Cái bóng đen đó rốt cuộc là ai? Tại sao lại nhắm vào Tiểu Nguyệt Nhi?
La Đông Phong bất ngờ bật dậy khỏi giường. Là phòng cậu mà! Sao cậu lại ở đây? Lúc nãy cậu ở trong rừng cơ mà. Chẳng lẽ...
- Anh Phong! Anh tỉnh rồi hả?
Lục Vũ Bình chạy vào phòng. Mặt nó thở phào nhẹ nhõm vì cậu không sao. Nhưng nhìn khuỷu tay trái của La Đông Phong thì mặt lại quay trở lại khuôn mặt lo âu.
Cánh tay của cậu đã được cuốn băng gọn gàng. Là ai làm vậy?
- Chị ấy cũng giỏi đấy chứ! Băng cho anh như người chuyên nghiệp vậy.
Chị ấy! Lẽ nào là Lâm Tư Nguyệt.
- Xem ra cô ta cũng khéo tay đó chứ.
La Đông Phong tự khen Tiểu Nguyệt Nhi. Mà đúng thật là cô ấy giỏi thật, đây là lần đầu tiên cô băng bó cho người khác, cả cô cũng vậy, cô chưa bao giờ tự băng bó cho mình.
- Nhắc mới nhớ, Tiểu Nguyệt Nhi đâu rồi?
- Chị ấy về rồi. Nhìn bộ dạng hớt hải lắm.
Về rồi sao? Sớm vậy. Cậu còn chưa kịp cảm ơn nữa.
Cũng phải cảm ơn micro mini ấy nữa. Nhờ nó mà Lục Vũ Bình có thể tìm thấy La Đông Phong nhanh hơn. Nhờ thiết bị định vị GPS đã được cài đặt sẵn trong máy.
Lục Vũ Bình bỗng nhớ đến cái gì đó.
- Thực ra cách chỗ anh bị bóng đen tấn công không xa, em còn thấy một người nữa.
Một người nữa! Mắt La Đông Phong sáng lên. Lẽ nào người đó là bóng đen đã bắn trúng "cục nợ" của cậu. Nếu đúng là hắn thì cậu phải hỏi cho ra lẽ. Cậu cũng đã nhìn thấy mặt của hắn rồi, nên chỉ cần nhìn qua là có thể biết được đó là hắn hay không.
Người đó nằm ở phòng bên kia. Vốn là một phòng trống bỏ hoang. Đến cả La Đông Phong cũng không biết đó là phòng gì, của ai. Tuy bỏ hoang nhưng ngày nào cũng được pau chùi sạch sẽ.
La Đông Phog hớt hải mặc áo Jacket vào rồi chạy sang phòng bên kia. Đúng là có người đang nằm trên giường. Là một cô bé. Nhìn khuôn mặt chắc cũng trạc tuổi Lục Vũ Bình.
Mặt con bé đỏ bừng. Thở dốc liên hồi. Không biết nó đã làm gì để ra nông nỗi này. Tiến lại gần giường. Mặt con bé càng hiện rõ. Khuôn mặt này, đúng là giống hệt khuôn mặt của bóng đen đó.
Mắt con bé mở từ từ. Nhìn thấy 2 bóng người đang chăm chú nhìn mình, con bé vừa tức giận vừa ngồi bật dậy. Ngồi nhanh quá nên La Đông Phong và Lục Vũ Bình không kịp phản ứng. Thế là một đầu cốc 2 đầu.
Con bé ôm lấy đầu của mình, xuýt xoa như thể đau lắm. La Đông Phong và Lục Vũ Bình cũng đau không kém. La Đông Phong giận sôi máu. Đã làm tay trái bị thương rồi, giờ lại còn làm cho trán cậu u một cục. Không giận mới lạ đó.
- Con ranh! Đã làm hại người ta mà không có tiếng xin lỗi à? Lại còn được cứu cho một mạng nữa đấy!
Nghe La Đông Phong nói mà con bé vẫn thản nhiên như không biết gì. Rồi cười tủm tỉm rồi nói:
- Hoá ra anh là người đã cứu cô ta. Đúng là anh hùng cứu mĩ nhân mà. Việc anh bị thương là do anh mà ra mà. Đâu có liên quan đến tôi.
Con bé nói mà như bà chị không bằng. Càng nghe La Đông Phong càng sôi máu. Chỉ vào con bé rồi nói với Lục Vũ Bình:
- Đã thế sao còn cứu nó chứ!
- Bớt giận chút đi mà anh!
Lục Vũ Bình sợ muốn nổi cả da gà. Đúng là lúc tức giận là không ai có thể làm La Đông Phong kiềm chế lại được ngoài Tiểu Nguyệt Nhi.
- Nè, bạn tên là gì
Lục Vũ Bình chuyển đề tài. Cậu chỉ muốn làm cách nào đó để La Đông Phong nguôi giận thôi. Rốt cuộc Tiểu Nguyệt Nhi đã làm cách nào vậy
- Tôi là Phương Vũ Đình. 17 tuổi. Tiểu thư của tập đoàn Long Dương.
- 1...17!
Lục Vũ Bình như muốn rớt cả hàm. Sao lại là 17 cơ chứ. Cùng tuổi rồi. Lại còn là tiểu thư nữa chứ. Cô nàng tiểu thư đỏng đảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT