Hồng Thiên Xích lạnh lùng đọc bức mật tín trên tay, ánh mắt lóe lên tia giận dữ hiếm có. Ám vệ sợ hãi càng cúi đầu phục tùng, mồ hôi lạnh toát ra nhiễu xuống cả sàn gỗ cẩm lai.

_ Bẩm vương gia, còn đây là thiệp hồng do đích tay Hồng thừa tướng gửi đến.

Nam nhân tiếp nhận thiệp hồng, thoáng liếc nhìn, tức giận ném thiệp xuống đất. Hay cho Hồng Khải Minh, y vẫn luôn kính trọng hắn ta vì mối quan hệ họ hàng thân thích, lại không ngờ hắn lại lợi dụng điều này mà làm hại Thiên Bảo, lại muốn âm mưu thâu tóm mười vạn Bạch giáp quân của y.

_ Ngươi lui xuống trước đi.

Trong nháy mắt, ám biến mất. Hồng Thiên Xích vẫn thâm trầm đọc bức thư tín trên tay. Bút tích này, ám hiệu này, giọng điệu này, đích thị là do chính tay Thiên Bảo viết cho hắn. Đệ đệ duy nhất của y, lại đến lượt Hồng Khải Minh tên cáo già xảo quyệt ra tay ám hại. Trong thư tín, Thiên Bảo nhắc đến việc bản thân bị đầu độc, trở thành món bảo bối Hồng thừa tướng dùng để khống chế Công chúa Lãnh Ngọc, cũng như ý đồ muốn thâu tóm Bạch giáp quân của Khải Minh thành.

Mùng một tháng tới, muốn cứu sống Hồng Thiên Bảo, phải giao ấn soái.

Nam nhân nhíu mi. Thiên Bảo, tiểu đệ duy nhất của y, lại muốn y mặc kệ sống chết của nó mà bảo vệ cho kinh thành và công chúa. Đứa trẻ này thật quá ngây thơ, thật khiến y phải sầu não lo lắng.

_ Báo!

_ Nói đi.

_ Liễu Công tử cầu kiến.

Hồng Thiên Xích nhíu mày kiếm. Kẻ họ Liễu này, sao lúc này lại muốn gặp y? Người này tuy thân thế điều tra đã rõ ràng, nhưng linh tính y vẫn mách bảo kẻ họ Liễu kia hoàn toàn không đơn giản như vẻ ngoài. Tuy bề ngoài kẻ kia chỉ là một thương nhân mang bộ dáng thô kệch, nhưng khí chất toát ra ngoài lại áp bức người khác vô cùng. Rõ ràng, xuất thân của hắn không thể nào chỉ là một gia đình lái buôn ở Sở Thiên quốc.

_ Cho hắn vào.

Một lát sau, thân ảnh hắc y cao lớn của Lãnh Nguyệt đã xuất hiện nơi cửa, ánh mắt đen thăm thẳm của nam nhân thâm sâu nhìn sắc diện của Hồng Thiên Xích. Trước con mắt ngạc nhiên của mọi gia nhân trong vương phủ, Lãnh Nguyệt hiển nhiên bước đến cạnh Hồng Thiên Xích, ngồi xuống ghế ngang hàng với Vương gia, cầm lấy chén trà uống một ngụm.

_ Hảo trà, quả nhiên chỉ Vương phủ mới có thể có được loại trà cống phẩm quý hiếm này.

Đáy mắt Hồng Thiên Xích lóe lên tia lãnh ý, lạnh lùng sai người hầu mang thêm một tách trà khác.

_ Bổn vương vẫn nghĩ, thật ra họ Liễu ngươi là ai?

Lãnh Nguyệt vẫn như cũ bình thản thưởng trà, không hề quan tâm đến sát khí của các thị vệ cũng như lãnh ý của Hồng THiên Xích.

_ Ta đến đây, tất nhiên là muốn đôi Vương gia làm một giao dịch làm ăn.

“Cạch”

_ To gan!

_ Ha ha, Vương gia đừng tức giận. Vụ giao dịch này, vương gia chỉ có lợi mà không có hại.

Lãnh Nguyệt cười lớn, dùng nước trà viết trên bàn ba chữ “Ám tương tư”. Ba chữ này, khiến Hồng Thiên Xích sửng sốt vô cùng.

_ Ngươi! Làm sao ngươi biết? – Khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh lạnh lùng của Hồng Thiên Xích lúc này lại phi thường tức giận. “Ám tương tư” chính là tên loại độc Hồng Thiên Bảo trúng phải. Làm sao, làm sao kẻ kia lại biết đến điều này? Trừ phi, hắn là người của Hồng Khải Minh.- Tất cả các ngươi, lui ra ngoài hết cho bản vương!

Ngay khi người hầu cùng thị vệ đã lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn Lãnh Nguyệt cùng Hồng Thiên Xích, vương gia mới thâm trầm đối nam tử vẫn đang nhàn tản thưởng trà đối diện mình đặt nghi vấn.

_ Thật ra ngươi là ai?

Lãnh Nguyệt khẽ cười.

_ Là kẻ cũng giống như Vương gia, mang trên người mối thù vô cùng lớn đối Hồng Khải Minh.

_ Thật ra ngươi là ai?- Hồng Thiên Xích lập lại câu hỏi, âm sắc lạnh lẽo tựa băng lãnh ngàn năm.

Lãnh Nguyệt vẫn mỉm cười, xong lại từ từ lấy ra từ trong người một chiếc hộp nhỏ. Hồng Thiên Xích một thân thủ thế đề phòng, đối chiếc hộp khả nghi vô cùng dè chừng.    Lãnh Nguyệt lại dường như chẳng quan tâm đến điều đó, từ tốn mở hộp ra, bên trong là một phiến Hắc ngọc mang ánh sáng ngũ sắc được điêu khắc tinh xảo hình phi long thăng thiên.

Là quốc ấn của Thái tử.

_ Ngươi là..Lãnh Nguyệt thái tử?

Hồng Thiên Xích thâm trầm đánh giá Lãnh Nguyệt, lúc này mới thanh nhã nhấp một ngụm trà.

_ Diện mạo mới này của Điện hạ, thật khiến Bản vương không tài nào nhận ra.

Lãnh Nguyệt bật cười.

_  Vương gia ngươi quá khen.

_ Thật không rõ, Điện hạ có cao kiến gì đối “Ám tương tư” sao?

Lãnh Nguyệt thâm trầm quan sát biểu tình Hồng Thiên Xích, trên tay vân vê ấn ngọc phi long.

_ Năm xưa, Hồng quốc công cho xây dựng Khải Minh thành, lựa chọn địa thế thiên địa hòa hảo, lại dùng nhiều chính sách cải cách mang lại sự phồn hoa ngày nay, khiến Khải Minh thành nay trở thành thành trấn lớn nhất nhì trên toàn cõi phía nam kéo dài bốn nước. Khải Minh vương nhiều đời thương dân như con, lại có thể tự lập ra Bạch giáp quân lừng lẫy thiên hạ, bách chiến bách thắng, chỉ để bảo vệ sự an bình cho lê dân bách tính thành Khải Minh.

Hồng Thiên xích ánh mắt lóe lên tia hàn khí ảm đạm, bạc thần nhếch nụ cười tự giễu khinh miệt.

_ Vậy Thái tử Điện hạ là muốn, bản vương dùng Bạch giáp quân đổi lấy mạng sống của Hồng Thiên Bảo?

Lãnh Nguyệt khẽ mỉm cười, ý vị nhìn vị vương gia đang nộ hỏa xung thiên kia.

_ Nhà họ Hồng qua ba đời, chưa bao giờ vì chuyện cá nhân mà gây ảnh hưởng đến con dân của mình. Bạch giáp quân được lập ra, chỉ để bảo vệ con dân thành Khải Minh. Bổn vương không thể dùng an nguy của hơn ba vạn con dân Khải Minh thành chỉ để đánh đổi một mạng sống của Thiên Bảo.  Thứ cho Bản Vương không thể chấp nhận giao dịch này, Thái tử Điện hạ.

Lãnh Nguyệt vẫn chỉ ý vị mỉm cười đối Hồng Thiên Xích, dưới đáy mắt lại lóe lên tinh quang lạnh lẽo sâu thăm thẳm. Cứ như thể nam nhân đang chờ đợi một điều gì đó. Cả căn phòng rơi vào im lặng nặng nề.

_ BÁO!

Bất ngờ từ bên ngoài, một thị vệ vội vã xông vào thư phòng. Trước khi Hồng Thiên Xích tức giận trách mắng sự vô lễ của hắn, tiểu thị vệ đã thổ huyết ngã rạp trên đất, chỉ kịp thì thào vài tiếng yếu ớt.

