Cứ đợi mãi như vầy cũng chán, nên ta quyết định ra ngoài lượn một vòng tìm đồ ăn. Lúc ta lảo đảo xách hai con cá về thì thấy Y Phong đã tỉnh, không nhúc nhích dựa lưng vào vách hang, cúi đầu không thấy rõ ánh mắt của nó.

Ta tùy tiện ném cá qua một bên, đi tới ngồi bên cạnh nó.

“Ngươi cảm thấy sao rồi?”

Y Phong run lên, con ngươi co rụt lại, đột nhiên nhào về phía ta, cả người bám dính lên người ta, đầu gác lên vai ta, buồn buồn nói “Ta cho là ngươi lại bỏ ta đi, ta nghĩ ngươi không cần ta nữa.”

Ta có chút luống cuống tay chân “Ta không bỏ ngươi lại đâu, chỉ đi kiếm chút thức ăn.”

“Ừm.”

“Ta luôn ở đây.”

“Ừm.”

“Sẽ không bỏ ngươi lại đâu.”

“Ừm.”

Mặc dù lúc này nên an ủi nó, tránh để cho nó có bóng ma tâm lý, nhưng ta quả thật không biết nên làm thế nào. Cuối cùng ta không thể làm gì hơn là đẩy nó ra, lãnh đạm nói “Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta đi nấu cơm.”

Y Phong xê người ra nhìn ta. Bây giờ nó đã lột xác trở thành một thiếu niên, đường nét ngũ quan vô cùng thâm thúy rõ ràng, ánh mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng vô hình.

“Không cần, sư phụ nghỉ ngơi cho tốt đi, để ta làm.”

Ta vội vàng giữ nó lại, đùa à, với cái thân thể mới vừa chết đi sống lại này, chỉ sợ đứng lên thôi cũng chịu không nổi rồi.

“Không sao, để ta.”

Y Phong có vẻ còn muốn tranh giành, ta đứng dậy lấy một quyển sách từ trong ngực ra rồi ném cho nó.

“Nếu ngươi rảnh rỗi như thế thì xem thử cuốn bí tịch này đi, mặc dù không phải tâm pháp cao thâm gì nhưng cỡ ngươi có thể luyện được.”

Nói đến đây, ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng “Y Phong, ngươi có biết chữ không vậy?”

Nó có vẻ như không để tâm đến những gì ta nói, ngớ người một lát rồi mới đáp lại “Trước kia ông nội còn sống có dạy cho ta, có thể nhận biết những chữ căn bản.”

Quá tốt, nếu ta phải dạy chữ lại từ đầu cho nó thì không bằng lấy gối đập chết ta đi.

Vì vậy ta vô cùng hài lòng gật đầu với nó, rồi vác tâm tình khoái trá đi nướng cá. Dĩ nhiên, lần này ta có sẵn gia vị nha.

Mặc dù nghiêm túc mà nói thì cái hang động này không thể ẩn núp dài lâu, nhưng quả thật ta không có bị đuổi giết gì hết. Có cá ăn, có gia vị nêm nếm vừa miệng, không có giáo chủ quấy rầy, có Y Phong dịu ngoan bên người, thỉnh thoảng còn có thể rời khỏi hang động đi xuống trấn dạo chơi, ta cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống này.

Còn về phần Y Phong, không biết có phải là do hiệu lực thần kỳ của thuốc kia không, trình độ luyện võ của Y Phong tiến triển vô cùng thần tốc, chỉ mới mấy tháng mà đã nắm vững được trụ cột. Thầm tính toán với tốc độ như vậy thì việc nó trở thành đại hiệp đã nằm trong tầm tay. Lúc viết báo cáo cho giáo chủ, ta phá lệ viết có tâm hơn những lần khác.

Ủa, chẳng lẽ ta không có nói qua à? Cứ mỗi tháng là ta sẽ dùng chim bồ câu gửi báo cáo cho giáo chủ, để cho hắn trước hết biết rõ tình huống, nội dung báo cáo còn phải hấp dẫn người đọc, quả là còn mệt óc hơn cả viết lách. Ai mà biết lỡ hắn đọc thấy chán quá thì sẽ nghĩ ra chiêu trò gì đó để hành hạ người thì tính sao đây, cho nên ta chỉ có thể ngoan ngoãn bị bóc lột sức lao động. Nhưng mà so với lúc trước luôn kè kè bên cạnh giáo chủ, bây giờ thì đúng là thoải mái hơn nhiều, một người bị chèn ép đến thân kinh bách chiến như ta đây tỏ vẻ hoàn toàn không có áp lực.

Nhưng đời là đời, quả nhiên giáo chủ không để ta vui vẻ quá lâu. Sáu tháng sau đưa ra một chỉ thị kết thúc kỳ nghỉ phép của ta.

Hắn nói “Bổn tọa muốn nhìn sự tình càng thú vị hơn nữa.”

Mệnh lệnh của giáo chủ tất nhiên không thể phản kháng, mà Y Phong cũng đã đến lúc nên ra ngoài xông xáo giang hồ, chẳng qua là nơi này còn một lịch sử đen cần phải giải quyết.

Con người ta thống khổ là vì luôn có những thứ không thể buông tay được. Đối với Y Phong mà nói, thứ như thế chắc chắn là căn nhà mà ông nội nó để lại, ở trong đó có nhiều kỷ niệm đẹp. Lúc nhà bị cưỡng ép đoạt mất, nó không biết phải làm sao, ta thấy rõ sự không cam lòng và tức giận hiện lên trong mắt nó. Bây giờ đã có võ công rồi, nó sẽ làm gì đây?

Dựa theo cách làm đa số thì sẽ chọn một đòn giết chết kẻ gây chuyện. Nếu như là ‘Tiệm thuốc di động’, hắn không đi gieo rắc tai họa cho người thì đã là không tệ rồi, chứ đừng nói đến có kẻ muốn cướp thuốc của hắn. Xét về mặt vai vế thì Y Phong cũng là đại đệ tử của ta, ít nhất thì phải ngang ngược hống hách một tí.

Quý vị nói xem nó sẽ làm gì đây? Ta ôm tâm tình có chút chờ mong lại có chút cô đơn, lặng lẽ chuẩn bị phát sóng chương trình mang tên dạy dỗ trưởng thôn.

===Hết chương 8===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play