Hôm sau, việc Dận Ngã bày bán tài sản bên đường cũng như việc dùng roi đánh triều thần đều bị Khang Hi biết được, sau khi khiển trách vì hành vi của hắn làm mất thể diện triều đình xong thì phạt bổng lộc một năm, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm. Ý chỉ này ban xuống, một đám đại thần còn nợ bạc chưa trả đồng loạt khóc than kể lể trên triều đình, nói rằng bọn họ không có khả năng hoàn lại toàn bộ số bạc còn thiếu, mà Điền Văn Kính thì đòi quá gắt, thật là bức bọn họ tới đường cùng, chẳng lẽ phải ép tới mức bọn họ lôi cả gia sản điền trạch ra bán hết, không còn nơi nương thân thì hắn mới vừa lòng hay sao?
Khang Hi nhìn thấy những lão thần tử khóc than như vậy rốt cuộc cũng mềm lòng, lấy số bạc vốn dành để tu sửa Sướng Xuân viên trong nội khố ra cho bọn họ trả nợ, còn phần nợ của Dận Ngã thì do Dận Tự và Dận Đường trả giúp, kể từ lúc đó việc của Hộ Bộ tiến hành suôn sẻ.
Điền Văn Kính tuy bị Dận Ngã làm nhục giữa đường, lại là một vị quan có năng lực, nhưng Khang Hi cảm thấy hắn quá cứng nhắc, không đủ linh động, đã vậy trong lần truy thu bạc này, hắn cũng đã đắc tội không biết bao nhiêu vị quan lớn nhỏ ở kinh thành, ở lại cũng không hay, thế nên Khang Hi phong hắn từ một chức quan lục phẩm lên thẳng chức Bố Chính sứ, đến nơi khác nhận chức.
Sau khi Dận Chân hoàn thành nhiệm vụ, Khang Hi thực hiện lời hứa của mình, tính phong Dận Chân làm Thân vương, nhưng đích thân Dận Chân lên tiếng xin thu hồi lại ý chỉ, vì trong quá trình đòi bạc, có vài vị quan viên không có khả năng chi trả nên đã tự sát, trong đó có cả trung thần thanh quan, thế nên cuối cùng Khang Hi chỉ tấn phong Dận Chân làm Quận vương, ban hào Ung.
Vậy là tính đến năm Khang Hi thứ bốn mươi lăm, ngoài Thái tử ra thì có bốn vị A ca được phong vương, gồm Đại A ca Dận Thì, Tam A ca Dận Chỉ, Tứ A ca Dận Chân và Bát A ca Dận Tự.
Một trận tranh đấu gay gắt đang dần dần hình thành, Đế vị luôn là thứ hấp dẫn nhất trên đời này, ai cũng đều muốn nắm nó trong tay, nhưng Hoàng đế là duy nhất, người thắng chỉ có một, còn lại đều trở thành kẻ bại.
Một ngày, trong phủ của Ung Quận vương, sau khi Dung Viễn thỉnh mạch cho Lý thị xong, dặn dò thêm mấy câu rồi tính lui ra thì nghe Lý thị cười nói: “Mấy tháng nay ngày nào Từ Thái y cũng tới đây thỉnh mạch cho ta và Diệp muội muội, đúng là vất vả, hiện giờ cũng còn sớm, hay là mời Từ Thái y ở lại uống chén trà.”
Lý thị đã mở miệng, Dung Viễn cũng khó từ chối, hắn khom người ngồi xuống ghế, một tiểu thị nữ dâng trà Vân vụ lư sơn lên, lúc gạt nắp chén trà ra, hơi nước bốc lên, mờ mờ ảo ảo, giống hệt như sương mù. Nếm thử, vị trà tương tự với Long Tĩnh vừa thanh vừa thơm.
Lý thị gạt gạt lá trà đang nổi lên trên mặt nước, nhỏ giọng nói: “Ta vẫn luôn thật lòng quan tâm tới hài tử trong bụng của Diệp muội muội, nhưng vì bản thân mình cũng mang thai nên không tiện qua thăm, không biết hiện giờ muội ấy thế nào?”
Dung Viễn vội buông chén trà trên tay xuống, trả lời: “Sức khỏe của Diệp phúc tấn vẫn ổn, có điều dạo gần đây thai máy thường xuyên, chắc sẽ lâm bồn trong vòng vài ngày nữa, vi thần cũng đã bẩm báo chuyện này với Vương gia và đích phúc tấn rồi, để chuẩn bị mọi thứ thật tốt.”
“Ủa, vậy chắc là cũng đã chọn bà đỡ xong rồi, không biết đích phúc tấn dự định mời bà đỡ nào nữa?” Tình Dung đứng bên cạnh tò mò hỏi.
Dung Viễn nhíu mày nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra vi thần cũng có nghe phúc tấn nói qua, chính là bà đỡ nổi tiếng nhất kinh thành, Lưu bà bà, Lý phúc tấn có chuyện gì sao?”
“À, không có gì, ta tiện thể hỏi chút thôi, nếu đúng bà đỡ này thì tốt rồi, lúc ta sinh cũng có thể mời mà ta tới giúp.” Lý thị xoa xoa gò má, hộ giáp vàng khảm ngọc trai đeo trên ngón tay út lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đợi Dung Viễn đi rồi, Lý thị cúi xuống nhìn cái bụng thật to của mình, nói nhỏ: “Diệp thị... Nếu nàng ta đã sắp sinh, thì chúng ta cũng chuẩn bị đi là vừa.” Nàng liếc nhìn Tình Dung, nói: “Tối nay ngươi tìm cách ra ngoài bằng cửa sau tìm Lưu bà bà rồi đưa tới Linh Lung cư, cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy.” Chỉ cần mua chuộc được bà dỡ, thì tự nhiên hài tử của Diệp Tú sẽ biến thành hài tử của nàng.
“Dạ, nô tỳ biết.” Tình Dung đáp lời ngay nhưng vẫn còn chần chờ: “Có điều... chủ tử mới mang thai có bảy tháng, hiện giờ ‘sinh’ thì có quá sớm không ạ? Nô tỳ sợ là sẽ có người nghi ngờ.”
Lý thị nhẹ nhàng đứng lên, đế giày thêu hoa bước ‘lộc cộc’ trên nền gạch: “Bị nghi ngờ thì cũng phải chịu thôi, cơ hội chỉ có một, nếu bây giờ không tận dụng thì không có thêm lần thứ hai. À, bên chỗ Mạc thị thế nào?”
“Dạ cũng sắp tới ngày lâm bồn rồi, nô tỳ đã dặn trước, một khi bên chúng ta có động tĩnh, dù Mạc thị chưa sinh thì cũng phải lập tức thúc sinh.” Xưa nay Tình Dung làm việc trận trọng chu đáo, nếu không thì Lý thị cũng không tín nhiệm nàng ta tới vậy, suy nghĩ một lát, Tình Dung nói tiếp: “Tính tới tính lui thì nô tỳ vẫn lo lắng cho chủ tử hơn, làm sao để sinh non mà không khiến người khác nghi ngờ?”
Hộ giáp vàng gõ nhẹ lên nắp trà viền hoa, Lý thị tràn đầy lòng tin, cười: “Ngươi yên tâm đi, việc này ta đã sớm tính toán rồi, chỉ đang đợi thời cơ thôi.”
Đêm tới, Tình Dung mua chuộc thủ vệ, đưa Lưu bà bà tới Linh Lung cư bằng cửa sau, chẳng hiểu tại sao mà trước mặt Lưu bà bà, Lý thị cởi bỏ y phục bên ngoài, để lộ ta cái thai bằng gối bông.
“Hả? Ôi! Phúc tấn... phúc tấn người...” Lưu bà bà kinh hãi không thốt nên lời, ngón tay cứ run rẩy chỉ vào bụng Lý thị. Bà đã đỡ đẻ cho không ít gia đình giàu có phú quý, bà biết rõ đại viện hào môn nào cũng có vấn đề, nhưng kiểu nào cũng không ngờ được lại có người giả mang thai, chuyện này chỉ lừa người được trong một khoảng thời gian nào đó chứ sao lừa được lâu dài, bà không hiểu tại sao phúc tấn lại làm như vậy.
“Ta không có thai.” Lý thị bình thản gỡ gối bông ra, dường như chẳng sợ bị Lưu bà bà phát hiện bí mật động trời này.
“Chuyện này từ trước tới nay chỉ có ta và người thân tín nhất của ta biết mà thôi, hôm nay lại có thêm bà, bà nghĩ xem bà phải nên làm gì?” Lý thị hỏi, trên môi hé ra một nụ cười thâm hiểm.
Lưu bà bà cũng là một người thông minh, biết rõ đây là chuyện lớn, nên vội vội vàng vàng thề thốt, đảm bảo bản thân mình tuyệt đối sẽ không để lộ ra một chữ, nhưng trong lòng bà vẫn không hiểu nổi tại sao Lý thị phải để lộ bí mật này ra trước mặt mình như vậy.
“Thề thốt chẳng qua cũng chỉ là ba cái thứ để lừa gạt con nít mà thôi, bà nghĩ ta sẽ tin sao?” Nàng khom người nhìn Lưu bà bà đang quỳ dưới chân mình, nói tiếp: “Trên đời này chỉ có người chết mới giữ được bí mật.”
“Đừng mà! Xin phúc tấn tha mạng.” Lưu bà bà sợ tới mức hồn vía lên mây, liên tục dập đầu xin tha, thấy tình huống đang diễn ra đúng với tính toán của mình, Lý thị mới phất tay nói: “Thôi được rồi, ta cũng chẳng muốn lấy cái mạng hèn của bà làm gì, chỉ cần bà giúp ta hoàn thành một việc thì ta lập tức tha cho bà.”
Lưu bà bà gật đầu không ngừng: “Chỉ cần phúc tấn chịu tha cho mạng hèn của nô tỳ thì người muốn gì nô tỳ cũng đều sẵn lòng thực hiện.”
“Ta muốn hài tử của Diệp Tú.” Từng chữ từng chữ rất rõ ràng này của Lý thị chính là mục đích mà nàng muốn Lưu bà bà đến đây tối nay.
Lưu bà bà hiểu ngay mưu đồ của Lý thị, đây là muốn ‘ly miêu hoán Chúa’, bà sợ hãi xua tay không ngừng: “Chuyện này... lão bà sao mà làm được chứ, cầu xin phúc tấn đừng làm khó lão bà này.”
“Làm được thì làm, không làm được cũng phải làm!” Lý thị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà, vỗ tay nhẹ một cái, lập tức có một gã sai vặt tâm phúc tiến vào, trên tay cầm theo một dải lụa trắng, nét mặt âm u đáng sợ, đáng sợ tới mức Lưu bà bà xụi lơ, quỳ rạp trên đất run lên bần bật, mặt mũi trắng như tro tàn không có chút huyết sắc.
“Là sống hay là chết, đều ở trong lòng bàn tay bà cả, suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta.” Sau khi ném lại câu này thì Lý thị xoay người ngồi xuống ghế, chậm rãi uống chén sữa đậu nành vừa mới nấu còn nóng hổi.
Lưu bà bà không phải là một người hồ đồ, bà hiểu rằng mình đã biết bí mật của Lý thị, nếu không chịu làm việc cho nàng ta thì tối nay khó mà còn mạng bước ra khỏi cánh cổng này.
Bà làm bà đỡ nhiều năm như vậy, còn lạ gì đám nữ nhân nhìn mảnh mai yếu đuối nhưng đầy thủ đoạn này chứ, giết người đối với các nàng ta vốn chẳng phải là một việc khó khăn gì.
Trong lòng bà hối hận tới xanh ruột, nếu biết trước như vầy, tối nay dù đánh chết bà bà cũng chẳng tới đây, có khác nào đi tìm đường chết đâu cơ chứ.
Nếu chỉ là ‘trộm long tráo phượng’ thôi thì không phải bà không làm được, nhưng mà trước đó không lâu, cũng đã có một người đã tới tìm bà, nói rõ ràng rằng bà phải khiến cho hài tử của Diệp Tú không thể chào đời, người đó đại quyền đại thế lại chi rất nhiều bạc, và bà cũng đã đồng ý rồi; vậy mà bây giờ, vị phúc tấn trước mặt này lại muốn hài tử sống sót, tính tới tính lui cũng chỉ có một hài tử mà thôi, dù bà có tài thiên biến vạn hóa cỡ nào cũng không tạo ra được đứa thứ hai, giờ phải làm sao đây?
Đồng hồ nước nhỏ từng giọt từng giọt, thời gian cũng chậm rãi trôi qua, đợi đến lúc đã uống xong chén sữa, Lý thị mới hất khuôn mặt tinh xảo của mình lên, hỏi: “Sao rồi, suy nghĩ xong chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT