* Đây là tên chương 9, cũng là tên tác phẩm

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi anh dũng tiến lên phía Bắc, đến thành phố Lâm Tri Dật làm việc - Bắc Kinh.

Hai năm yêu xa của chúng tôi cuối cùng cũng được đặt một dấu chấm viên mãn.

Ban đầu tôi và Lâm Tri Dật mỗi người thuê một nhà, sống riêng, nhưng thành phố Bắc Kinh thật sự quá lớn, tiền thuê nhà cũng thật sự quá đắt đỏ, cuối cùng chúng tôi đành sống chung để "tiết kiệm tiền thuê nhà".

Từ đại học ra xã hội, tìm việc làm là nhiệm vụ hàng đầu. Tôi muốn tìm một công việc kiểu như biên tập sách, nhưng không tốt nghiệp đại học danh tiếng, cũng không học chuyên sâu về mảng này, vẫn còn là người mới có kinh nghiệm bằng không trong ngành, khi tìm việc cũng khó tránh gặp phải chút khó khăn.

Tìm ba tháng, cuối cùng cũng có đơn vị phát hành đồng ý nhận tôi, nhưng chỉ là một công việc trợ lý ở bộ phận marketing.

Tôi hỏi ý Lâm Tri Dật, "Không phải công việc biên tập sách, có nên làm không?"

"Đương nhiên phải làm chứ! Không phải em nói chỉ cần có thể làm công việc biên tập sách, cho dù không công em cũng làm hay sao? Trợ lý marketing cũng có thể cứu nước gián tiếp[1] mà."

Vì vậy nên tôi đi làm, cho dù công ty này cách nơi chúng tôi thuê nhà rất xa, tiền lương cũng không cao.

Đôi khi, một câu nói cũng có thể có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, chỉ cần nó được nói ra từ miệng người bạn thương.

*   *   *

Sau khi đi làm, việc đau đầu nhất chính là chen chúc trên xe buýt khi đi và về. Công ty ở ngay cạnh Tam Hoàn, chỉ cần ngồi chuyến chính đến Tam Hoàn là được. Mà loạt xe buýt có tuyến chính đến Tam Hoàn chủ yếu là xe số 300, giờ cao điểm đi làm và tan tầm có rất nhiều người, có thể ép người ta thành bánh thịt.

Để thoải mái hơn một chút, về sau khi đi về tôi không bao giờ ngồi xe 300, đổi sang đi xe 830 có trang bị điều hòa. Tuy mỗi ngày mất thêm hai tệ, nhưng còn hơn phải chen lấn.

Để tưởng nhớ những tháng ngày đi xe 300, tôi đổi slogan trên QQ thành "Em mãi vẫn không thể chạm tới vòng tay dịu dàng của anh - xe buýt số 300".

Lâm Tri Dật thấy slogan này, lập tức gửi đến một câu: "Thấy em tội nghiệp như vậy, để tối về anh tặng em một vòng tay tình cảm ấm áp nhé?"

... Xin anh đấy, xem cho hết rồi hãy lên tiếng có được không?

*   *   *

Khi sống một mình, tôi rất ăn uống rất tùy tiện, không phải úp mì ăn liền thì chính là đến tiệm cơm nhỏ gần nhà giải quyết gọn lẹ, lấp đầy bụng là được.

Sau khi sống chung với Lâm Tri Dật, phúc lợi lớn nhất tôi được hưởng chính là những món ngon anh tự tay làm. Mỗi ngày tan làm về, anh đều sẽ bước vào, bận bịu trong bếp.

Không lâu sau, trong bếp sẽ tỏa ra mùi thơm mê người, tôi không cưỡng được sự hấp dẫn, ra khỏi phòng ngủ để xem, "Làm món gì ngon vậy, thơm quá?"

Anh khiêm tốn nói: "Mấy món bình thường trong gia đình thôi, em mau rửa tay, rồi ra ăn cơm đi."

Tôi rửa tay xong, bưng đồ ăn anh đã nấu xong đến bàn ăn, ớt xanh xào thịt, thịt kho, súp lơ xào thịt, anh cà chua trứng, ba món mặn một món canh, nhìn qua có đủ sắc, hương, vị.

Tôi gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng, hương vị quả thực vô cùng tuyệt vời, có thể sáng ngang với đầu bếp nhà hàng.

Lâm Tri Dật xới hai bát cơm, đi đến, hỏi tôi: "Sao hả?"

"Chả ngon gì cả!" Tôi cố ý nhíu mày.

"Vậy sao?" Anh nghi ngờ hỏi lại, cũng gắp một miếng thịt kho nếm thử, "Anh thấy cũng được mà!"

Tôi cười, "Chọc anh chút thôi! Nói thật, tài nấu nướng của anh thật sự khiến em được rửa mắt đấy."

Anh cũng cười, "Vậy em có thấy hối hận sao không chuyển đến sống chung với anh sớm một chút không?"

Tôi gật đầu, "Có hơi hối hận, đúng ra em phải được hưởng đãi ngộ "bảo mẫu nam" cao cấp sớm hơn một chút. Nấu cơm cho em, còn rửa bát, sáng thì gọi em rời giường, tối thì làm ấm chỗ, quả thật là phục vụ cấp năm sao."

"..." Anh im lặng một lát rồi nói, "Hôm nay, em rửa bát."

Tôi ngu ngơ, "Tại sao?" Không lẽ vửa rồi tôi khen không đúng à?

"Để thể hiện tính dân chủ, nam nữ bình đẳng, để anh cũng được trải nghiệm cảm giác có "nữ bảo mẫu"."

Tôi: "..."

*   *   *

Đang khổ chuyển sướng thì dễ, đang sướng hóa khổ thì khó. Ăn cơm Lâm Tri Dật nấu quen rồi, tôi không nuốt nổi cơm của tiệm cơm dưới lầu công ty nữa.

Vì vậy, tối nào nấu cơm Lâm Tri Dật cũng làm nhiều thêm một chút, sáng hôm sau bỏ vào hộp, tôi mang đến công ty.

Giờ ăn trưa, không ít đồng nghiệp mang theo cơm hộp. Trước lò vi sóng, hàng dài hộp cơm xếp hàng chờ đợi.

Hộp cơm của tôi thường hay được các đồng nghiệp nhanh mắt phát hiện, "Wow! Đồ ăn ai mang theo vậy, phong phú quá!"

Tôi rất hãnh diện nói: "Mình mang theo đấyy."

Đồng nghiệp nói với vẻ hâm mộ: "Không ngờ tay nghề nấu nướng của cậu tốt như vậy, thật đúng là vợ hiền mẹ đảm."

Tôi hơi ngượng: "Không phải mình làm, là bạn trai mình làm."

Đồng nghiệp lại tỏ ra càng thêm hâm mộ: "Wow! Thì ra là cơm hộp tình yêu!"

Không lâu sau, người mới Đinh Ninh vì "mang theo cơm hộp tình yêu cực ngon" mà nổi tiếng cả công ty.

Sau đó, các đồng nghiệp đổ xô nhờ tôi dạy cách làm món tủ của đầu bếp Lâm, tôi mở hẳn một chuyên mục tên là "Món tủ của đầu bếp Lâm" trên blog, ai ngờ, chuyên mục này còn được hưởng ứng hơn cả truyện của tôi.

Từ đó, độ nổi tiếng của người họ Lâm nào đó nhanh chóng đuổi kịp rồi vượt qua cả tôi trên blog, được người đọc và bạn bè vinh danh là "người đàn ông tốt của thế kì 21".

Vì vậy anh rất đắc ý, "Anh chẳng cần cố gắng đánh chữ, vẫn nổi như cồn."

Tôi "hơ hơ" hai tiếng, "Còn không phải là vì em xây dựng hình tượng của anh quá tuyệt hay sao."

Người nào đó mạnh miệng không biết ngượng: "Đó là vì hình tượng của anh vốn đã rất tuyệt, nếu không thì em xây dựng kiểu gì hả?"

*   *   *   

Có lần các đồng nghiệp liên hoan tối, khi ăn xong, tôi nhắn tin cho Lâm Tri Dật: "Ăn xong, em về ngay."

Anh trả lời: "Về nhớ mua cho anh gói mì ăn liền."

Tôi vô cùng nghi hoặc, "Muộn thế vẫn chưa ăn à?"

"Không có em, ăn gì cũng thấy chán."

Tôi vui như điên, khi không có tôi, mới nhận thấy tầm quan trọng của tôi đúng không?

"Nấu cơm cho người yêu là một niềm hạnh phúc, có người yêu muốn ăn cơm mình nấu, đây chính là niềm hạnh phúc có một không hai. Người hạnh phúc này, ngày mai hãy tiếp tục nấu cơm cho em, giữ lấy niềm hạnh phúc này đi." Viết mấy dòng này xong, tôi gửi đi.

Anh: "..."

*   *   *

Lúc về đến nhà, anh đang đeo tai nghe ngồi trước máy tính, tôi rón rén đi qua, vỗ mạnh vai anh, "Đang xem gì một mình đấy? Chuyên chú như vậy."

Anh giật mình, bỏ tai nghe ra, " Về bao giờ sao không gõ cửa?"

"Đang xem phim gì không thể để người khác biết à? Sao căng thế." Tôi đả mắt qua màn hình vi tính, lại thấy trang đang mở là blog của tôi.

Tôi bỗng thấy như mặt trời mọc ở đằng Tây, anh lại lặng lẽ xem blog của tôi!

Tôi xem blog như nhật kí, ghi lại những thói quen sống hàng ngày trên đó, đôi khi anh sẽ châm chọc tôi: "Viết blog không lương, chi bằng em viết thêm mấy truyện ngắn, nộp cho tạp chí kiếm tí tiền nhuận bút có phải hơn không!"

Tôi cười, "Sao anh lại rảnh rỗi xem blog của em vậy?"

"Anh sợ em nhân lúc anh không để ý, lên blog bêu xấu anh." Anh tắt trang blog đi, lảng sang chuyện khác, "Có mang mì ăn liền về không, đói chết anh rồi."

Tôi giơ mì ăn liền trong tay lên, "Đây này."

Anh nhận lấy gói mì, chạy vào bếp nấu.

Tôi ngồi xuống trước máy tính, mở blog, đăng nhập, định viết gì đó, lại thấy thông báo có bình luận mới.

"Đại Ninh, anh sẽ cùng em biến những ước mơ thành sự thật. Từng bước thực hiện "kế hoạch năm năm" lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba... thứ n. Lời thề tình yêu ấm áp nhất vẫn là tám chữ này - nắm lấy tay em, bên em đến già. [2]

*   *   *

Lòng tôi nhảy múa, cuối cùng tôi cũng được tuyển chính thức! Tôi cũng là người có công việc chính thức!

Tôi viết một mạch tờ đơn xin chuyển thành nhân viên chính thức khoảng hai ngàn từ gửi cho cấp trên, cứ tưởng sẽ nhận được lời khen, ai ngờ cấp trên nói với tôi: "Em đánh chữ nhanh, đây là ưu điểm của em. Nhưng những gì em viết chỉ có thể khiến chị thấy được một xăng ti mét dưới mực nước, quá qua loa, mong em hãy xem xét thật kĩ, tự đánh giá cẩn thận rồi viết lại cho chị."

Tôi ong hết cả đầu. Không phải chỉ là quy trình hình thức thôi sao? Tôi đã viết nghiêm túc như vậy rồi, còn bảo quá qua loa?

Về nhà, tôi kể lại lời của cấp trên với Lâm Tri Dật, anh liền nói: "Ôi [bad word] thật! Một xăng ti mét dưới nước đã lạnh lắm rồi, không lẽ muốn em viết xuống tận mười xăng ti mét dưới nước mới chịu à? Bây giờ đang âm tám độ đấy!"

Tuy nói vậy, nhưng đếm đến, anh vẫn giúp tôi nghiên cứu tính chất công việc của tôi, phân tích chỗ thiếu sót trong công việc của tôi, hướng dẫn tôi viết lại một lá đơn xin chuyển thành nhân viên chính thức.

Hôm sau, khi tôi nộp đơn cho cấp trên, cấp trên cười, nói: "Được chị chỉ bảo cái là khác ngay! Lần này cuối cùng cũng viết xuống dưới nước ba xăng ti mét rồi."

*   *   *

Gần đây vừa bận vừa mệt, kỳ hạn thuê nhà cũng sắp đến, vì chủ nhà không cho thuê tiếp, tôi và Lâm Tri Dật đành phải tìm nhà thêm lần nữa.

Nhà dột còn gặp cả đêm mưa, nhà xuất bản và tòa soạn nợ tiền nhuận bút, tôi đến hỏi lại không có kết quả, trước mắt phải thuê nhà lần nữa, phải ứng trước ba tháng tiền nhà, nên cũng có phần lo lắng.

Tâm trạng không tốt, vì vậy cũng bỏ bê blog một thời gian. Trước đây tôi viết blog với mục đích "ghi lại niềm vui, cất giữ hạnh phúc", vừa có thể mang đến niềm vui cho độc giả, sau này nhìn lại cuộc sống bây giờ cũng có thể mỉm cười.

Có độc giả nhắn lại: "Đại Ninh, lâu rồi không thấy chị viết tâm sự, nhớ quá đi mất, có thể bớt chút thời gian cập nhật không?"

Vì vậy, tôi đăng một dòng blog ngắn gọn kể lại tình hình thời gian này, câu cuối cùng là: "Đã có tình yêu, sẽ có bánh mì. Tuy tôi không có tiền, nhưng tôi vẫn nỗ lực mỉm cười đối mặt hàng ngày, không sợ khó khăn, dũng cảm tiến về phía trước."

Dư Kiều thấy đoạn này, nhắn lại với tôi: "Tiền, sẽ sớm có thôi. Không gì sánh bằng tình yêu hạnh phúc, đáng giá hơn nhiều."

Người này luôn lấy chọc tôi làm niềm vui, hiếm khi dịu dàng tử tế nói một câu quan tâm tôi như vậy.

Tôi nhìn chăm chú vào những lời này thật lâu - "Không gì sánh bằng tình yêu hạnh phúc, đáng giá hơn nhiều."

*   *   *

Có buổi sáng vừa mới ra khỏi cửa, đã thấy gióng lạnh táp vào mặt, có hơi lạnh khác thường.

Vừa đi được mấy bước, đã có cái gì đó lành lạnh chui vào trong cổ. Ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời có những hạt tuyết vô cùng nhỏ bé.

Đến công ty, tuyết bên ngoài đã dày hơn, bắt đầu rơi lả tả như lông ngỗng. Bên ngoài nhanh chóng biến thành thế giới trắng tinh.

Tôi nhắn tin cho Lâm Tri Dật: "Anh yêu, kéo rèm ra mà xem. Có bất ngờ đó!"

Một ngày tuyết như vậy, tiếc là tôi phải tăng ca. Nếu không, tôi sẽ đi công viên ngắm tuyết với Lâm Tri Dật, chụp ảnh, hoặc ở lì trong nhà không ra khỏi cửa, bên ngoài tuyết trắng bay đầy trời, chúng tôi dựa vào nhau xem phim điện ảnh kinh điển, cũng vô cùng tuyệt vời!

Chỉ một lát sau, Lâm Tri Dật nhắn lại: "Tan ca, chúng ta đi ăn lẩu đi."

Ăn lẩu ngày tuyết rơi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật ấm áp.

Tôi hỏi anh: "Sao lại muốn mời em ăn lẩu? Mừng mùa tuyết đầu tiên từ khi em đến Bắc Kinh à?"

Anh nói: "Nhuận bút của em được gửi đến rồi, cũng muốn mừng ngày em nhận nhuận bút."

"..." Anh đang dùng tiền nhuận bút của tôi mời tôi ăn lẩu đấy à?

*   *   *

Lúc tan làm, tôi vừa ra khỏi văn phòng, đã thấy Lâm Tri Dật đeo túi đừng ở cửa, tôi nghi hoặc, " Không phải anh mới ra cửa sao? Sao nhanh thế?"

"Bây giờ lạnh, sợ em sốt ruột, anh đi taxi đến."

Một câu như gió thoảng mây trôi của anh, lại khiến mũi tôi đau xót.

Chúng tôi đều là người lưu lạc Bắc Kinh, tiền thuê nhà cao, tiền lương thì ít, vì vậy rất tiếc tiền, ra khỏi nhà đều ngồi xe buýt.

Tôi nhận ra, chỉ khi chúng tôi hẹn hò Lâm Tri Dật mới gọi taxi, bình thường anh không bao giờ đi taxi cả.

Dường như anh chưa từng nói "anh yêu em", nhưng tình yêu của anh thường ẩn trong những việc nhỏ nhặt: Ví dụ như chỉ khi hẹn hò với tôi mới gọi taxi, chỉ vì sợ tính tôi nôn nóng chờ lâu sẽ sốt ruột; ví dụ như mỗi sáng đều chuẩn bị cho tôi một ly nước mật ong, hàng ngày sau khi tôi tắm xong đều chuẩn bị một ly nước ấm, ví dụ như tôi quên lược trong nhà tắm muốn đi lấy, anh sợ tôi vừa tắm xong chỉ mặc mỗi đồ ngủ sẽ cảm lạnh, thế là tự đi lấy;  ví dụ như tôi gội đầu xong, anh sẽ lấy máy sấy sấy khô tóc cho tôi...

Tuy đến bây giờ anh vẫn chưa từng nói "anh yêu em", nhưng anh làm những việc này cho tôi, khiến tôi hiểu, anh yêu tôi.

Yêu không chỉ dừng lại ở tài thể hiện qua ngôn ngữ, yêu là dùng hành động để chứng minh.

Sau khi bên anh, tình yêu lãng mạn dần trở thành những chuyện củi gạo dầu muối nhỏ nhặt, nhưng vì thế, tình yêu mới càng thêm vững vàng, khiến người ta càng thêm yên yên tâm.

Có lẽ đây chính là cái người ta vẫn gọi là "Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an"?

*   *   *

Hai hôm nay Lâm Tri Dật bị đau họng, nói là cổ họng khó chịu nhưng mắc xương cá. Tôi thích ăn cá nên cũng bị hóc xương cá không ít lần, biết rằng cảm giác này chẳng dễ chịu gì.

Anh nói có thể do bị lạnh, uống thuốc tiêu sưng là được. Ai ngờ uống thuốc hai ngày, vẫn không thấy đỡ.

Mỗi sáng anh đều cùng tôi rời giường, tôi đi đánh răng rửa mặt, anh rót nước mật ong cho tôi uống, chuẩn bị cơm hộp cho tôi. Anh ở gần công ty, vốn không cần dậy sớm như vậy, có thể nằm trong ổ chăn ấm áp ngủ thêm một chút.

Tôi nói với anh: "Hôm nay em tự làm nước mật ong, anh ngủ thêm một lát đi."

Anh cuộn tròn trong chăn như một đứa trẻ, ngoan ngoãn gật đầu.

Khi nghe anh nói họng ngày càng đau, tôi chỉ mong có thể dời cơn đau của anh lên người tôi, để anh không phải đau đớn như vậy.

Hôm trước tôi khuyên anh đến bệnh viện, nhưng anh không nghe, sợ đến bệnh viện bác sĩ sẽ cho thuốc bừa bãi tốn tiền.

Tôi dằn mặt anh: "Nhiệm vụ hôm nay của anh chính là chữa khỏi cổ họng, nếu không tối nay không cho ngủ nữa."

Anh chu môi như trẻ con, lắc đầu nói: "Sợ lắm ấy."

HIếm khi anh tỏ ra đáng yêu, tôi vừa thấy buồn cười, vừa thấy đau lòng.

Khi ra khỏi nhà, tôi lưu luyến quay đầu, đến bên giường hôn lên má bé trai này.

Lâm Tri Dật lớn hơn tôi, nhiều năm qua, anh vẫn luôn che gió che mưa cho tôi, cưng chiều tôi hết mực, ngày qua ngày, yêu chiều tôi như một đứa trẻ. Chỉ có những lúc thế này, anh mới tỏ ra yếu ớt, như một đứa trẻ, đứa trẻ thuộc về tôi.

Chúng tôi là chỗ dựa, là đứa bé duy nhất của nhau trong thành phố rộng lớn này.

*   *   *

Vì lo cho Lâm Tri Dật, tôi đi làm đều bứt rứt không yên, như ngồi trên bàn chông vậy.

Cuối cùng cũng đến giờ tan sở, ngồi trên xe buýt, sau đó chạy thẳng về nhà. Mãi đến khi anh nói rằng bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, tảng đá treo trong lòng mới hạ xuống.

Cái người không cay không vui này lại muốn ăn cay trừ lạnh, bị tôi cản lại, bảo anh không được làm rộn, phải nghe lời bác sĩ, ăn thanh đạm.

"Bệnh nhân phải ăn cái gì thanh đạm đây, anh không biết." Anh nói rất đáng thương.

"Bệnh nhân anh đây hôm nay hãy yên tâm nghỉ ngơi, em đi nấu cháo cho anh." Biết là anh có phần giả vờ đáng thương, tôi vẫn chiều theo ý anh.

Tôi làm việc nhà rất vụng, không có tài nấu nướng như Lâm Tri Dật, bình thường toàn là anh rửa tay nấu nướng, đây là lần đầu tiên tôi nấu cháo cho anh.

Tối đến, anh ăn cháo xong, vẫn chưa thỏa mãn, nói: "Xem ra bị bệnh cũng tốt, như vậy mới có cơ hội nếm thử tay nghề của người nào đó."

Tôi liếc anh, "Nói bậy bạ gì đấy? Sức khỏe quan trọng hơn tất cả."

Đếm ấy, gió bên ngoài rất mạnh, nhiệt độ xuống đến âm bảy độ.

Nghe tiếng gió "vù vù" bên ngoài, cảm nhận được hơi ấm của người yêu, đây không phải là niềm hạnh phúc lớn của thế gian hay sao.

Tâm nguyện của tôi vốn là mong rằng tương lai có thể kết hôn với anh rồi sinh một bảo bối đáng yêu giống anh, nếu anh đi công tác vắng nhà, chỉ cần ngắm bảo bối, là sẽ thấy như anh đang ở bên tôi.

Bây giờ, tâm nguyện của tôi lại nhiều thêm một chút - mong tôi và Lâm Tri Dật có thể sống vui vẻ khỏe mạnh. Chỉ cần chúng tôi vui vẻ khỏe mạnh, những chuyện khác đều không hề gì.

Có người nói: "Thua anh, thắng thế giới thì sao?"

Tôi vừa đến Bắc Kinh lang thang kiếm sống, Lâm Tri Dật là người thân, là chỗ dựa duy nhất của tôi ở thành phố này.

Khi ấy, với tôi, Lâm Tri Dật chính là cả thế giới của tôi. Có anh, tôi có thể hít thở tự do; không có anh, thế giới có đẹp mấy, cũng vô nghĩa.

=== =====

Chú thích:

[1] cứu nước gián tiếp: nguyên văn là 曲线救国, ý chỉ gián tiếp góp sức vào việc chính, ví như các văn nghệ sĩ thời xưa sáng tác phục vụ cách mạng.

[2] năm lấy tay em, bên em đến già: nguyên văn là 執子之手,與子偕老 (Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão), hai câu cuối trong bài Kích Cổ 4 thuộc Kinh Thi của Khổng Tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play