*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

Lúc đang thay y phục, Y Lan nghe Mặc Ngọc vô tình nhắc tới Dận Chân, nàng giật mình nghiêng đầu ngắm mình trong gương đồng, một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp với cơ thể đang phát triển, một ý định khó mà tưởng tượng nổi đang dần dần hình thành trong đầu Y Lan.

Nàng phải chứng minh cho mọi người thấy, Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã làm được, thì Nữu Hỗ Lộc Y Lan nàng cũng làm được, thậm chí còn có thể tốt hơn, thứ phúc tấn của Ung Quận vương phủ thì có gì ghê gớm chứ, sẽ có một ngày, nàng bước lên vị trí cao hơn, trở thành phúc tấn được sủng ái nhất Ung Quận vương phủ, vinh quang không thua Lý thị và Niên thị. Đến lúc đó, nàng không còn phụ thuộc vào tỷ tỷ nữa; ngược lại, tỷ tỷ sẽ phải dựa vào vinh quang của nàng.

Mười tuổi, bốn năm sau, ngày tuyển tú vào năm Khang Hi thứ bốn mươi chín, chính là ngày thay đổi vận mệnh của nàng.

Thủy Nguyệt cũng được, Mặc Ngọc cũng được, đều cứ chờ đó, ngày nàng lên đỉnh vinh quang, cũng chính là ngày cuối cùng của đám cẩu nô tài này; ngày đó, nhất định bọn họ phải trả một cái giá thật đắt cho những thất lễ hôm nay.

Nhưng hiện giờ... Y Lan phải giấu kín nỗi hận thấu xương này vào tận đáy lòng, không một chút sơ hở, thời cơ chưa tới, cần nhẫn nhịn. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn; huống hồ chi, nàng chính là một tiểu cô nương thù dai.

Thay y phục xong, nghĩ tới Dận Chân, ánh mắt buồn bã của Y Lan chợt sáng lên, nàng cẩn thận tết lại đuôi tóc còn ướt của mình, gỡ trang sức trên đầu xuống, chọn một cây trâm hoa nạm hồng bảo thạch cài lên, để tua bạc buông rũ tự do bên mai tóc.

Mặc Ngọc nhìn thấy Y Lan như vậy liền thắc mắc: “Nhị tiểu thư muốn ra ngoài sao?”

“Phải.” Y Lan thuận miệng ừ một tiếng, đẩy nhẹ Mặc Ngọc rồi bước ra ngoài, vừa đẩy cửa, Y Lan đã thấy Thủy Nguyệt đợi sẵn, ánh mắt nàng lướt qua người Thủy Nguyệt, nhẹ như lông hồng.

Cúi đầu chào hỏi Y Lan, Thủy Nguyệt bỗng thấy rợn da đầu, nàng cảm giác có một ánh mắt độc địa đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến nàng hãi hùng khiếp vía, nhưng khi ngẩng đầu lên, cảm giác này đã không còn dấu vết, chỉ thấy Y Lan đang nhảy chân sáo rời đi, viên hồng bảo thạch trên mái tóc lấp lánh lúc ẩn lúc hiện đẹp mê người.

Y Lan vừa bước vào đã thấy Dận Chân nắm tay Lăng Nhã đứng ngắm sao trong sân viện, góc này của nàng, có thể nhìn trọn một bên gò má của Dận Chân.

Trước đây, có lẽ vì Dận Chân cao cao tại thượng, khiến ai gặp cũng cảm thấy e sợ vì thân phận; nên nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào vị tỷ phu này, giờ ngắm kỹ mới thấy, Dận Chân quả thật là một nam tử tuấn tú vô cùng, mày ngài mắt sáng, mai tóc như đao, đã vậy vừa sinh ra đã là A ca cao quý.

Nếu nhược điểm duy nhất của hắn là tính tình lạnh lùng khắc nhiệt, thì trong một khắc này, cũng đã không còn. Dưới trời sao lấp lánh, thái độ của Dận Chân nhẹ nhàng hiếm thấy, khóe môi ẩn hiện một nụ cười như có như không.

Nụ cười đó, khiến Y Lan mê mẩn không thể nào thoát ra được. Mười tuổi, đã hiểu được nhiều thứ, phân biệt xấu đẹp rõ ràng, ngày xưa nàng cảm thấy đại ca Vinh Lộc là nam nhân xuất sắc nhất trên đời, nhưng hôm nay nàng phát hiện ra, Dận Chân mới thật sự là long phượng, người thường không thể nào sánh được.

Nếu có được một vị phu quân như thế, dù có chết nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Nghĩ vậy, sự ganh tỵ nàng dành cho Lăng Nhã lại nhiều thêm một chút, đều là nữ nhân của gia tộc Nữu Hỗ Lộc, không lý nào nàng lại thua tỷ tỷ.

Nàng muốn Dận Chân, nàng muốn nam tử gần như hoàn mỹ này trở thành phu quân của nàng, không ai có thể ngăn cản được.

Đêm này, dưới bầu trời đầy sao, lời thề lúc mười tuổi này đã ảnh hưởng tới cả cuộc đời nàng sau đó.

Con 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play