La Đông Phong nhìn xuống phía dưới. Đúng là Lâm Tư Nguyệt thật. Nhưng không thấy Hà Tô Diệp đâu. Lạ nhỉ! Bình thường cô ấy luôn đi cùng Tiểu Nguyệt Nhi mà.
La Đông Phong dùng cái khuôn mặt cau có đến khó chịu nhìn Tiểu Nguyệt Nhi. Không phải cậu khó chịu thật đâu, chỉ là giả bộ để cô ấy giận mà bỏ về thôi.
- Có chuyện tôi mới phải nhờ anh chứ!
Đến cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng không kém, dùng hệt khuôn mặt của La Đông Phong cãi lại. Rốt cuộc có chuyện gì mà cô phải nhờ La Đông Phong chứ. Với lại, bây giờ, cô hơi khác bình thường. Như thường lệ, cô chỉ mặc những bộ đồ đơn giản,thoải mái, thế mà giờ cô lại mặc một bộ đầm rất chi là người lớn.( mà dù sao cô cũng đã là người lớn rồi)
- Ý gì đây?
La Đông Phong bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng. Mắt của Lục Vũ Bình như thể những lưỡi gươm đang nhắm thẳng vào lưng cậu. Đành phải nghe lời Tiểu Nguyệt vậy. Nhưng cậu thực sự chẳng muốn đi tí nào. Cậu sẽ phải tiếp cận Tiểu Nguyệt Nhi, cậu không muốn lừa cô ấy.
- Tôi đi mua quà sinh nhật cho bố, nên nhờ anh đi để tư vấn. Còn Hà Tô Diệp không đi theo được vì có việc rồi.
- Ok!
La Đông Phong rụi rời dơ tay phải lên làm thành hình tròn, ra dấu hiệu ok. Gì mà như cây bị chết khô thế này. Có chịu tươi lên không thì bảo!
Còn Lục Vũ Bình nghe xong câu "...Hà Tô Diệp không đi theo được" là cả mặt tối sầm lại.( Bật mí nha: Lục Vũ Bình thích Hà Tô Diệp đoá)
Thế là...
Một người trang phục đẹp mê người chạy nhảy trên phố. Khiến ai cũng phải ngắm đi ngắm lại hơn hàng chục lần.
Hai người ăn mặc giản đơn, đi như kẻ nghện thuốc phiện. Khiến ai đi qua cũng tưởng là kẻ tâm thần.
-Đi đứng đàng hoàng chút coi! Tới nơi rồi đấy! Đừng có làm xấu mặt tôi.
Tiểu Nguyệt Nhi dừng lại trước một khi nhà cao tầng, toà nhà cao chọc trời. Trên bảng hiệu ghi:" CROWN SHOP". Ôi trời! Crown shop! Cửa hàng đắt giá nhất thế giới đây mà. Cô ấy làm gì có tiền mà mua những thứ đắt tiền này chứ.
La Đông Phong và Lục Vũ Bình mặt trợn ra như con cá vàng, ngẩng mặt lên nhìn bảng hiệu.
- Sao thế! Anh chưa bao giờ vào đây à!
- Đương nhiên rồi! Tôi không mê thời trang...như ai đó!
La Đông Phong quàng tay lên cổ, nói một câu, lại còn so sánh với..." ai đó". Chắc mọi người cũng biết rồi ha, " ai đó đương nhiên là người đang đứng trước mặt La Đông Phong đây. Chuyện này chắc chắn không có gì phải bàn cãi. Và đương nhiên thế nào "ai đó" cũng đang tức sôi máu vì giận đây.
Vào trong cửa hàng lại còn choáng hơn nữa. Nhìn cái gì cũng lấp lánh ánh vàng. Bộ đồ nào cũng đắt ghê gớm. Bộ đồ nào cũng phải hơn 2000 USD. Ghê thế là cùng.
Trải qua 10 phút tìm đồ. Cái thì trẻ quá, cái thì già quá khiến Tiểu Nguyệt Nhi định thôi luôn. Nhưng vì có La Đông Phong đi theo, không muốn mất thể diện nên cô lại càng quyết đi tìm một bộ đồ ưng ý. Thế là sau mấy chục phút dài đằng đẵng để tìm đồ, cuối cùng cô cũng tìm được một chiếc áo Vét mà cô cho là ưng ý nhất. Cả La Đông Phong cũng vậy. Nhưng cô vẫn chưa về, vân đi thêm vài vòng nữa, đừng nói là cô lại đi tìm mấy cái bộ đầm lòe loẹt mà tiểu thư nào cũng mặc đấy nhé.
Nhưng không, cô tìm một chiếc áo sơ mi trắng xóa. Trắng đến mức không thể nào trắng hơn nữa. Rồi cô đặt lên người La Đông Phong.
- Coi đây như là quà tôi tặng anh nha!
Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ ướm chiếc áo lên người La Đông Phong. Chiếc áo vừa như in. Đúng lúc đó, tiếng người bỗng nhiên nhốn nháo hẳn lên. Không biết có chuyện gì nhỉ? Tiểu Nguyệt Nhi và La Đông Phong quay lại phía đằng sau. Lấp ló trong một đám người đang run lên bần bật vì sợ, 3 người đàn ông to cao, đội mũ trùm kín mặt, tay mỗi người cầm một chiếc súng lục. Rồi giơ thẳng lên trời, bắn một phát, chiếc đèn neong trên trần nhà bể vỡ. Đúng là súng thật rồi. Rồi một tên trong đó giơ súng chĩa thẳng vào mọi người, nói môt câu:
- Ai là Lâm Tư Nguyệt, ra đây ta nói chuyện. Nếu không, đừng trách ta không có lương tâm với những người này.
Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng nhiên đóng lại rồi khóa nốt. Thế là xong, chẳng ai có thẻ thoát được nữa. Với lại, sao bọn chúng lại tìm Tiểu Nguyệt Nhi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT