"Tôi không biết, dù sao bà cũng chẳng muốn làm mấy chuyện vớ vẩn đó, hơn nữa, bà còn có chứng cứ ngoại phạm." Ông nói rất chậm rãi, dường như một tiếng cất lên đều chui ra từ hàm răng.
Bà nghe mà lạnh toát sống lưng.
"Thế nghĩa là ông ám chỉ tôi sai người làm?"
"Tôi không nói vậy." Chiếc thảm lông trắng phau dưới chân ông ta nhanh chóng lấm bẩn, "Nhưng tôi đã nói rồi, nếu bà ấy sống không tốt, chúng ta cũng chẳng thể tốt đẹp."
"Haha…" Nhạc Tĩnh Phân cười khẩy, "Đừng có nói với tôi ông sẽ tự sát theo bà ta đấy nhé, tôi không tin đâu."
"Tôi đâu là gì của bà ấy, sao có tư cách làm việc này." Bên miệng ông lộ rõ vẻ đau khổ và mỉa mai.
"Đúng, đúng, ông cũng biết thân biết phận đó chứ.
Vậy ông đứng đây định làm gì tôi?"
Ông ta lặng im, chỉ liếc bà một cái rồi quay người đi lên gác.
Một lát sau Xa Thành đi xuống, không thay quần áo, chỉ có thêm một chiếc va ly trên tay.
"Ông định làm gì?" Đôi mắt Nhạc Tĩnh Phân hừng hực lửa giận, tiến tới hỏi.
"Tĩnh Phân, tôi phải đi khỏi nhà này thôi.
Tôi những tưởng bà cần một người chồng, Hoan Hoan cần một người cha, nhưng tôi đã nhận ra mình đã trở thành người thừa." Người thực sự cần ông lại bị ông bỏ rơi ở nơi đó.
Trong một lúc một nhát bà không sao hiểu được câu nói này.
Sau một hồi sửng sốt bà mới hiểu ra, Nhạc Tĩnh Phân cười, cười điên cuồng, cười đến rợn người, "Đi mấy ngày?"
Ông nhìn bà bằng ánh mắt buồn rười rượi, "Tôi đi đây."
"Xa Thành, khả năng chịu đựng của con người chỉ có hạn, không ai mãi tha thứ cho ông cứ bỏ đi hết lần này đến lần khác rồi lại dang rộng vòng tay chào đón ông quay về.
Chúng ta đã không còn ở độ tuổi bông đùa nữa rồi."
"Chúng ta đã có thỏa thuận trước khi kết hôn, lần này không quan tâm đến tài sản, Hoan Hoan đã khôn lớn, chỉ cần tôi ký một chữ là xong, sẽ nhanh thôi."
Trước mắt Nhạc Tĩnh Phân trở nên tối sầm, lúc này bà mới nhận ra không phải ông đang giận dỗi, cũng không phải đang nói đùa.
Vì cùng một người phụ nữ mà người đàn ông đó đã hai lần ly hôn với bà, bà thật sự không biết an ủi bản thân thế nào nữa.
Lần trước bà còn có thể dùng tiền tài, sự nghiệp, con cái để giành chiến thắng, kéo được ông về, bây giờ bà làm sao tranh được một người quá cố chứ?
Một tia chớp chợt lóe sáng trong đầu, gương mặt bà lập tức trở nên trắng bệch, chân tay run rẩy.
Thực ra trong cuộc chiến không khói súng này, bà chưa bao giờ thắng cuộc.
Tuy Xa Thành ở bên bà nhưng trong lòng ông vẫn mãi chỉ có hình bóng của Giang Băng Khiết.
Ở ngọn hải đăng mang tên "tình yêu", Giang Băng Khiết đứng ở nơi cao vời vợi, bất kể là ban ngày hay đêm tối, ông đều dễ dàng trông thấy.
Bây giờ Giang Băng Khiết lại dùng "cái chết" để biến "tình yêu" đó thành vĩnh cửu.
Bà có được gì? Chỉ là một câu chuyện cười lúc dư trà tửu hậu mà thôi.
Đúng là độc ác, đúng là tuyệt tình.
Đối với Xa Thành, tình yêu của bà còn lại bao nhiêu? Không, không có tình yêu, chỉ có thắng bại mà thôi.
Bà thất bại hoàn toàn, từ đầu đến cuối.
Bà nhắm mắt lại, dường như nghe thấy tiếng cười đắc ý của Giang Băng Khiết vang vọng trong không trung.
Bây giờ bà mới hiểu được những lời Xa Thành đã nói, những chuyện có thể giải quyết được bằng đồng tiền đều là chuyện đơn giản.
Sao bà lại hồ đồ như vậy?
Bà hoảng hốt lắc đầu, chỉ đành vớt vát những lời cuối cùng: "Xa Thành, tôi thật sự không làm hại bà ấy, đó chỉ là lời nói trong lúc giận dữ của tôi thôi.
Hoan Hoan vừa nhậm chức tổng giám đốc Thái Hoa lại phải chịu cú shock lớn như vậy, ông không thể rời xa nó được!"
Trong lòng Xa Thành đong đầy cảm giác chua chát: "Cú shock đó chẳng phải do bà dung túng mà ra sao?"
"Ông…"
"Bà bồi dưỡng Diệp Thiếu Ninh để nó trở thành người thừa kế của mình, nhưng sau khi Hoan Hoan về nước, con bé không có tình cảm với Thiếu Ninh, bà lập tức trở mặt.
Bà lặng lẽ tước hết quyền lực của cậu ấy, dần chuyển mọi dự án của Thiếu Ninh cho Hoan Hoan.
Không ngờ gậy ông lại đập lưng ông, Hoan Hoan có tình cảm với nó.
Còn bà, sau khi biết được vợ của Thiếu Ninh là con gái của Băng Khiết, bà nghĩ gì tôi chẳng cần phải nói ra nữa.
Chẳng những bà không ngăn cản Hoan Hoan mà còn ủng hộ nó, vì bà muốn xem kịch, bà muốn thấy mẹ con bà ấy phải đau khổ.
Nhưng bà đã quên mất một điều, trên đời này không có Xa Thành thứ hai.
Chính cái tính tùy tiện, liều lĩnh của Hoan Hoan đã gây ra hậu quả này.
Chuyện thành ra như vậy còn trách ai?"
"Ông đang trách tôi hả?"
Xa Thành hít một hơi thật sâu, "Tuy đây là cú shock lớn nhưng cũng có cái tốt, sau này Hoan Hoan sẽ biết kiềm chế hành vi của mình, trên đời này không phải cái gì cũng giành giật được! Tôi không rời xa nó, tôi mãi mãi vẫn là cha nó.
Nếu muốn, nó có thể đến ở với tôi."
Nói đi nói lại, bà vẫn không có chỗ trong cuộc đời ông.
Nhạc Tĩnh Phân đau khổ tột cùng, "Ông đâu phải chồng tôi.
Lúc nào ông cũng nói chuyện với cương vị của người khác."
"Bà chưa bao giờ coi tôi là chồng, tôi, chỉ là chiến lợi phẩm của bà thôi."
Ông không nhìn bà thêm nữa mà lê từng bước chân xuống bậc thềm, sau đó có tiếng xe vang lên trong sân, cuối cùng thì mọi thứ yên ắng trở lại.
Lần đầu ra đi, ông ta lấy trộm mười triệu ở Thái Hoa, muốn cao chạy xa bay với Giang Băng Khiết để sống những ngày hạnh phúc.
Bà không kiện ông ta mà chỉ lấy lại tiền, để ông ra đi với hai bàn tay trắng.
Ông thấy hổ thẹn với bà, cuộc sống túng thiếu nên khi bà vừa đề nghị, ông đã vội vàng đồng ý.
Bây giờ ông không nợ bà mà nợ Giang Băng Khiết.
Sống đến tuổi năm mươi rồi, thời gian còn lại đủ để ông từ từ chuộc lại tội lỗi.
Lần này ông sẽ thực sự ra đi.
Mỗi khi từ trên đường cao tốc đi xuống, nhìn chằm chằm vào quán mỳ chật chội đó, bà đều thấy Giang Băng Khiết mỉm cười bận bịu với công việc của mình.
Bà không hiểu tại sao cuộc sống cực khổ như thế mà bà ta vẫn cười được? Bà rất muốn hai mắt mình trở thành ngọn lửa đốt cháy nụ cười trên môi bà ta.
Ông trời chiều lòng bà.
Giang Băng Khiết đã cười đến hết cuộc đời.
Ngọn lửa đó không hề hiện thực hóa mong ước của bà.
Bây giờ bà mới là người đáng thương.
Nhạc Tĩnh Phân cười rất to, cười đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.
Ngày hôm nay Giang Băng Khiết hạ táng, bầu trời u ám, trời vừa nóng vừa bí bách, cứ hễ động đậy là toát mồ hôi.
Diệp Thiếu Ninh mua một khu mộ nằm trên sườn núi, phong cảnh rất đẹp, không gian xung quanh cũng rất yên tĩnh.
Lúc sinh thời bà chưa bao giờ được sống ở một nơi tốt đẹp thế này.
Đến giây phút cuối cùng Đồng Đại Binh cũng chẳng xuất hiện.
Đồng Duyệt không nỡ chê trách cha mình, dù sao người chết cũng đã chết rồi, người sống vẫn phải cố sống tiếp mà thôi.
Cuộc sống dù sao vẫn phải thỏa hiệp với thực tế.
La Giai Anh không tới, Diệp Thiếu Ninh nói bà không khỏe.
Cô chỉ à một tiếng, quay đi với sắc mặt không chút cảm xúc.
Túc trực bên linh cữu suốt mấy ngày liền làm sức khỏe và tâm lý cạn kiệt đến tận cùng, trên xe đi từ nghĩa trang về thành phố, cô vừa đặt mông xuống ghế đã ngủ say.
Từ trong mơ tỉnh lại mới nhận ra bản thân lúc này đang nằm trong phòng ngủ ở Thư Hương Hoa Viên, trên người đã được thay bằng bộ đồ ngủ dễ chịu.
Bên cạnh cô còn có một người khác, cánh tay anh vắt qua người cô, ôm lấy cô thật chặt như sợ cô sẽ chạy mất vậy.
Cơ thể không quen với sự thân mật này nên cứng ngắc lại.
Cô nín thở, chỉ muốn chậm rãi trở mình.
Bỗng dưng một tiếng thở dài vang lên giữa bóng tối.
Cô không mảy may một chút cảm xúc, tiếp tục giả vờ ngủ.
Người bên cạnh ngồi dậy, rón rén cởi mấy nút áo bên dưới áo ngủ, bàn tay ấm áp thong thả đặt lên bụng cô.
Tay anh không đi lên trên, cũng chẳng trượt xuống dưới.
Anh chỉ dừng lại trên bụng cô, ngón tay di chuyển thật nhẹ nhàng, anh đang đo bằng gang tay như xác định nơi đây từng có, từng chứa đựng và cũng từng mất đi một điều gì….