Ánh lửa làm cho cả rừng đào dường như sáng rực lên. Đào Quân nheo mắt nhìn những thân ảnh mặc hồng y bó sát vô cùng kỳ lạ, khuôn mặt che kín bởi những chiếc mặt nạ quỷ dữ. Thanh trường đao cùng ánh lửa lóe lên tinh quang đầy sát ý khiến bọn họ trông như bách quỷ dạ hành trong truyền thuyết( trăm quỷ đi đêm).Các chiến mã dữ tợn thở phì phò ra từng đợt khí trắng, chó săn đi phía trước dò đường sủa inh ỏi, mùi hôi thối bốc lên khiến thiếu niên khẽ khịt mũi. Vừa may bọn họ đang ở trên cành đào cao nhất, vừa đủ cao để thoát khỏi ánh lửa địa ngục và đủ mùi hoa để lấn át khướu giác bọn chó săn.
Chúng lục soát một lúc, rồi đuổi theo hướng con chiến mã phản chủ ban nãy đã bỏ chạy. Chờ cho đến khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, trăng đã lên quá đỉnh đầu.
Đào Quân khẽ thở hắt ra nhẹ nhõm, xong lại nhìn cái tư thế mờ ám của nó với nam nhân lúc này lại khiến nó hừ lạnh. Vì nam nhân nắm chặt lấy cổ chân nó không buông, cộng với ban nãy vội vàng trốn khỏi truy binh kia nên nó chẳng kịp suy nghĩ phóng lên ngồi bừa trên cành cây chật hẹp. Khuôn mặt nam nhân vùi trên hõm vai nó, cả thân hình to lớn nằm úp sấp đè lên cái cơ thể nhỏ nhắn của thiếu niên, trong khi hai chân thanh mảnh của Đào Quân buộc phải tách ra mà vòng quanh hông nam nhân để giữ thăng bằng cho cả hai. Cổ chân mảnh khảnh còn nằm trong tay nam nhân bị giơ cao hơn một chút tạo thành cái tư thê vô cùng khó coi mà. ”Hay cho cái tên nam nhân càng cua kia dám khi dễ bản Quân, chờ cho ta thoát khỏi càng cua đại ma chưởng của ngươi, sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một trận”.
Khó khăn tiếp theo khi nó tiếp đất chính là, làm sao để mang cái nam nhân kia về nhà a, nó muốn đi ngủ lắm rồi.( ồ, nóng vội thế em, hí hí). Mà cái con người kia vừa cao hơn nó, vừa nặng hơn nó, đã vậy còn nắm chặt lấy cổ chân nó. Bây giờ cả nó còn đi không vững nữa là.
Lần đầu tiên, Đào Quân mới biết thế nào là tiến thoái lưỡng nan.
Nó ngồi bệt xuống, lại nhặt một cành cây khô mà chọc a chọc cái con đỉa kia. Sau một hồi yên lặng, sau một trận mưa chọt, sau một cú chọt mạnh nhất, cuối cùng một tiếng rên khẽ của nam nhân khiến Đào Quân hoàn toàn hài lòng. Rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó, thiếu niên nở một nụ cười như xuân hoa vô cùng đáng sợ, ánh mắt lòe lòe nhìn về phía sau một gốc hồng đào.
_ Tiểu Bạch lại đây a! Giúp ta về nhà nào!
Sau đó một cái bóng đầy lông mao trắng như tuyết nhẹ nhàng bước ra và đi về phía họ.
…………………………………………………
Bóng tối. Lãnh Nguyệt cảm giác cơ thể của hắn như bị bóng tối bao trùm lấy. Ma mị… Mù mịt… Hắn mệt mỏi rồi…Hắn chỉ muốn ngủ thôi…
Đau. Đau. Đau.
Có cái gì đó liên tục đâm vào lưng hắn. Đau. Không thể ngủ được.
ĐAU.
“Ngaa”- Nam nhân chậm rãi mở mắt. Ban đầu hắn chỉ hoài nghi, nhưng ngay khi nhận ra cơn đau không phải là mộng, lý trí của hắn cũng dần thanh tỉnh lại.
Đau, tức là hắn còn sống.
”Ngaa”- Hắn lại rên rỉ, cơ thể hắn chưa thể cử động, chỉ có thể đảo mắt tìm kiếm nguồn gốc của cơn đau kia. Kết quả là, ngay khi hắn vừa quay đầu sang trái, đập vào mắt là một đôi chân thon dài non nớt. Quần lụa mong manh bị tốc lên cao, cổ áo tơ tầm mềm mại như có như không che đậy làn da trắng nõn bên dưới, còn có thể nhin thấy thấp thoáng nhũ hoa hồng nhạt như cánh đào vừa chớm nở.
Này thì, này thì chuyện gì đang xảy ra a. Lãnh Nguyệt ngơ ngác nhìn cảnh xuân trước mắt. Hắn không phải bị thương rồi chạy loạn vào kỷ viện đấy chứ. Hình như không có nha.
”Ngaa”- Đau quá. Hóa ra nãy giờ chính hắn bị thiếu niên kia đạp liên tục vào người, trời ạ. Thiếu niên khẽ ân a một tiếng rồi xoay người lại thành hình chữ đại. Nhưng có vẻ như bị khó chịu ở đâu đó, lại đạp cho Lãnh Nguyệt một cái. Bây giờ nam nhân mới phát giác, một cổ chân của thiếu niên đang bị hắn nắm gọn. Vội thả tay ra, nhìn thấy cổ chân mảnh khảnh non mềm nay bị hằn một mảnh xanh tím, xem ra lực đạo hắn dùng hơi mạnh tay…Ngay khi cổ chân được thả ra, thiếu niên ”nga” lên đầy thỏa mãn, ngáy một cái rõ to.
Lãnh Nguyệt chợt nhớ, có lẽ đây là người đứng dưới gốc đào. Xem ra hắn thật sự được người này cứu. Lại đảo mắt một vòng xung quanh thầm đánh giá. Hắn đang ở trong một hang động khá rộng rãi. Không có vật dụng gì nhiều, nhưng lại vô cùng sạch sẽ và ấm áp. Cửa động được các dây leo tự nhiên che phủ vô cùng kín đáo. Nơi hắn cùng thiếu niên đang nằm được lót bằng cánh hoa đào và lông thú mềm mại. Góc hang có một cái rương được sử dụng như một chiếc bàn nhỏ. Trên tường đá treo cặp sừng bò lớn dùng để đựng nước cùng một số túi da khác. Giữa hang có một hỏa lô được làm từ đá vô cùng tiện lợi. Quả là một nơi trú ẩn hoàn hảo.
Lại đảo mắt về hướng thiếu niên đang ngủ. Người này thật sự rất đẹp. Cho dù đang ngủ nhưng vẫn toát ra vẻ mỵ hoặc say lòng người. Tầm mắt của hắn dừng lại ở mái tóc dài mềm mại như tơ của thiếu niên, sắc bạc ánh lên giữa ánh lửa mông lung. Chỉ là một thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi, sao lại sở hữu một mái tóc bạc như thế? Thật kỳ lạ. Ngay khi Lãnh Nguyệt trầm ngâm nhìn ngắm mái tóc bạch kim kỳ lạ, thiếu niên đột ngột mở to mắt. Lần này nam nhân thật sự sững sờ mà hít sâu vào một ngụm lãnh khí. Sắc tím trong đôi mắt kia…trong suốt, lấp loáng, như ẩn như hiện,…thật đẹp…
_ CUỐI CÙNG THÌ NGƯƠI CŨNG TỈNH, CON ĐỈA CHẾT TIỆT NHÀ NGƯƠI!!!.HẾt CHương 2
Lời tác giả
Chào các bạn, Đào Nguyệt cuối cùng đã ra mắt đúng hạn rồi. 9 chương đầu đã được viết xong, và sẽ được mình post dần trong tháng 6 này. Speech sáng tác là một chương/ngày, nhưng mình sẽ tung lên blog 2 hay 3 chương/ tuần. Mong các bạn sẽ thích bộ truyện nhỏ này của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT