nô tỳ sẽ mãi giữ ở đây.” Nàng đặt tay lên ngực mình, nét mặt không rõ là đang khóc hay cười.
“Nha đầu ngốc này.” Lăng Nhã thương xót xoa xoa gương mặt lạnh ngắt của Mặc Ngọc, hoa rơi hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa*.
*Đây là nguyên gốc của câu ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’, dùng để diễn tả những cảnh trớ trêu.
“Chủ tử đừng lo, nô tỳ không sao đâu. Huống hồ...” Mặc Ngọc nghiêng đầu cười hì hì: “Nô tỳ còn đợi chủ tử chọn cho nô tỳ một gia đình tốt để gả nữa mà.”
Nàng cười, đuôi mắt cong lên dưới ánh đèn sáng rực...
Vào một lần Dận Tường đưa tân phúc tấn đến Ung Quận vương phủ chơi, Lăng Nhã đã gặp mặt Triệu Giai thị, đúng là một nữ nhân mỹ lệ đoan trang, đa tài đa nghệ, ngày rộng tháng dài, chắc Dận Tường sẽ từ từ yêu mến nàng, còn Mặc Ngọc... Haizz, cứ xem như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng đi.
Sau khi tỉnh mộng, tuy đau lòng nhưng ít ra nàng cũng hiểu được, trên đời này có cái gọi là thích, có cái gọi là yêu...
Nhân sinh vốn chẳng bao giờ thuận theo ý người, phàm là con người, đều là đang vật lộn giữa hồng trần đau khổ, Mặc Ngọc như thế, bản thân nàng như thế, ngay cả Dận Chân, cũng là như thế...
Ngày tháng cứ im lặng mà trôi, tháng Tám trời bắt đầu vào thu, thời tiết mát mẻ, bụng Lăng Nhã cũng đã to lên, dường như hài tử đang lớn từng ngày, khiến Lăng Nhã nôn nao chờ đợi trong hạnh phúc, mong rằng khi cành liễu đâm chồi, trăm hoa đua nở, có thể ôm hài tử của mình trong tay.
Vì Lăng Nhã đang mang thai nên không thể thị tẩm, trong thời gian này, ngoài những ngày Dận Chân ngủ một mình, hơn một nửa ghi chép thị tẩm đều là tên của Niên thị, tiếp đó là Ôn Như Ngôn và Hồng Ngọc, được khoảng ba bốn lần, ngoại trừ Niên thị ra thì các nàng là người được thừa sủng nhiều nhất, còn lại chỉ một hai lần.
Trái với với Hồng Ngọc mới mẻ đầy sức sống, Ôn Như Ngôn trầm tĩnh sâu sắc hơn nhiều, nhưng lại vô tình khiến lòng người lưu luyến.
Người trong phủ đoán rằng, Dận Chân sẽ chọn một trong hai người để phong thành thứ phúc tấn.
Dung Viễn vẫn đến bắt mạch cho Lăng Nhã mỗi ngày, về phần chất độc trong người Qua Nhĩ Giai thị, Dung Viễn tích cực nghiên cứu y thư, cuối cùng cũng tìm được một phương pháp khả thi: lấy cực độc trị