Trong khoản thời gian ngắn, hơn phân nửa cận vệ tinh nhuệ của Thái tử đã thương vong bởi chỉ mười hắc y quỷ diện kia. Sát khí từ bọn chúng khiến không gian trở nên lạnh lẽo tuyệt vọng một cách đáng sợ.

_ Là BÁCH QUỶ DẠ HÀNH!

Thiên Đào nhận thấy trong một thoáng, hơi thở của nam tử có hơi hỗn loạn. Có lẽ y không lường trước được, lần này kẻ đến ám sát, lại là Bách quỷ.

_ Tiểu tử, mau chạy đi, mục tiêu của chúng là ta, ngươi rời đi sẽ được an toàn!

Nói rồi không đợi câu trả lời của Thiên Đào, nam tử dùng sức đẩy thiếu niên qua Bạch hổ đang trụ lại gần bên, sau lại phi ngựa chạy về hướng ngược lại. Đúng như dự đoán của y, Bách quỷ chỉ truy sát đúng đối tượng được giao phó là y, hoàn toàn không để ý tới Thiên Đào tiểu tử phiền phức kia.

Chạy một đoạn, bỗng dưng toàn thân vô lực, Thái tử cùng năm cận vệ còn lại chao đảo ngã khỏi lưng ngựa. Đầu óc nam tử cũng dần mụ mị, có lẽ y đã trúng độc, nhưng là từ khi nào?

Bách quỷ từng bước tiến lại gần thân thể bất động của nam nhân. Lưỡi kiếm sắt bén lóe lên tia tử khí lạnh lẽo.

Không thể nào, y sẽ thật sự mất mạng nơi này sao?

Ngay khi đó, một tiếng sáo ma mị vang lên, lúc trầm lúc bổng len lỏi trong không gian. Bách quỷ bỗng đứng bất động, trước sự ngạc nhiên của Thái tử, bọn chúng biến mất trong nháy mắt, vô tung vô ảnh.  Hương hoa đào nhàn nhạt tỏa ra xung quanh, cơ thể của y cũng dần có lại cảm giác. Khẽ gượng dậy, thật không ngờ, điều đầu tiên y nhìn thấy lại là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm đang phóng đại trước mắt.

_ Thái tử ca ca, ngươi không sao chứ?

Đầu óc còn một chút choáng váng, nhưng vẫn nhận ra có chút gì đó không đúng.

_ Sao ngươi vẫn còn ở đây?

_  Thái tử a, nói ít thôi, mau trở về.

Thiên đào ôm lấy Thái tử đỡ lên lưng Bạch hổ to lớn, sau cũng nhẹ nhàng nhảy lên cùng cưỡi trở ra khỏi rừng tối. Vừa trở về đã thấy một phen rối loạn nhốn nháo nơi doanh trướng. Có lẽ là bọn họ đang truy tìm nó chăng?

Vệ vương tức giận bước đến trước mặt thiếu niên, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Thái tử.

_ Đã xảy ra chuyện gì?

Thiên Đào nhìn nhìn cái sát khí đang dần tỏa ra từ Phụ vương, xong vẫn bình thản mỉm cười.

_ Đào nhi đi lạc trong rừng, lại gặp phải thích khách, may nhờ có Thái tử ca ca cứu giúp mới có thể thoát hiểm trở về.

Lúc này Hoàng đế cũng đến cạnh, lại nhìn sắc diện nhợt nhạt của Thái tử, một người vốn lúc nào cũng ôn hòa như Ngài cũng tức giận gầm lên.

_ NÓi, là kẻ nào to gan phạm thượng? Bọn thích khách đó là ai?

Thiên Đào khẽ thở dài, mắt đào xinh đẹp thoáng nhìn Phụ vương của nó.

_ Là Bách quỷ Dạ hành.

Sắc diện của Vệ vương đột ngột tối sầm lại, lại nghe tiếng vật gì đó đổ bể. Hoàng đế ôn hòa lúc này lại liếc xéo vương gia kia, hừ lạnh, lại lệnh cho cung nhân đến đỡ Thái tử trở vào hoàng trướng nghỉ ngơi.

_ Còn có, hôm nay nhất định người thắng cuộc phải là Thiên Đào a~ – Thiếu niên vui vẻ vuốt ve cái đầu xù lông của Tiểu Bạch.

Hoàng đế nhíu mi.

_ Tiểu Đào săn được vật gì?

Thiếu niên nở nụ cười xinh đẹp như hoa như ngọc, mắt đào trong vắt ánh lên tia vui vẻ lạ thường.

_ Thái tử a~

<<Rắc>>

Cây cổ thụ gần đó bỗng dưng gãy đổ.

_ Đào nhi, theo Phụ vương.

Vệ vương quay lưng, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Hoàng Đế ôn hòa lén nhìn y, sau lại ra hiệu với Thiên Đào, lặng lẽ sánh bước theo Hắc diện vương gia đang tâm trạng bất ổn kia vào vương trướng của hắn.

Giữa Vương trướng yên tĩnh chỉ còn ba người, Vương gia lúc này mới quay lại nhìn Thiên Đào, chậm rãi dùng chất giọng uy nghiêm trầm tĩnh mà chất vấn thiếu niên.

_ Đào nhi, ngươi đối Thái tử, là tình cảm gì?

Thiên Đào nhíu mi khó hiểu nhìn phụ vương của nó.

_ Là YÊU a!

Hoàng Đế ôn hòa lúc này lại cảm thấy một cơn giận dâng lên trong lòng, y hừ lạnh tiến đến trước mặt thiếu niên đang tỏ vẻ phi thường khó hiểu.

_ Vậy Đào nhi, ngươi có hiểu YÊU là như thế nào không?

Thiên Đào dùng ánh mắt ủy khuất nhìn vị Hoàng thúc của nó.

_ Chỉ cần bị một người hôn hôn mà không cảm thấy ghét, chính là đã YÊU người đó.

Bỗng dưng Hoàng đế cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng.

_ Chẳng phải từ lúc năm tuổi Hoàng thúc đã luôn dạy Thiên Đào điều này sao? Qua điều răn dạy của Hoàng thúc, ngoài Thái tử ra, Thiên Đào còn yêu cả Phụ vương, cả Hoàng thúc, cả Quế hoa cô cô, nhũ nương bà bà nữa a!

Trán hoàng đế mồ hôi túa ra như tắm, vẻ mặt của Vệ vương, đáng sợ, quá sức đáng sợ.

_ Trẫm cảm thấy hơi mệt, bãi giá!

Tẩu vi thượng sách, tẩu vi thượng sách a!

Thiên Đào ngây thơ hảo đáng thương, vì lúc nhỏ thường bị Hoàng thúc của nó dùng lời này mà dụ ngon dụ ngọt, hoàn toàn hiểu sai mọi thứ, dẫn đến hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm sau này a. (= =” đáng thương tiểu thiên đào)

……………………………………

Nam tử tỉnh giấc, cảm thấy cơ thể đã ổn hơn. Hắn, đã trở về Đông cung từ khi nào? Vài ký ức đứt đoạn trở về, là do hắn quá ngạo mạng mà rơi vào nguy hiểm, lại không ngờ có kẻ có thể sai khiến Bách quỷ đến ám sát y.

Tuy Bách quỷ là một tổ chức sát thủ, xong lại vô cùng bí ẩn. Những kẻ có thể biết cách liên lạc thỏa hiệp với bọn chúng, là vô cùng hiếm hoi…Sức mạnh của bọn chúng quả thật đáng sợ..

Ai có được Bách quỷ, kẻ đó sẽ trở thành bá chủ thiên hạ.

Câu nói đó không phải là vô căn cứ, xong Ám đế của Bách quỷ lại ẩn thân biệt tích, không ai biết y là ai, lại càng không biết y đang nghĩ gì.

Còn có, lúc nguy cấp nhất, nam tử nhớ đã nghe thấp thoáng tiếng sáo ma mị từ đâu đó, lập tức Bách quỷ biến mất, tiếp đó thiếu niên kia xuất hiện?

_ Thái tử ca ca! Ngươi tỉnh rồi?- Giọng nói trong vắt của thiếu niên đột ngột vang lên khiến tâm tư phức tạp của Thái tử phải tạm thu liễm.

Một bàn tay trắng nõn khẽ vén lên sa mạn mỏng manh, khuôn mặt kiều diễm lộ ra thấp thoáng ý cười.

_ Sao ngươi đến được đây?- Nam nhân khẽ nhíu mi.

_ Từ ngày hôm nay, ta sẽ trở thành Thư đồng cho Thái tử ca ca!- Thiếu niên cười rạng rỡ, phe phẩy một cuộn thánh chỉ vàng vàng trong tay- Đây là phần thưởng của việc chiến thắng trong mùa săn bắn!

Trong đại não của nam nhân bỗng choáng váng.

Phiền phức phiền phức phiền phức….

Thiếu niên chẳng quan tâm đến vẻ mặt nghệt ra của y, nhanh nhẹn chạy đến ngồi cạnh nam tử.

_ Còn có đã điều tra ra kẻ sai khiến Bách quỷ, là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử. Ngươi nói xem HOàng thúc sẽ lấy lại công đạo cho ca ca a!

_……………

_ Thái tử vừa tỉnh, nên nghỉ ngơi! Thiên Đào đi dạo một vòng quanh Đông cung nha!

Nhân ảnh xinh đẹp vui vẻ rời đi, để mặc nam tử thần tình phức tạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play