Rảo bước về nhà, hôm nay là thứ 4 nhưng đầu óc tôi không được thanh tịnh cho lắm, đầu óc cứ xoay vòng vòng đủ thứ chuyện lại quấn lấy tôi ly hôn, anh trai ngồi tù, tìm cách bù vào số tiền kia. Mệt mỏi, tôi muốn gục ngã. Nằm trên giường tôi gián mắt nhìn tràn nhà hồi lâu một suy nghĩ lóe ra trong đầu tôi. Ngồi bật dậy, tôi chạy vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo rồi gọi điện thoại, đây là tia hi vọng cuối cùng của tôi.
Bắt một tuyến xe buýt đến quán cà phê gần trung tâm thành phố, tôi ngồi đợi suốt nửa giờ cuối cùng Lâm Tuệ cũng xuất hiện, Lâm Tuệ là bạn thân của tôi nói đúng ra thì cô ấy là người bạn duy nhất của tôi ngoài Trác Lãng ra, Lâm Tuệ cùng tôi lớn lên, trưởng thành cùng nhau, hai chúng tôi trải qua rất nhiều chuyện tình cảm còn thắm thiết hơn chị em. Lấp ló đằng sau là Kính Văn chồng của Lâm Tuệ, tôi nhíu mày, quả thật tôi không thích người này anh ta có bản tính giống đàn bà rất khó nói chuyện lại cực kì keo kiệt trong chuyện tiền nong nhưng anh ta vô cùng ôn nhu, đối xử vô cùng tốt với Lâm Tuệ, vẻ ngoài dễ nhìn không có nét mê người như người đàn ông tôi chọn nhưng ngũ quan dễ nhìn, thanh tú.
"anh trai cậu..." Lâm Tuệ nhìn tôi ánh mắt chất chứa bao nhiêu là kinh ngạc.
"ừm, anh tớ bị bắt rồi, cậu có thể cho tớ mượn 230 vạn được không?"
"được, chiều nay tớ sẽ chuyển cho cậu ngay, nhưng vì sao cậu không mượn của Sở Thần anh ta là chồng cậu kia mà?anh ta là ai? là Nhị Sở thiếu gia có cả một công ty lớn thế mà không thể trích ra cho nhà vợ mượn mấy trăm vạn để trả nợ cho anh vợ sao?" Lâm Tuệ phẫn nộ.
"là tớ không muốn mượn anh ấy" tôi cười khổ, khóe môi cong lên chua xót.
"vì sao chứ?hai người là vợ chồng kia mà!" Lâm Tuệ trừng mắt với tôi.
"chúng tớ sắp ly hôn rồi, cậu giúp tớ liên lạc với luật sư Thẩm soạn cho tớ một đơn ly hôn đơn thân được không?"
"cái gì???" Lâm Tuệ vỗ bàn tức tối.
"anh ta làm gì cậu?nói cho tớ biết tớ liền tính sổ với anh ta! hừ" cũng như tôi không có thiện cảm với Kính Văn, Lâm Tuệ cô ấy cũng chẳng ưa thích gì Sở Thần, cô ấy luôn nhìn Sở Thần với con mắt sắc lạnh cùng vẻ mặt khó chịu.
"do tớ muốn ly hôn thôi không liên quan gì đến anh ấy đâu. Mà 230 vạn này cậu không sợ Kính Văn biết được lại làm ầm lên sao?"
"đây...đây là tiền của tớ, tớ có quyền quyết định không đến lượt anh ta quản" Lâm Tuệ có phần ngập ngừng, tôi biết chắc chắn khi về nhà Kính Văn lại nặng nhẹ với Lâm Tuệ.
"cho tớ 2 tháng nhất định tớ sẽ trả đủ cho cậu"
"không sao đâu, bao giờ có tiền hãy trả lại cho tớ"
"cám ơn cậu "
"Lâm Tuệ đến rồi sao? Tiểu Hi xin lỗi lúc nãy anh có bận chút việc, anh không tiện nghe điện thoại của em lúc nãy vừa xem tin nhắn liền đến đây" Trác Lãng kéo ghế ngồi xuống, tóc có vài sợi lộn xộn có lẽ anh gấp gáp đến đây sau khi xem tin nhắn tôi gửi là thật.
"không sao đâu" tôi cười dịu dàng.
"tiền thì lúc về anh liền gửi cho em ngay, khi nào hoàn trả lại cũng được"
"ân tình này của hai người không biết khi nào em mới trả được đây" tôi khẽ thở dài.
"Tiểu Hi, mọi chuyện rồi sẽ chóng qua thôi!"Trác Lãng vỗ nhẹ vai tôi.
"Không khí rơi vào trong tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng vĩ cầm du dương của quán cà phê...
Cuối cùng tôi cũng gom đủ số tiền 1 triệu anh tôi cần, có lẽ anh tôi được cứu rồi, rắc rối được giải quyết rồi, tôi khẽ mỉm cười ngước mắt nhìn trời xanh.
OoOoOoOoO
/Tiểu Hi, anh đi công tác 1 tuần nữa mới trở về, chuyện của Diệp Lăng sau khi trở về anh sẽ xử lí giúp em, một tuần này ngoan ngoãn đợi anh đừng tự giải quyết/
Tắt điện thoại, anh kêu tôi đợi anh 1 tuần, đây là anh đnag thương hại cho tình trạng hiện tại của gia đình tôi sao? à không tất cả cũng chỉ chung quy trong 4 chữ "thể diện đàn ông" của anh thôi!...Anh làm gì nghĩ đến chút tình cảm cho tôi, tất cả những gì anh làm, những điều anh nghĩ đều mang một lí do riêng của nó nhưng trong trăm ngàn lí do đó của anh chưa bao giờ mang tên Diệp Tiểu Hi tôi....Qúa khứ đã không, hiện tại cũng không thì tương lai ngày mai đừng mong cầu có được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT