*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc._Hồng Khải Minh, đừng hòng đắc ý!
Hồng Thiên Xích tức giận hạ gục hai hắc y quỷ diện, phi thân lên phía long ỷ, quyết đấu với Hồng Khải Minh. Nam nhân trên đài cao khẽ mỉm cười tà ác, nhẹ nhàng đỡ lấy sát chiêu.
_ Vương gia! Không thể nóng vội!
Lãnh Nguyệt trong lúc cấp bách chỉ có thể đích thân bảo vệ hoàng thất, xong vừa nhìn thấy bóng ảnh của Khải Minh vương đang muốn đánh giáp chiến với HỒng thừa tướng, trong lòng không khỏi lo lắng. HỒng lão hồ ly, võ công của hắn quỷ dị vô cùng, khó mà đoán biết được, hơn nữa lòng dạ mưu mô xảo trá. Muốn đấu với hắn, tuyệt không thể đấu trực diện. Hồng Thiên Xích, e sẽ gặp bất trắc.
Đúng như dự đoán của Lãnh Nguyệt, Hồng thừa tướng từ trong người đột ngột bắn ra ba ám khí. Ám khí của y, tẩm đầy kịch độc, sắc nhọn hữu lực, lại chính xác vô cùng. Người trúng phải, chỉ có con đường chết. Hồng Thiên Xích nhíu mi, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến y cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết ở khoảng cách này, hắn dường như vô năng né tránh ba ám khí kia.
Hắn chỉ có con đường chết.
“Phập, Phập”
Huyết tinh bắn ra khắp nơi, vấy cả lên mặt của Hồng Thiên Xích và Hồng thừa tướng.
_ Thiên Xích, ngươi không sao chứ?
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bất ngờ thân ảnh bạch sắc to lớn xuất hiện, nhanh như chớp kéo Thiên Xích ra khỏi sát chiêu, đồng thời một chưởng phong cực mạnh thoát ra, đẩy ngược ba ám khí kia trở về Hồng thừa tướng, một trong số chúng đã trúng vai phải của y.
_ Tiểu Bạch?
Hồng Thiên Xích không thể tin được nhìn con Bạch hổ uy vũ trước mắt. Bộ lông trắng muốt mềm mượt như tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, mắt xanh như ngọc xinh đẹp dụ hoặc, một bộ dáng uyển chuyển uy phong bá đạo. Bạch hổ thần to lớn uy mãnh kia, chính là Tiểu Bạch đáng yêu mà hắn đã yêu thương khắc cốt đây sao?
_ Con người ngu ngốc, nếu ta không đến kịp, ngươi đã chết rồi!
Mãnh hổ khẽ gầm, nhẹ nhàng mang Hồng Thiên Xích đến nơi an toàn. Ngay lúc đó, giữa đại điện vang vọng tiếng sáo trong vắt như tiên khúc, lúc trầm lúc bổng, khi như nước chảy róc rách, lúc như cơn mưa mùa hạ.
Đứng trên đỉnh mái chính điện, thân ảnh tuyệt sắc thiếu niên nhẹ nhàng phiêu lượng trước gió, bạch lụa tung bay như mây, mái tóc nguyệt sắc như vô số những sợi tơ bạc mềm mại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ánh lên sắc tím như ngọc. Chính là Thiên Đào. Thiếu niên khẽ khép rũ mi dày, vẫn tiếp tục dùng cây sáo bạch ngọc vô cùng kỳ lạ chơi nên khúc nhạc kia. Trước khi mọi người hiểu ra thiếu niên đang làm gì, tất cả Hắc y quỷ diện đột nhiên bất động.
_ Đây là chuyện gì?- Lãnh Nguyệt thì thào trong lòng, lại kinh ngạc khi phát hiện ra dị biến.
Toàn bộ Bách quỷ dường như chỉ nghe theo tiếng sáo kia, lặng lẽ tiến đến dưới chân Thiên Đào. Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, kể cà Hồng thừa tướng, toàn bộ Bách quỷ đột ngột kính cẩn quỳ xuống hành lễ trước Thiên Đào.
Thiếu niên thoáng dừng khúc nhạc, tuyệt sắc mỹ diễm đưa mắt lạnh lùng như băng nhìn lướt qua khắp Bách quỷ.
_ RÚT QUÂN!
Ngay lập tức, toàn bộ Bách quỷ biến mất trong hư vô, trước sự ngạc nhiên của mọi người.
_ Chuyện gì?- Hồng thừa tướng kinh ngạc nhìn cảnh tượng kia. Bách quỷ biến mất, binh quyền của hắn, đã hoàn toàn mất tất cả. Thiếu niên kia là ai? Tại sao, Bách quỷ lại nghe lệnh của kẻ kia?
_ Chịu chết đi! Hồng Khải Minh!
Lãnh Nguyệt trong nháy mắt đã tiếp cận Hồng thừa tướng, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, đề phòng ám toán. Thiên Đào vẫn lẳng lặng quan sát hai nam nhân giao chiến kịch liệt, môi thoáng nở nụ cười. Trong vòng mười chiêu, thắng thua đã định rõ. Hồng Khải Minh trúng phải một chưởng, bay khỏi long ỷ, nằm nhoài dưới sàn ngọc.
_ Bắt hắn lại cho ta, chờ ngày phán xét!
_ Rõ!
_ Không thể nào, ta…làm sao có thể thua…
Lãnh Nguyệt lạnh lùng nhìn kẻ thất bại kia, ánh mắt thâm sâu lóe lên tử khí.
_ Mặc hắn, Nguyệt. Ngươi đã làm tốt lắm!- Thiên Đào nhẹ nhàng phi thân từ trên đỉnh cung điện đến bên cạnh Lãnh Nguyệt, phong thái tựa tiên nhân, khiến không ít kẻ phải hít khí ngỡ ngàng.
Một toán thị vệ nhanh chóng áp chế Hồng Thừa tướng, áp giải đi.
_ Hắn không đáng để ngươi ra tay, hãy cứ để thiên pháp trị hắn.
_ Ân- Nam nhân đáp gọn một tiếng, lại chỉ ôm thiếu niên vào lòng, ôm thật chặt_ Chúng ta thắng rồi!
_ Ân- Thiếu niên mỉm cười- Nguyệt thắng rồi!.
_ THÁI TỬ CẨN THẬN!
Dưới sự bất ngờ, trong nháy mắt, Hồng Khải Minh đột nhiên vùng thoát khỏi thị vệ, dồn sát chưởng định đánh một đòn chí mạng vào Lãnh Nguyệt!
_ CHẾT ĐI!
“phập”
Trước khi hắn phi thân đến cạnh Lãnh Nguyệt, một bóng hồng y đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Hồng Khải Minh, một kiếm xuyên tim kẻ tiểu nhân, kết thúc mạng sống của hắn.
_ Hỏa Diệm?
Nam nhân hồng y quỷ diện dường như không để ý đến xung quanh, lại đâm thêm một kiếm vào Hồng Khải Minh- lúc này chỉ còn là một khối thi thể! Nam nhân cứ thế đâm nhiều nhát vào Hồng Khải Minh, như thể giết kẻ kia một lần không khiến hắn thỏa lòng. Như thể Hồng Khải Minh có cả trăm cái mạng cũng không đủ cho Hỏa Diệm.
_ Hỏa Diệm! Ngươi bình tĩnh đi! Hắn chết rồi!
Thiên Đào hoảng hốt tiến đến ngăn nam nhân lại.
_ Ta phải giết hắn!…GIẾT HẮN…GIẾT HẮN!
Một góc mặt nạ của nam nhân đã bị vỡ, duy diện mạo lộ ra, lại chỉ có một con mắt hằn căm hận đang không ngừng tuôn lệ!
_ TA PHẢI GIẾT HẮN!!!!
Thiên Đào sửng sốt, có thể khiến một đại nam nhân điên loạn đến thế này. Trừ phi…
_ Lãnh Anh đã xảy ra chuyện gì?
Nam nhân thất thần nhìn nơi phương xa. Rồi bất ngờ, hắn điểm huyệt Thiên Đào, thân thủ như chớp ôm người thiếu niên phi thân ra khỏi Đại Điện.
_ TIỂU ĐÀO NHI!
Lãnh Nguyệt hoảng hốt, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, hắn cũng vội vã phi thân đuổi theo. Kẻ kia, lại dám bắt đi Thiên Đào của hắn. Tiểu Đào nhi nếu có mệnh hệ gì, hắn nhất quyết không tha.
……………………………………………
Hết chương 39Tiểu Bạch a~ Lâ lắm rùi em mới lại oai phong. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa =))