Bách Thần cảm thấy hoàng thượng đột nhiên đặt ra câu hỏi cho Tiêu Xuyên nhất định là có thâm ý, có lẽ bên trong đã có người âm thầm giở trò.
Trước mắt vấn đề giải quyết người Đột Kiệt của Khang Vương và Liễu tướng quân trái ngược nhau, không ai chịu nhường ai. Tiêu Xuyên thân làm nhi tử lại còn sắp trở thành con rể Liễu gia, đứng về phe bên nào cũng khiến phe còn lại không vui. Đứng về phe Khang Vương, phụ thân sẽ cao hứng, nhưng lại có khả năng sẽ đắc tội nhạc phụ tương lai. Còn nếu đứng bên nhạc phụ tương lai, sẽ bị coi là người không xem trọng mặt mũi phụ thân mình, sợ là chi vị thế tử sẽ tiếp tục giữ đó không có quyết định chính thức.
Tuy nói rằng chân cẳng Tiêu Lẫm hoạt động không được, tất cả mọi người cũng không hề xem trọng y, tựa hồ như đã bị loại ra khỏi hàng ngũ cạnh tranh vị trí thế tử. Nhưng sợ nhất có một ngày không quản, không chừng sẽ có một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện này nói trắng ra là lấy ý Khang Vương làm chủ, ý kiến hoàng thượng là phụ. Chừng nào hai người thương lượng tốt Đức Huệ Đế mới có thể hạ chỉ sắc phong.
Hiện tại vẫn chưa có quyết định người được chọn làm thế tử, rõ ràng là Khang Vương còn do dự vì chuyện gì đó.
Đức Huệ Đế dò hỏi ý tứ Tiêu Xuyên là muốn nhìn xem gã sẽ lựa chọn như thế nào, cũng khảo sát một chút coi gã có xứng đáng để vào hàng ngũ tranh đoạt vị trí thế tử hay không, và cuối cùng muốn biết Tiêu Xuyên có tài năng mưu lược đến cỡ nào.
Văn võ quyền thần thấy hoàng thượng đi đầu, tự nhiên cũng đi theo xem náo nhiệt. Ai cũng tò mò không biết đại công tử hào hoa phong nhã của Khang Vương phủ sẽ ứng đối như thế nào.
Khang Vương và Liễu tướng cũng ngừng tranh luận, hai người nhìn Tiêu Xuyên.
Sắc mặt Tiêu Xuyên nháy mắt xấu hổ, hiển nhiên là không ngờ bị lôi ra hỏi như thế thật làm khó người khác mà.
Nhưng thực mau gã liền bình tĩnh lại, đứng dậy hành lễ nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, chuyện quốc gia đại sự, Tiêu Xuyên không dám nói càn.”
Con cáo già Đức Huệ Đế này tự nhiên sẽ không cho Tiêu Xuyên từ bỏ nhẹ nhàng như thế, cười nói: “Tuy ngươi còn chưa làm quan, đích xác tính ra cũng không được phép nghị luận quân chính đại sự, nhưng hôm nay trẫm đặc biệt phê chuẩn cho các công từ ngồi tại đây được phép thỏa thích nói. Xuyên nhi a, từ nhỏ ngươi đã cơ trí hiểu chuyện, nói cho ta cái nhìn của ngươi về chuyện này không chừng trẫm sẽ có một ý tưởng mới.”
“Hoàng thượng kêu ngươi nói thì ngươi liền nói vài câu đi.” Khang Vương cũng nói.
Bách Thần thấy Liễu Như Phong ngồi đối diện cầm chén trà trong tay siết chặt, trong mắt cậu toát ra vài phần thấp thỏm.
Mà Tiêu Xuyên học theo cái vẻ mặt Hà Văn Quang, cái bộ dáng muốn nhìn trò hay lại muốn nỗ lực khắc chế. Nhưng mà kỹ thuật của gã cần tu luyên thêm mới giống a.
“Vâng.” Tiêu Xuyên cúi đầu khom người, sắc mặt gã trắng một mảng, hiện tại rõ ràng là trường họp cưỡi trên lưng cọp khó mà leo xuống. Hôm nay bản thân mà không nói cái gì thì không thể nào mà rút lui được.
Tới lúc đứng dậy thì thần sắc xấu hổ và vô thố khi nãy đều không thấy nữa, hiên tại vẫn là tư thái vân đạm phong khinh, tươi cười và bình tĩnh thong dong như mọi khi.
“Thần ngu kiến (*) là, muốn đánh người Đột Kiệt, nhưng không phải là hiện tại.” Tiêu Xuyên mỉm cười nhìn mọi người, “Hiện tại quốc khố tân triều trống rỗng, không thích hợp để phát động chiến tranh lớn. Chúng ta nên lập mưu trước rồi sau đó mới hành động. Đợi cho đến khi thời cơ chín mùi ta thắng đảo hoàng long, đánh bọn chúng hoa rơi nước chảy, dạy bọn chúng không dám có ý định xâm chiếm Trung Nguyên lần nào nữa.”
《(*) Ngu kiến: Ý kiến ngu muội》
Cái đáp án này thực giống như bản thân Tiêu Xuyên, khéo đưa đẩy, thận trọng. Đưa ra đáp án đều chiếu cố đến hai bên, cũng không đắc tội ai.
Mà khoan, vẫn có chuyện nói chưa rõ ràng. Lập mưu? Vậy lập như thế nào? Khi nào lập? Nói như vậy cũng như không nói.
Cái đáp án ba phải này tuy rằng không có gì sai, nhưng cũng không hoàn toàn xuất sắc. Xem biểu tình Khang Vương và Liễu tướng quân không có thay đổi gì là biết.
Đức Huệ Đế vuốt râu, không có truy vấn nữa mà cười tủm tỉm bảo gã ngồi xuống.
Tốt xấu gì cũng đã qua một kiếp.
Tiêu Xuyên nhìn về phía Liễu Như Phong, cậu hướng gã khẽ gật đầu, hai người đều thở phào một hơi.
“Vậy Lẫm nhi, ngươi có suy nghĩ gì?” Đức Huệ Đế quả nhiên là loại người đã làm thì làm cho đến cùng. Đã hỏi qua ca ca thì cũng phải nghe qua ý kiến của của đệ đệ.
Ánh mắt mọi người chuyển hướng về phía Tiêu Lẫm, ai nấy cũng đều muốn tiếp tục xem náo nhiệt.
Ngay cả Bách Thần cũng có chút tò mò về đáp án của Tiêu Lẫm, muốn biết y sẽ trả lời ra sao.
Tiêu Lẫm đối với việc hoàng thượng đột nhiên đặt câu cũng không kinh ngạc, y chắp tay nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, thần cho rằng người Đột Kiệt quấy rối biên cương là do nội bộ chúng có mâu thuẫn, hay quốc khố chúng đã trống rỗng. Đột Kiệt suy cho cùng cũng chỉ là các bộ lạc rời rạc liên minh lại với nhau, quan hệ giữa chúng không vững chắc, chỉ cần từ nơi này ra tay tin tưởng có thể cho bọn chúng một đòn đả kích trí mạng.”
Lời y nói rõ ràng hơn Tiêu Xuyên, nhưng mà, muốn đánh phải bắt được bảy tấc mà đánh (*).
《(*)Chỗ này là biến thể của câu “Đánh rắn đánh bảy tấc”. Đánh vào chỗ bảy tấc rắn sẽ chết, đó là điểm yếu của rắn. Còn nghĩa trong truyện, muốn đánh người Đột Kiệt thì phải bắt được điểm yếu mà đánh.
Tóm lại ta thấy bảy tấc nào cũng rất khó nắm bắt được huống chi là đánh》
Dù sao thì so với lời nói khách sáo như lọt vào sương mù của Tiêu Xuyên thì lời Tiêu Lẫm nói càng có lý làm lệnh người tin phục hơn.
Bách Thần cũng có chút hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tiêu Lẫm đã tàn mà Khang Vương vẫn luôn do dự vị trí thế tử.
Ai cũng đều muốn đem tất cả những thứ mình có truyền cho con cháu đời sau. Ông là Vương gia, đồng thời cũng là một đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến tất nhiên hy vọng người thừa kế có thể giống ông vượt mọi chông gai, rong ruổi sa trường.
Tính năng lực và những thứ khác mà nói, Tiêu Lẫm càng giống Khang Vương, càng thích hợp với vị trí thế tử.
Tiêu Xuyên thông minh, khéo đưa đẩy, nhưng không hề có phong độ của một vị đại tướng, kêu gã hành binh đánh giặc chỉ sợ là làm khó gã.
Nếu như đem vị trí thế tử giao lại cho Tiêu Xuyên thì về sau, tư thế oai hùng trên sa trường của Khang Vương sẽ vĩnh viễn trở thành truyền thuyết. Tựa như đời đầu tiên Bình Tây Hầu.
Quy củ tân triều chỉ cần là con vợ cả là có thể thừa kế chức tước. Thực khổ cho Khang Vương, có một đứa con muôn vàn chỗ tốt thì chân cẳng lại bị tàn, còn một đứa thân thể hoàn hảo lại có năng lực hữu hạn. Đổi thành hắn thì cũng thực sầu não ruột a.
Quả nhiên, Khang Vương đầu tiên lộ ra biểu tình vui mừng, sau đó không tự giác lại toát ra thần sắc ảm đạm.
“Lẫm nhi quả nhiên bình tĩnh, cơ trí.” Giọng nói Đức Huệ Đế mang theo ý tán thưởng, trong lòng lại âm thầm tiếc hận anh tài như thế cư nhiên lại ngã ngựa trí tàn. Hoàng thượng gật đầu khen nói, “Suy nghĩ của ngươi và trẫm không mưu mà hợp.”
……… Hóa ra đã sớm nghĩ kỹ rồi mà còn cố ý làm hai phe ồn ào túi bụi, cũng quá là cao thâm đi.
Hoàng thượng lên tiếng, phe chủ chiến kia hô to hoàng thượng anh minh, mà phe chủ hòa lại hiện vẻ mặt lo lắng. Sau đó lập tức có quan văn tiến lên muốn kể những hậu quả do chiến tranh gây ra.
Đức Huệ Đế giơ tay ngăn chặn tên quan văn kia, “Cụ thể thì ngày mai lâm triều sẽ nghị tiếp. Hôm nay là sinh thần thái hậu các người đừng có làm trẫm ngột ngạt.”
Quan văn ngượng ngùng, “Vâng, hoàng thượng.”
“Nói chuyện khác đi.” Đức Huệ Đế hỏi, “Quách đại nhân, năm nay thi hội đã chuẩn bị ra sao rồi?”
Lễ Bộ Thượng Thư Quách Tử Xương định đứng dậy, Đức Huệ Đế bảo hắn ta ngồi xuống, “Tất cả mọi người đều tùy ý chút, đây là tán gẫu, không phải thượng triều, không cần câu nệ như thế, cứ ngồi mà nói chuyện.”
“Vâng, hoàng thượng.” Quách Tử Xương chắp tay nói, “Thi hội tháng 8, đã chuẩn bị không sai biệt mấy. Các thí sinh từ nhiều nơi cũng đã đến kinh thành. Triệu tập dự thi tháng 11 cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.”
Đức Huệ Đế gật đầu, “Vậy thì tốt, các thí sinh đó ngày sau có thể trở thành người tài, trung tướng của triều ta. Vì thế nhất định phải nghiêm túc đối đãi với họ.”
Quách Tử Xương nói: “Thần chắc chắn sẽ dùng toàn lực vì triều đình mà lựa chọn người tài.”
Đức Huệ Đế lại tùy tiện hỏi mấy vấn đề, không khí hiện tại không còn nặng nề như trước đó nữa, mọi người cũng bắt đầu uống trà nói chuyện phiếm. Hoàng thượng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi chau mày lại, “Lạc đại nhân, tháng trước phát sinh vụ án tức phụ Vương gia giết chết bà bà đã điều tra đến đâu rồi? Trẫm nghe nói tức phụ Tiền thị luôn luôn hiếu thuận ôn hòa, mỗi ngày tận tâm hầu hạ bà bà Vương thị. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn hòa thuận, danh tiếng nàng ở quê cũng rất tốt. Nữ tử như thế sao lại có thể giết chết bà bà?”
Bách Thần thầm nghĩ, chẳng những nhân dân tân triều bát quái về hoàng thượng, hoàng thượng đối với kỳ án dân gian cũng rất chú ý đến.
Bất quá án này nghe qua đích xác có vài phần kỳ quặc.
Lạc Lan Dạ nói: “Hoàng thượng nói đúng. Trải qua quá trình điều tra, chứng thực Vương thị là thắt cổ tự sát mà chết, không phải do tức phụ Tiền thị giết. Nhưng mà thẩm vấn Tiền thị như thế nào nàng vẫn khẳng định mình giết chết bà bà, cầu chúng ta mau giết nàng đền tội.”
“Quả thật kỳ lạ.” Hứng thú của Đức Huệ Đế tăng lên, “Người bình thường gặp chuyện đều phủi sạch quan hệ, còn nàng lại ôm hết mọi tội danh lên đầu. Có khi nào là do tướng công bức bách?”
Lạc Lan Dạ khẽ nhíu mày, thần sắc mang theo khó hiểu, “Tướng công Vương thị 5 năm trước đã từ trần, con trai duy nhất năm trước cũng ngoài ý muốn mà qua đời. Mẹ chồng nàng dâu hai người sống nương tựa lẫn nhau, không tồn tại bất luận kẻ nào có thể bức bách.”
“Nếu nàng không giết người mà lại ôm tội vào mình, phán nàng tử tội chẳng phải là giết chết một vị đức phụ hiền lương?”
“Hoàng thượng anh minh. Cũng vì nguyên nhân như thế nên Tiền thị vẫn luôn bị giam giữ không có phán quyết.” Lạc Dạ Lan nói, “Thần không nghĩ ra được vì sao nàng lại nhận mình là kẻ giết người.”
Đức Huệ Đế nhìn về phía mọi người, “Hôm nay cùng nhau tán gẫu, các ngươi cứ tùy tiện nói suy nghĩ của bản thân đi.”
“Hoàng thượng, thần có kiến nghị này.” Liễu tướng cười nói: “Hôm nay có rất nhiều thanh niên ở đây, đa phần sẽ tham gia triệu tập dự thi tháng 11 sắp tới. Lúc khảo khí trong đó có một vòng phân tích vụ án, chi bằng hiện tại cho bọn chúng luyện tập trước một phen?”
“Cũng được.” Tuy rằng Đức Huệ Đế cũng chẳng ôm kỳ vọng quá nhiều với đám con cháu đệ tử quyền quý, nhưng nghe một chút cũng không thành vấn đề. Hoàng thượng cười nói, “Vậy cho bọn công tử phát biểu một chút ý kiến đi. Có lẽ cũng có thể cấp cho Lạc đại nhân ý nghĩ mới.”
Cốt truyện này….. Đột nhiên biến chuyển quá lớn.
Bách Thần cảm thấy không tài nào hiểu nổi, chẳng lẽ là Liễu Như Phong cũng muốn tham gia triệu tập dự thi cho nên muốn tạo một ấn tượng tốt trước mặt các đại lão? Nhưng cậu không phải đã tài tình ôm hết nhiều mặt nổi tiếng trong kinh thành rồi sao? Còn cần chi xoát độ hảo cảm nữa?
Hắn nhìn về phía vị Lạc đại nhân kia, thấy ngài vẫn là cái biểu tình đó, nghiêm túc không biểu cảm. Hiển nhiên là khoa cử dành cho nhóm nhị thế tổ này Lạc Lan Dạ cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì chứ nói chi đến cần ý kiến của mấy người đó.
Lúc thu hồi ánh mắt, Bách Thần lại thấy Bách Triển Nguyên lại trừng hắn.
Bách Thần nhìn người cha đang cực kỳ trong trạng thái rầu thúi ruột này. Hoàng thượng vừa mới lên tiếng lão liền vội vàng không ngừng nhắc nhở hắn không cần hồ ngôn loạn ngữ. (*)
《(*) Ăn nói lung tung.》
Vì thế, Bách Thần lại ngọt ngào mà cười cười với lão. Bách Triển Nguyên nhìn thấy màn này lập tức tức giận đến lỗ mũi cũng muốn phát nổ.
Bách Thần nhịn cười, nghiêm trang mà xem diễn. Hắn cũng không có ngốc mà có ý nghĩ lộn xộn ngay lúc này.
Hiện trường nhanh chóng im lặng, thấy không ai chủ động lên tiếng Đức Huệ Đế lại bắt đầu điểm danh.
Ánh mắt hoàng thượng nhìn chung quanh một vòng, lúc lướt qua Bách Thần trực tiếp lược bỏ.
……… Lời đồn rất cường đại. Bách tiểu thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, mấy chuyện lặt vặt nhỏ xíu Đức Huệ Đế đều biết rõ.
“Văn Tuấn, ngươi nói đi.”
Thời điểm ánh mắt Đức Huệ Đế dừng lại trên người mình Hà Văn Tuấn đã sớm chuẩn bị tâm lý, y nói ra suy nghĩ của mình: “Thần cảm thấy Tiền thị là đang muốn gánh tội thay người khác. Người khác có thể là người hại chết Vương thị hoặc là gián tiếp hại chết Vương thị. Quan hệ Tiền thị và người kia không tầm thường, có lẽ là gian phu nàng.”
Lạc Lan Dạ nói: “Ta cũng từng có loại nghi vấn này, nhưng trải qua điều tra, Tiền Thị phẩm tính đoan chính, không có cùng ai tư thông. Ngày Vương thị chết, hàng xóm chung quanh cũng có không thấy có người lạ tiến vào Vương gia.”
Hà Văn Tuấn sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư.
Sau lại có mấy công tử trẻ tuổi nói cái nhìn của mình, tất cả đều bị Lạc Lan Dạ bác bỏ.
Tiêu Lẫm nhíu mày, cũng đang tự hỏi. Chén trà đặt gần tay y chỉ cần hơi không chú ý liền sẽ làm đổ. Y lại không có chú ý tới nó.
Bách Thần liền thuận tay giúp y đổi vị trí chén trà.
“Cảm ơn.” Tiêu Lẫm hoàn hồn.
Bách Thần cười cười, “Không cần.”
Nguyên bản là một màn vô cùng bình thường nhưng trong mắt Hà Văn Quang đang ngồi đối diện thì lại vô cùng chói mắt. Một cú kích thích cực đại đánh úp vào gã.
Gã cho rằng, Bách Thần đây là muốn diễn kịch.
Rõ ràng người thích là Tiêu Xuyên nhưng lại muốn cùng Tiêu Lẫm sắm vai phu thê ân ái. Quả là tiện nhân chọc cho lệnh người tức giận.
Thình lình nhớ lại cái tát mạnh kia, mặt Hà Văn Quang bắt đầu cảm thấy đau mà nóng rát.
Lúc trước có bao nhiêu thích, hiện tại liền có bao nhiêu hận.
Hà Văn Quang nghĩ thầm: Hắn không phải muốn nổi bật sao, vậy liền cho hắn đủ.
Trong lòng gã liền có một ý nghĩ nhất tiễn song điêu. (*)
《(*) Một mũi tên bắn hai con chim.》
Trong lúc hoàng thượng còn muốn điểm danh kêu người, Hà Văn Quang nho nhã lễ độ nói: “Hoàng thượng, thần có nghe qua Liễu công tử và Bách tiểu công tử đọc đủ loại sách, kiến thức rộng rãi. Nói vậy bọn họ đối với án này không chừng có một cái nhìn đặc biệt.”
Mặt Bách Triên Nguyên tức khắc liền xanh, đọc đủ loại sách? Này rõ ràng muốn cho Bách Thần xấu mặt trước mặt mọi người.
Bách Thần:……
Trong lòng có vạn câu XXX, nhưng hắn là một người văn nhã, hắn sẽ không nói ra miệng.
Đã là kịch bản chung quy sẽ trốn không khỏi. Đây là điều mỗi người xuyên qua nhất định phải đi qua cái vận mệnh này ha.