“Thí chủ, như vậy là chúng ta có thể thuận lợi thoát khỏi?” Mộc Sinh vẫn níu chặt lấy tay áo của ta, thật giống như đứa nhỏ mới nhận ra người thân đã thất lạc nhiều năm của nó.

Ta mở đôi mắt cá chết mặc kệ hắn níu, vừa muốn bước ra khỏi phòng, nghe hắn nói thế thì chợt khựng lại. Cũng đúng, tuy nói nội lực của ta đã mất, không đủ tạo thành uy hiếp, nhưng ít người canh gác như thế thì cũng thật kì lạ.

“Éc…”

Đang suy nghĩ, đột nhiên Mộc Sinh run một cái, phát ra tiếng kêu rên, nhưng xung quanh không có tiếng động nào, ta kinh hãi quay đầu nhìn thì thấy Mộc Sinh đã nhũn người, ngã vào trong ngực ta.

Ui giùi ui, nặng chết đi được…

Cố gắng đỡ hắn dậy, sau khi chỉnh lý tư thế cho hắn, ta từ từ tiến lại gần cai ngục, lấy đi thanh đao trên người tên đó, rồi nhìn khắp xung quanh. Chẳng biết từ lúc nào, bên người đã vây quanh vài người, trang phục quen thuộc kia khiến ta muốn phun máu.

“Ảnh vệ?”

Không sai, mấy tên này rất giỏi dịch dung và chơi trò ném ám khí, ít người thì có thể ám sát, nhưng nhiều người thì có thể quần ẩu, tèn ten, đó chính là ảnh vệ của Thiên Ma giáo. Bởi vì đám ảnh vệ đi đi tới tới đều vô tung vô ảnh nên không biết ai là ai, do đó khó có móc nối giao tình với bên đó, nhưng tên ảnh về cầm đầu này đang dùng lỗ mũi để nhìn ta, bộ dáng rất chi là quen thuộc a, là ảnh vệ Tội Ca đây chứ ai!

Giáo chủ à, ngươi phái bọn họ tới là muốn bẫy chết ta sao!

Ta thầm gào rú trong lòng, muốn làm gì đó để minh oan cho bản thân, nhưng một người trong đó đã chắp tay với ta nói “Lạc Vũ đại nhân, Giáo chủ có căn dặn, bây giờ còn chưa đến lúc, mời Lạc Vũ đại nhân chịu khó ở trong tù thêm vài ngày nữa.”

…Trở về không phải là không được, nhưng ta sợ cứ như vật bị bắt vào, có dự cảm rằng sẽ bị Giáo chủ ‘sơ ý’ quên mất, để ta ngồi trỏng đếm kiến đến nửa tháng mười ngày thì toi (trước đó ta có lỡ chọc giận tên khốn này và đã bị như vậy đó a!), đã thế, nếu lỡ vượt ngục rồi thì phải làm cho trót!

Nghĩ tới đây, ta nhíu mày trả lời “Nếu như ta nói không thì sao?”

“Vậy thì chúng ta không còn cách nào, không thể không làm việc công bằng.” Ảnh vệ kia vừa nói xong, liền giơ đại đao trong tay lên.

Cho nên nói, làm việc công bằng chính là, bọn họ muốn vây đánh hội đồng ta sao?

Làm sao bây giờ, ta không muốn bị đánh thành cái đầu heo đâu!

Vì không để bị quýnh thành đầu heo, ta không thể làm gì khác đánh lắc lư diễn kịch lừa bọn họ.

Tiện tay ném con lừa ngốc xuống, ta từ từ giơ thanh kiếm trong tay lên, nhếch miệng khinh thường nói “Chỉ bằng các ngươi?”

“Ngươi đã không còn nội lực.” Ảnh vệ kia vẫn không hạ đao xuống, nhưng vẻ mặt đúng là có chút dao động “Với sức của một mình ngươi, không thể nào thoát ra ngoài.”

“Hử, ngươi nghĩ sao?” Ta lạnh lùng nhìn hắn “Ta có thể giấu thuốc mê, thì sẽ không có thuốc giải chắc? Các ngươi không phải không biết năng lực của Tiệm thuốc di động. Nếu không tin, có thể thử.”

Ảnh vệ kia nhíu mày, không có ai cử động. Dù sao ta cũng là Tả hộ pháp của Thiên Ma giáo, võ công cao hơn bọn họ không ít, không biết tình huống của ta, bọn họ sẽ không dám tùy tiện hành động. Mà bản thân ta cũng không thể động, nếu không sẽ gây ra sơ hở ngay.

Rốt cuộc có người ra chiêu. Bóng người kia nhoáng một cái, một tia sắc bén chợt lóe lên, lưỡi dao muốn chém lên vai phải của ta. Ta hơi né người sang một bên, đồng thời huơ kiếm trong tay, chỉa thẳng vào huyệt hiểm của hắn. Người nọ dừng lại, vội vàng thu chiêu, lui về một bên.

Đó là sơ hở của hắn, ta không có nội lực, nên chỉ có thể dựa vào chiêu thức của kiếm ‘Trăm người ngã ra đất, quay đầu không trở về, cửa nhà bị đánh trúng, mười người chín người mất, mặt trời và kẻ điếc, tất sẽ thấy Diêm Vương, gãy xương không bó xương, liền mất nửa người dưới (*)’, ngoại trừ nhằm vào huyệt hiểm của bọn họ ra thì không còn cách nào khác.

(*) Một bài thơ chữa bệnh nhân gian của Trung Quốc, hiểu chết liền~

Người nọ lui về sau, sau đó lại xông lên, định thọc con lừa ngốc đang nằm bên cạnh một đao. Một tên khác thì thừa dịp bổ một đao lên đầu Mộc Sinh.

Ta vội vàng biến chiêu, một cước quét về phía Mộc Sinh, tay phải dùng kiếm định đâm thẳng vào huyệt Tình Minh của kẻ kia. Hắn chợt dừng lại, ta nhanh chóng đá Mộc Sinh ra xa, đồng thời dùng mũi chân hất thanh đao mà Mộc Sinh cũng vừa trộm được trên người cai ngục lên vào tay trái, ta xoay người, mũi kiếm chỉa vào huyệt Nhĩ Môn của kẻ còn lại đang rình sau lưng mình.

Cứ như vậy cục diện biến thành giằng co. Tên ảnh vệ lúc đầu nói chuyện với ta cũng không gia nhập cuộc chiến, lúc này phất tay, hai người kia nhanh chóng lui về.

“Thân thủ của Lạc Vũ đại nhân quả nhiên bất phàm, nhưng tại sao ngài lại hạ thủ lưu tình?”

Ta thầm rét lạnh trong lòng, nhanh chóng suy nghĩ mấy câu trả lời lừa bịp.

Nói theo lời thoại kinh điển là ‘Ta khinh thường xuống tay với các ngươi’, hay là nói theo kiểu ôn hòa ‘Nếu cùng bị Giáo chủ ép bức thì chính là bạn, làm sao ta có thể xuống tay với các ngươi chứ’, huầy, nói kiểu nào mới tốt đây nhỉ?

Ừ, bây giờ ta đang nghiêng về đạo đức và nhân phẩm.

Dưới tâm tình cuồn cuộn, ta định mở miệng “Ta…”

“Là bởi vì sợ chúng ta có mai phục nên không xuất toàn lực?”

“Không, ngươi…”

“Là cảm thấy không cần thiết làm như vậy?”

Im miệng, là ngươi nói hay ta nói! Ta tức giận nhìn hắn “Không phải vì cái gì cả, chỉ là ta lười, không thích làm vậy, các ngươi có ý kiến?”

Đối phương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh. Ngươi bừng tỉnh cái khỉ gì a, trong mắt ngươi, hình tượng của bổn hộ pháp là như vậy seo?!

Sau khi bừng tỉnh, hắn nghiêng mặt nhìn về phía cửa ra, sau đó nói với ta “Nếu đã như vậy, chúng ta dây dưa tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Lạc Vũ đại nhân muốn đi ra ngoài thì cứ đi đi, chúng ta sẽ không cản ngài nữa.”

Ta nghi ngờ nhìn bọn họ, nhưng phát hiện đám ảnh vệ đều hạ vũ khí xuống hết, biến thành dáng vẻ lơ là nhiệm vụ. Ta cẩn thận đề phòng, đỡ Mộc Sinh dậy rồi đi ra ngoài.

Chưa đi được mấy bước, ta liền bị một giọng nói đóng đinh tại chỗ.

“Lạc Vũ, ta không ngờ gần đây lá gan của ngươi mập ra không ít rồi ha.”

…Ta phắc, nói cái gì không ngăn cản ta, hóa ra đã chực sẵn ta ở chỗ này. Đánh xong một người lại nhảy ra một người, ngươi cho là đánh quái thăng cấp sao!

Lặng lẽ dựng ngón giữa trong lòng, ta ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra cái mặt vui vẻ.

“Giáo chủ…”

===Hết chương 42===

Tiểu kịch trường số 1:

Phương trượng Nam Lâm Tự: Mộc Sinh, làm việc không thể lề mề như vậy được, chuyện hôm nay phải làm cho xong hôm nay, sao có thể lại hoãn đến ngày mai được? Nhớ chưa?

Mộc Sinh: Có thật không Phương trượng? Vậy ta phải nhanh chóng đi lấy nửa chén cơm chay hồi nãy còn đang ăn dở, hôm nay nhất định phải ăn cho xong!

Tiểu kịch trường số 2:

Lạc Vũ đang cố gắng giãy giụa trong núi công văn, còn Giáo chủ thì nằm một bên nhàn nhã ăn đào.

Lạc Vũ: Giáo chủ, sao ngài có thể trơ mắt nhìn ta làm việc như vậy a?

Giáo chủ: Nếu ngươi không tình nguyện như vậy thì ta vào trong nằm ngủ nhé?

Lạc Vũ: …

Giáo chủ: Thật ra thì ngươi cũng có thể vào ngủ chung với ta nha~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play