_ Toàn bộ…thành…đều….

Hồng Thiên Xích sửng sốt đứng dậy vội vã chạy đến đỡ lấy thị vệ kia, nhưng hắn đã bất tỉnh. Hơi thở suy yếu, môi tím tái, huyết sắc đen. Rõ ràng một thân đã trúng kịch độc. Nam nhân cảm thấy lòng chùng xuống, hắn phi thân ra ngoài xem xét tình hình, lại càng thấy trong lòng hỏa bọc trong băng.

Cả vương phủ, cả thành trấn, già trẻ lớn bé, đàn ông đàn bà, đều không thoát khỏi đồng cảnh của tên lính ban nãy. Cả Khải Minh thành trên dưới hơn ba vạn hộ dân, đều đã trúng kịch độc.

“Ám tương tư”.

Hắn bỗng cảm thấy ở cổ họng tràn lên vị ngọt tanh nồng, ngay lập tức Hồng Khải Minh không kìm được mà thổ huyết, xong thân thể vẫn miễn cưỡng đứng vững trước khung cảnh chẳng khác nào địa ngục kia.

_ Bạch giáp quân được lập ra chỉ để bảo vệ con dân Khải Minh thành. Nhưng nếu Khải Minh thành này đã không còn, vậy Bạch giáp quân còn ý nghĩa tồn tại gì đây?

_ Lãnh Nguyệt! NGƯƠI!

Máu lại tràn ra từ khóe miệng của Hồng Thiên Xích, sức lực chống đỡ dần yếu ớt, duy chỉ có ánh mắt tức giận lóe lên sát khí giận dữ.

_ Khải Minh thành tuy xây trên địa thế vững chắc, phòng thủ hay tiến công đều thuận lợi, phải nói là một thành trì gần như hoàn hảo. Nhưng mọi thứ trên đời này làm sao có thể tránh khỏi khiếm khuyết nhỏ? Tòa thành rộng lớn như thế, lại lấy nguồn nước sinh hoạt hằng ngày chỉ từ một con kênh lớn xuyên suốt toàn thành dẫn từ dòng Hoàng giang. Kể vả Vương phủ là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất, cũng không nằm ngoài nguyên tắc này. Vương gia, ngươi nghĩ sao?

Hồng Thiên Xích thâm trầm nhìn hán tử thô kệch kia, lại nhìn con dân của hắn bị kịch độc hành hạ đau đớn. Trong lòng nộ khí như chùng xuống, vậy ra tất cả chuyện này, ngay từ đầu đều đã được lập kế hoạch tỉ mỉ. Hắn hoàn toàn không đoán được, Khải Minh thành phòng thủ hoàn hảo đến vậy, lại có một tử huyệt mà có thể trong vòng một chiêu đã sát thương toàn thành.

_ Vậy đến cả Tiểu Bạch, cũng chỉ là giả dối?

Lãnh Nguyệt vẫn chỉ mỉm cười.

_ Nếu ta nói, đó là chuyện ngoài ý muốn, Vương gia tin chứ?

Hồng Thiên Xích bỗng cười to, xong trong tiếng cười lại ẩn chứa sự đau thương vô kể.

_ Vậy ra những điều Tiểu Bạch muốn cảnh báo Bản Vương, hoàn toàn là thật. Ta trách lầm hắn rồi, là ta sai!

Lãnh Nguyệt thâm trầm nhìn nam nhân không ngừng thổ huyết, thân thể cuối cùng cũng không đứng vững mà ngã khuỵu, xong vẫn dùng hết sức lực để không bất tỉnh.

_ Mười vạn Bạch Giáp quân của Vương gia, đổi lấy mạng sống của toàn bộ con dân Khải Minh thành, và Hồng THiên Bảo. Vương gia ngài sẽ đồng ý giao dịch này chứ?

Hồng Thiên Xích im lặng nhìn khắp thảm cảnh của tòa thành.

_ Bổn vương không hiểu, họ cũng là con dân của người, sao người có thể làm vậy? Thái tử điện hạ?

Lãnh Nguyệt cười lớn, không nhanh không chậm đến bên Hồng Khải Minh khẽ thì thầm vào tai hắn.

_ Những gì một bậc đế vương phải đánh đổi để có được giang sơn, còn nhiều hơn thế này. Hồng Thiên Xích, xem ra ngươi mới thật là kẻ quá ngây thơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play