*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

Nàng vốn không hề biết mình trúng độc, dù mấy tháng nay bị chảy máu mũi thường xuyên, tim lại đập nhanh và người vô lực, nhưng nàng chỉ nghĩ do cơ thể mình bị suy nhược mà thôi, chứ cũng không để tâm nhiều. Đến tận mấy ngày trước, Na Lạp thị gọi nàng tới, bảo nàng phải nghĩ cách trừ bỏ hài nhi trong bụng Nữu Hỗ Lộc thị, mà lúc đó nàng hơi chần chờ nên nàng ta mới nói cho nàng biết là nàng đã bị trúng độc, nếu nàng không làm theo lệnh của nàng ta, độc sẽ bộc phát mà chết, thuốc vừa rồi nàng uống là để áp chế độc tính.

Nếu không muốn cả đời bị Na Lạp thị kia sai khiến thì nàng nhất định phải khử hết độc này ra khỏi cơ thể, vì thế cho nên, có một thời gian nàng lệnh cho mấy người Từ Ý lén mời đại phu tới chữa trị cho nàng, nhưng loại độc này vô cùng kỳ lạ, không một người nào chẩn ra, đến tận hôm nay.

Từ Ý nghĩ nghĩ rồi bỗng lên tiếng: “Nếu không thể để Từ Thái y đường đường chính chính tới Duyệt Cẩm lâu, vậy chủ tử tới Tịnh Tư cư thì sao? Tuy người từng hãm hại Lăng phúc tấn, nhưng nô tỳ tin rằng trên đời này không có kẻ thù hay bằng hữu nào là mãi mãi, tất cả chẳng qua cũng chỉ gom vào hai từ ‘lợi ích’ mà thôi, chỉ cần người cho nàng ta đầy đủ lợi ích, tin rằng Lăng phúc tấn sẽ giúp người che giấu chuyện này, tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.”

Lời nói của Từ Ý khiến ánh mắt của Qua Nhĩ Giai thị sáng lên, đây cũng là một ý hay, Na Lạp thị muốn nàng hại hài tử của Nữu Hỗ Lộc thị, vậy thì việc nàng tới Tịnh Tư cư sẽ không bị Na Lạp thị nghi ngờ, còn về lợi ích... Trên môi Qua Nhĩ Giai thị dần hình thành một nụ cười lạnh lẽo, hiện tại đối với Nữu Hỗ Lộc thị mà nói, còn có gì quan trọng hơn hài tử trong bụng mình nữa chứ.

Hôm sau, khí trời vô cùng trong trẻo, Qua Nhĩ Giai thị xuất hiện ở Tịnh Tư cư, đợi dâng trà xong, Lăng Nhã mới vén tay áo, thần sắc lạnh lùng nâng chén trà lên, nói: “Không biết hôm nay tỷ tỷ tới đây có chuyện gì quan trọng?”

Qua Nhĩ Giai thị mỉm cười, nhìn lướt qua hai nhánh sen vừa mới hái được cắm trong bình, nói: “Không có chuyện gì thì không thể tới đây ngồi một lát sao? Muội hỏi vậy thật khiến người làm tỷ tỷ này đau lòng.”

Trong mắt Lăng Nhã hiện lên ý cười lạnh lẽo như băng: “Có chuyện gì cứ nói thẳng là được, ở đây không có người ngoài, không cần làm bộ làm tịch vậy đâu.” Nàng và Qua Nhĩ Giai thị chưa từng trò chuyện vui vẻ với nhau bao giờ.

Bên ngoài, nắng ban mai rực rỡ, mấy cây hoa anh đào trong sân viện xanh um phủ bóng mát rượi, tiếng ve sầu râm ran không ngừng, Qua Nhĩ Giai thị mân mê vòng tay thạch anh trên tay mình, rũ mắt nói: “Nếu muội muội đã nói vậy thì ta đây cũng chẳng quanh co lòng vòng nữa. Đúng là cơ thể ta không ổn, muốn thỉnh Từ Thái y chữa trị, nhưng lại không muốn cho ai biết, nên tính mượn chỗ này của muội muội làm nơi để Từ Thái y chữa bệnh cho ta, mong muội muội thành toàn.”

“Hôm qua tỷ tỷ khăng khăng nói là Từ Thái y chẩn mạch sai, sao hôm nay lại tới đây tha thiết mong Từ Thái y cứu mạng, tỷ tỷ không tự cảm thấy chính mình kỳ lạ hay sao?” Lăng Nhã vịn tay Lý Vệ đứng lên, từ từ bước tới trước mặt Qua Nhĩ Giai thị, đứng trên cao nhìn xuống gằn từng chữ: “Với lại, giữa ta và tỷ hình như không có giao tình, ngược lại còn từng xung đột, tỷ tỷ không cảm thấy mình nhờ sai 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play