"Tiểu Hi à đừng như vậy mà" nước mắt trong suốt của Lâm Tuệ lại rơi xuống.

"đừng khóc Lâm Tuệ, tớ vẫn còn sống kia mà" tôi mỉm cười với Lâm Tuệ.

"cậu sẽ không chết đâu"

"đúng, tớ sẽ không chết đâu, yên tâm đi"

"dạo này cậu có gặp Trác Lãng không? kể từ hôm tớ mượn tiền cậu, Trác Lãng không biết tại sao biến mất không chút tâm hơi"

"Trác Lãng sao? nghe anh ta nói rằng đang nằm viện ở khoa não, rất trùng hợp trùng khoa với cậu luôn"

"hả? Trác Lãng rõ ràng đâu có bệnh gì liên quan tới não"

"tớ cũng không biết nữa nghe nói là gặp một vụ tai nạn xe từ 6 7 năm về trước ảnh hưởng đến nửa não bên phải, mấy hôm trước tự dưng tái phát"

"tớ muốn sang bên đó" tôi bật người ngồi dậy,đầu nặng trịch.

"cậu còn chưa khỏe hẳn đâu, nằm yên đây cho tớ, rủi đầu lại đau thì biết làm thế nào?"

"cậu lắm chuyện thật đó Lâm Tuệ!" tôi cười khổ.

"khi nào khỏe lại đi rồi tớ dẫn cậu đi, giờ nằm yên ở đây tớ đi mua cháo cho cậu" Lâm Tuệ đứng phắt dậy rời đi.

Lâm Tuệ đi rồi tôi càng cảm thấy lòng dạ bồn chồn hơn, tôi còn sống được bao lâu nữa? 1 tháng, 2 tháng hay 3 tháng...? sinh mệnh của tôi giờ chỉ còn được tính bằng ngày bằng giờ...Tôi vẫn chưa làm cho người đàn ông cao cao tại thượng như Sở Thần yêu tôi mà đã vội từ bỏ, 6 năm tôi chạy theo phù phiếm, chạy theo một tình yêu mù quáng không điểm dừng, rồi đến khi tôi dừng lại cũng chính là lúc tôi sắp không còn có cơ hội thay đổi cuộc đời mình nữa...

*cốc...cốc...cốc...*

Có tiếng gõ cửa, tôi không lên tiếng cứ ngỡ là Lâm Tuệ nên cũng không mấy quan tâm. Mắt hướng cửa sổ vô thần.

"Diệp Tiểu Hi! rốt cuộc là em đang làm cái gì?" giọng nói trầm trầm mang theo hơi lạnh của mùa thu giá rét khiến trái tim tôi gần như đông cứng lại,tôi khẽ liếc mắt nhìn, là anh-Sở Thần...

"anh đến đây làm gì?" tôi thu lại biểu cảm hoảng loạn lúc nãy nhàn nhạt nói.

"Lâm Tuệ nói em nằm viện bảo anh đến xem sao" Sở Thần chầm chậm bước lại.

"em không sao, anh về đi" tôi cắn môi, hai bàn tay giấu trong tấm chăn bông khẽ bấu vào nhau.

"thật ra anh đến đây còn vì một chuyện nữa"Sở Thần kéo ghế gần giường của tôi.

"chuyện gì?"

"em làm sao có được số tiền hơn 1 triệu để trả cho Diệp Lăng?"

"vì sao anh biết?" tôi thoáng giật mình, chuyện này làm sao mà anh lại biết được kia chứ?

"từ công ty trở về nhà không gặp em, nghĩ chắc em ở nhà mẹ nên liền lái xe đến mẹ gặp anh liền cảm ơn anh vì đã giúp đỡ, lúc đó anh rất bất ngờ thật không hiểu em làm sao có thể xoay sở ra một số tiền lớn như vậy trong 1 tuần anh đi vắng" lời nói anh cứ như ngàn mũi kim nhỏ đâm vào tâm tôi, từng mũi từng mũi rất đau.

"em vô dụng đến vậy sao?" tôi cười, lạnh lẽo thấm tận tâm can.

"anh không có ý đó" anh lạnh nhạt phản bác.

"vậy sao?" tôi khẽ nhếch môi.

"em mượn của Trác Lãng?" Sở Thần nghiêng người nhìn tôi, đôi mắt mang theo tia giận dữ giấu giếm sau đôi mắt đen láy.

"anh có tiền không?"tôi cố ngồi dậy hai tay chống đỡ một cách mệt mỏi, chuyển chủ đề khác.

"có"

"chuyển cho em 750 vạn"

"không cần chuyển, anh vừa mới mang 1 triệu trả cho hắn ta rồi"

"ANH!"

"Vì sao chứ? anh là chồng em, anh mới là em vợ của Diệp Lăng nhưng tại sao khi gặp chuyện người đầu tiên em nhờ vả không phải là anh mà lại là Trác Lãng?" Sở Thần thật sự đã giận dữ gào lên.

"anh đã từng xem em là vợ của anh sao?" tôi hét lại với anh, tôi nhịn đủ rồi.

"anh chu cấp cho em mọi thứ từ tiền tài cho tới vật chất, em thiếu cái gì?"

"em thiếu tình yêu của anh" tôi bất lực buông thỏng hai tay.

"...." đột nhiên Sở Thần im lặng, tôi cũng không thấy lạ, tôi nói trúng tim đen của anh rồi, phải anh cho tôi tiền, rất nhiều tiền nhưng anh không cho tôi tình yêu của anh , ánh mắt ôn nhu của anh, anh tiết kiệm chi li với tôi từng chút một.

"Sở Thần, chúng ta ly hôn rồi" tôi nhìn anh, đôi mắt mang theo đầy đau thương.

"anh chưa ký đơn ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng!" anh nhìn tôi, xoáy sâu vào tôi.

"Em ly hôn đơn thân, tòa chấp nhận rồi, chúng ta giờ không là gì của nhau cả..." nói đến đây tự dưng tôi muốn cười, cười thật lớn không hiểu là vì cái gì chỉ biết bản thân thật thảm hại, đáng thương.

"KHÔNG! ANH KHÔNG CHẤP NHẬN!" Sở Thần hét lên, tất cả những hoa quả trên bàn bị anh gạt xuống, anh như một con thú hoang bị thương nhìn chòng chọc tôi như muốn xuyên thấu tôi bằng ánh mắt đó.

"Sở Thần, anh không yêu em đúng không? 6 năm rồi anh không mệt sao? em biết là em sai khi ràng buộc anh, làm cho anh lãng phí 3 năm, bây giờ em hiểu rồi, em đã tập quên cách yêu anh, thương anh, không còn quan tâm anh chỉ để không luyến tiếc khi rời xa anh. Anh có phải không cam tâm vì em hại anh mất đi Hạ Hoa đúng không? được nếu anh muốn ngày mai em sẽ liên lạc với cô ấy xin lỗi cô ấy bảo cô ấy quay về bên anh, còn em, em sẽ ra đi không làm phiền anh nữa. Anh phải vui lên mới đúng, em trả lại anh mọi thứ, em sẽ không lấy bất cứ thứ gì cả anh yên tâm..." nói đến đây, nước mắt đã cố kiềm nén nơi khóe mắt của tôi lặng lẽ rơi nhưng có lẽ anh không thấy được.

"Tiểu Hi, không phải như vậy, em đừng nghĩ vậy, anh....anh...." câu cuối cùng của anh tôi không nghe được, không hiểu vì sao anh lại đứng dậy rời đi chỉ bỏ lại câu "anh không ly hôn".

Kết thúc rồi phải không? phải hay không đã kết thúc. Chỉ mong anh về sau sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play