Lâm Tri Dật tuy là sinh viên khoa tự nhiên, nhưng lại thích đọc sách giống tôi, bình thường chúng tôi không phải cùng lên lớp tự học buổi chiều, thì sẽ cùng nhau đến phòng đọc sách của thư viện.

Trước khi đến phòng đọc sách, tôi đã tưởng tượng ra cảnh tượng thế này: Hai chúng tôi ngồi ở hai đầu của bàn dài cạnh cửa sổ, rèm cửa trắng tinh bị gió nhẹ thổi bay, anh cầm một quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với tôi, làm lộ ra hàm răng trắng của anh, sáng chói hơn cả ánh mặt trời.

Tình hình thực tế là -- không gian trong phòng đọc sách không lớn, người lại đông, bình thường chúng tôi phải khó khăn lắm mới giành được một góc bàn, mà khi Lâm Tri Dật đọc sách lại rất tập trung, vốn xem như không có sự tồn tại của tôi.

Đôi lúc vì thu hút sự chú ý của anh, tôi hay giả vờ như bất cẩn đụng vào khuỷu tay anh, kết quả anh vẫn lặng im bất động.

Vậy mới nói, hình ảnh đẹp như trong sách ngôn tình cũng chỉ có trong tưởng tượng mà thôi.

*   *   *

Thời đại học, ngoài thích đọc, tôi còn thích viết, thỉnh thoảng sẽ đưa cho Lâm Tri Dật xem qua trước khi gửi cho tạp chí.

Hôm đó trời mưa nhỏ, chúng tôi mỗi người cầm một cây dù, đi bộ đến phòng máy tính. Tôi định trước khi gửi bài cho tạp chí, nhờ anh xem qua bản thảo giúp tôi.

Giữa đường, anh đột nhiên nói: "Có phải dùng một cây dù là được rồi không?"

"Hả?" Đầu gỗ tôi đây vẫn chưa hiểu.

"Dù của anh khá lớn, em cất của em, dùng của anh đi." Anh vừa nói vừa tiến sát lại gần tôi.

Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của anh, thì ra là muốn dùng chung một cây dù.

"Nhưng mà... Như vậy liệu em có bị mưa hắt vào không?" Tôi vẫn đang đánh trống lảng.

"Không đâu, dù của anh đủ lớn mà." Nói xong anh đưa dù lên đỉnh đầu tôi, tôi miễn cưỡng thu dù của mình lại.

Đó là lần đầu tiên tôi tựa sát vào một chàng trai như vậy, tôi có chút không quen, muốn cách xa anh một chút, nhưng lại sợ bị mưa hắt vào.

Dọc đường đến cửa phòng máy, tôi cảm thấy thần kinh toàn thân đều căng thẳng.

Lúc anh gấp dù, tôi liếc nhìn anh, thấy một nửa quần áo trên người anh đã ướt sũng, tóc một bên còn nhỏ nước.

Tôi ngờ vực nói: Sa anh lại bị ướt thành thế này?"

"Bởi vì lúc nãy em đi, cứ dịch sang bên kia, dù của anh cũng nghiêng về phía em, thế nên anh thành ra như vậy." Nói xong, anh còn hắt xì một cái rất đúng lúc.

"..." Tôi nên nói gì mới được đây? Không thể nói, muốn tiếp xúc thân mật thì phải trả giá thật đắt đúng không?

*   *   *

Vào phòng máy tìm một cái máy tính, tôi ngồi xuống mở bản thảo trong hòm thư ra, Lâm Tri Dật đứng một bên nhìn.

"Anh thấy chỗ này nên chỉnh sửa một chút." Nói xong, anh liền cầm chuột, phủ lên tay tôi.

Dường như anh vẫn chưa ý thức được điểm này, vẫn cầm "chuột" nói: "Chỗ này cần chỉnh lại một chút."

Tôi lại cảm thấy toàn thân như được truyền một dòng nước ấm.

Cơn mưa mùa thu qua đi, tiết trời chuyển lạnh, tôi chỉ mặc một bộ váy liền thân ngắn tay, tay rất lạnh, mà tay Lâm Tri Dật lại vô cùng ấm áp.

Sau này, tôi hỏi anh: "Có phải anh nhân cơ hội sờ tay em, muốn chiếm tiện nghi của em đúng không?"

Anh nói: "Anh chỉ muốn sửa bản thảo thôi, không ngờ em lại nghĩ xấu như vậy."

"..." Tôi á khẩu không nói được gì, thật sự là tôi đã nghĩ quá nhiều sao?

"Nhưng mà, hôm đó tay anh vẫn rất tuyệt, bị dính mưa vẫn nóng hổi." Anh lại có chút dương dương tự đắc.

"..." Còn dám nói không phải cố ý sao?

*   *   *

Khi ăn cơm cùng Lâm Tri Dật, anh bất cẩn cắn phải lưỡi, kêu lên "Aiyo" một tiếng.

Thấy anh bụm miệng cau mày nửa ngày không có phản ứng, tôi cười nói: "Nếu có một mỹ nữ đồng ý dùng miệng giúp anh xoa xoa, lưỡi anh nhất định sẽ không đau nữa."

Nói xong, tôi mới nhận thấy không đúng lắm -- hình như tôi đang chọc ghẹo anh thì phải?

Lâm Tri Dật bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến nỗi khiến tôi dựng cả tóc gáy.

"Nhìn em làm gì?"

"Tìm em xoa."

"Lưu manh!"

"Là em dụ người ta phạm tội trước."

"..." Chẳng những chọc ghẹo không thành, lại còn bị anh chọc ngược lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play