Bóng đêm dần trở nên đậm màu hơn, những cơn gió cũng lạnh lẽo hơn hẳn, sương ngày càng buông xuống dày đặc.
Phía trước là ánh đèn pha rực sáng từ những chiếc xe hơi vun vút chạy trên đường, chiếc xe của cô băng qua các ngã tư, băng qua các làn đường, băng qua đường xá ven biển và dừng lại ngay trước Thính Hải Các.
Tô Mạch sống trong một căn nhà của tòa nhà này, Đồng Duyệt nhắm mắt cũng có thể đi tới đó bởi cô đã ghé qua không biết bao nhiêu lần.
Tô Mạch nhắm mắt nghỉ ngơi suốt đoạn đường, chẳng nói chẳng rằng.
Dường như anh ta còn không cảm nhận được rằng xe đã dừng bánh.
Nhìn ra đèn cao áp tỏa ánh sáng màu cam ấm áp bên ngoài, Đồng Duyệt lặng im hồi lâu mới khe khẽ thốt lên: "Cục trưởng Tô, tới nhà anh rồi."
Anh ta khoan thai mở mắt, dường như không biết bản thân đang ở đâu, phải nhìn cô khá lâu mới à một tiếng, ngồi thẳng dậy, vươn thẳng đôi chân dài ra phía trước.
"Em vào nhà tôi chơi không?" Anh ta hỏi.
Cô lắc đầu, "Bây giờ muộn rồi."
Tô Mạch cũng gật gù, "Ừ, khuya thật rồi nhưng tôi lại không muốn về.
Giờ sao đây, em ngồi thêm với tôi một lúc nữa được không?"
"Anh uống nhiều vậy nên nghỉ sớm tốt hơn."
Anh ta mỉm cười, "Uống say thích thật, có thể nói ra những lời bình thường không dám nói, có thể thực hiện những hành động bình thường không dám làm.
Tôi say rồi, có gì không phải xin được lượng thứ."
Hai người rất gần nhau, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, đôi mắt đen láy đó phản chiếu bóng dáng gầy guộc của cô, nhấp nhô bất định.
Đây đâu phải ánh mắt người say, chắc chắn chỉ là mượn rượu giả say mà thôi.
Nhưng cô không lo lắng, bởi từ sâu trong tiềm thức, Đồng Duyệt hoàn toàn tin tưởng Tô Mạch.
"Nhưng tiếc là tôi đang rất tỉnh táo.
Tôi sẽ mở cửa giúp anh." Cô nghiêng người muốn giơ tay đẩy cửa nhưng lại bị Tô Mạch nắm lấy cổ tay từ phía sau.
Sau đó bàn tay cô bị người ta kéo ra, chiếc chìa khóa nằm gọn trong đó.
Chiếc chìa khóa rất mới, màu bạc mờ.
Cô nhìn anh ta với vẻ sửng sốt.
Trong ánh mắt kia là nỗi đau, bối rối, thêm chút đấu tranh đầy bất đắc dĩ.
"Tôi đã giữ nó bên mình cả tháng nay, ngày nào tôi cũng lấy ra ngắm nghía vài lượt, đắn đo không biết nên đưa cho em không.
Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, tôi chỉ còn cách tuyệt đối không gặp em.
Em có nhận ra chúng ta đã lâu không nói chuyện?"
"Chìa khóa gì đây?" Cô như đang đứng trên mặt nước đóng băng, không dám hành động tùy tiện, chỉ sợ sảy chân một chút sẽ rơi xuống hầm băng lạnh lẽo.
"Em mong nó là chìa khóa gì?"
"Cục trưởng Tô…" Giọng cô run rẩy.
Chẳng có bất cứ một gợi ý nào, tự nhiên cô nghĩ đến căn nhà trọ chật chội ở Thượng Hải và cánh cửa vừa thay mới.
Anh ta thở dài, "Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, được không em? Chiếc chìa khóa này là của em, em cứ giữ lấy.
Còn về chuyện khác, tôi muốn nhận được sự chấp thuận của em rồi mới quyết định có cho em biết hay không."
"Anh có tin về Ngạn Kiệt rồi sao?" Cô khẽ cao giọng.
"Phải."
"Anh ấy… anh ấy… ổn không?"
"Em đã nói sẽ không cần tôi hỏi thăm chuyện này nữa."
Cô cúi đầu thật thấp, "Xin lỗi, lần trước… tôi nặng lời quá."
"Tiểu Duyệt, em có biết rằng tôi không thể yêu cầu em điều gì, bởi vì em chưa bao giờ hứa hẹn với tôi.
Tôi tự nguyện chờ đợi em, có lúc tôi cũng cảm thấy đợi chờ như vậy là vô vọng nhưng cứ mỗi khi tôi sắp tuyệt vọng thì ngọn lửa hy vọng lại nhen nhóm.
Nếu em muốn biết tin của Ngạn Kiệt, ngày mai tôi có thể lập tức đưa em tới gặp cậu ấy, nhưng tôi có một điều kiện."
Anh ta nhìn cô với cặp mắt sáng rực.
Cô thoáng mỉm cười, "Ý anh là anh ấy vẫn rất ổn?"
Ánh mắt Tô Mạch tối lại, "Em không hỏi điều kiện gì ư?"
"Không cần hỏi, vì tôi chẳng thể thực hiện nó."
"Tiểu Duyệt, em đã đem lòng yêu Diệp Thiếu Ninh rồi ư?" Anh ta đau khổ nhắm chặt mắt.
Đến cả tin tức về Ngạn Kiệt cô cũng không cần, lại càng không quan tâm đến nỗi hụt hẫng của mình.
Điều kiện của anh chỉ là: Tiểu Duyệt, đừng khóc cũng đừng sợ, phải cố gắng chịu đựng, em vẫn còn có tôi, có tôi yêu em.
Cô không đáp lời mà khéo léo chuyển đề tài: "Hôm nay khó chịu cả ngày, cuối cùng cũng có chút niềm vui nho nhỏ."
"Tại sao lại khó chịu?"
"Tôi phải về rồi."
Tô Mạch lúc này mới mở mắt, "Là vì cái này phải không?" Anh ta rướn người sang cầm cặp tài liệu, rồi lấy ra một phong bì đưa về phía cô.
Cô không khỏi thắc mắc.
"Em xem đi." Giọng rất đỗi bình thường.
Cô cầm phong bì, vừa chạm vào đã có cảm giác trong phong bì là ảnh.
Nhờ ánh sáng mờ ảo của đèn cao áp, cô lần lượt xem từng tấm.
Ảnh chụp rất kỹ thuật, bắt được tất cả biểu cảm và thần thái của nhân vật, rõ ràng đến mức không cần đoán cũng biết câu chuyện của họ.
Nhân vật trong ảnh là Diệp Thiếu Ninh và Xa Hoan Hoan.
Giữa bụi bặm, hai người đội mũ bảo hiểm đứng giữa công trường đang xây dựng, anh nắm tay cô ta tránh một chiếc xe trộn bê tông.
Dưới hoàng hôn mùa hạ, hai người chạy xe trên con đường ven biển,thỉnh thoảng quay sang nhìn nhau và mỉm cười.
Trên đường khuya vắng, hai người đứng cạnh chiếc xe, cô ta khẽ co bờ vai, anh bèn cởi áo khoác phủ lên người bên cạnh.
Còn đây là cửa chính khu nhà Ánh trăng hồ sen, không chụp thẳng mắt mà chỉ thấy bóng dáng họ, anh kéo cô ta đi về phía thang máy, ánh trăng trong veo treo trên đỉnh đầu.
À, có cả diễn viên phụ, La Giai Anh cầm theo mấy hộp đồ ăn bước xuống taxi, Xa Hoan Hoan đứng trước phòng bảo vệ của Hằng Vũ, vui mừng giang rộng hai tay với bà, Diệp Thiếu Ninh đứng bên mỉm cười đầy dịu dàng và chân thành…
Tấm gần nhất là ngày hôm qua, trong bể bơi của khách sạn Hilton, cánh tay trắng phau của cô ta vòng quanh người anh, gương mặt kề cận, hai người thì thầm nhỏ to.
Ai xem những tấm ảnh này đều nghĩ rằng người đàn ông rất yêu cô gái trong ảnh.
Xem xong, cô lần lượt bỏ chúng vào phong bì rồi bất ngờ lên tiếng: "Cục trưởng Tô, anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào đây?"
Khá lâu sau vẫn không thấy hồi đáp, cô liếc sang phía anh ta, dưới ánh đèn lập lờ khi tỏ khi mờ, Tô Mạch mím chặt môi, mặt không cảm xúc.
"Những bức ảnh này chụp rất chuyên nghiệp, chắc tốn của anh không ít tiền nhỉ.
Theo lý nên để tôi trả."
"Tiểu Duyệt, đừng nói chuyện khó nghe như vậy.
Em có thể nói thẳng toẹt ra, mắng tôi là kẻ xấu xa, đê tiện, vô liêm sỉ, là một gã bỉ ổi.
Tôi thừa nhận, tôi thừa nhận hết nhưng nếu anh ta không cho tôi cơ hội để được xấu xa, đê tiện, vô liêm sỉ, bỉ ổi thì sao, nếu anh ta là người trong sáng vô tư, quang minh chính đại, lẽ nào tôi có cơ hội làm thế này? Chứng kiến cảnh tượng ở siêu thị, tôi đã nói tôi sẽ ra tay.
Nếu em thật sự được hạnh phúc thì tôi mới từ bỏ, bây giờ mọi chuyện thế nào?"
Sức lực như bị rút cạn, cô nhắm chặt mắt, hai dòng nước mắt nóng bỏng lặng lẽ chảy xuống hàng mi.
"Tiểu Duyệt…" Lòng Tô Mạch đau như cắt, giơ tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
Cô gạt tay anh ta ra, "Các người có thấy vui khi làm tôi đau khổ thế này không?"
"Các người?"
"Tôi mười hai tuổi đã mồ côi mẹ, bố là người yếu đuối không bảo vệ được con, người tôi thích không có tình cảm với tôi, tôi chấp nhận hết.
Bây giờ tôi chỉ muốn có một gia đình, có một người chồng tử tế rồi sinh một đứa con, mong ước đó có quá đáng không? Nhưng anh ấy, anh và rất nhiều người khác đều ngăn cản tôi, tại sao chứ?" Nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống, cô khóc không thành tiếng.
"Trên đời này không chỉ mình em bất hạnh, tôi từ một nhà giáo trở thành quan chức, chết chìm trong biển công văn, họp hành, uống rượu như nước lã, không ngày nào không có hơi men, vợ sớm qua đời, người tôi yêu vì muốn từ chối tôi mà vội vàng cưới một người đàn ông mới quen vài tháng rồi cuộc sống cũng chẳng hạnh phúc, em nói xem những điều này là vì đâu?" Tô Mạch đặt hai tay lên vai cô, lắc mạnh.
"Tôi không biết."
"Em biết.
Tiểu Duyệt, làm lại từ đầu nhé?"
Cô quá mệt mỏi rồi chỉ muốn chợp mắt một lúc, muốn nói vâng nhưng có những lời rất khó phát ra thành tiếng, chỉ cần chưa lên tiếng là có thể vờ như chưa có gì xảy ra.
Bởi một khi đã phá vỡ tấm màng ngăn cách, mọi thứ thường sẽ không thể cứu vãn được.
Diệp Thiếu Ninh có thể coi lời hứa như gió thổi qua tai, còn cô thì không.
Nếu anh thích Xa Hoan Hoan như vậy nhưng lại không nói cho rõ, là bởi muốn thử cảm giác vụng trộm hay vì thỏa thuận trước khi kết hôn? Thực ra Xa Hoan Hoan chắc chắn không ham tiền của anh.
Trong mắt La Giai Anh, cô mới là kẻ tham lam.
Tuần trăng mật ở Cáp Nhĩ Tân, lúc nằm truyền nước trong lòng anh, cô đã có ảo giác vòng tay ấm áp của anh có thể ôm lấy mình cả đời.
Trong khách sạn ở Bắc Kinh, anh nắm tay cô đi qua trước mặt Xa Hoan Hoan, lúc đó cô nghĩ mình sẽ không tính toán gì nữa, hành động đó bằng cả trăm ngàn câu nói, hơn cả đạn pháo chiến trường, hôn nhân của họ vẫn bình yên an ổn.
Trên sân bay, khi anh nói muốn có con, cô đã không chần chừ mà đồng ý ngay tức khắc.
Cô nghĩ con mình chắc chắn sẽ không giống mẹ, nó sẽ được cả bố và mẹ thương yêu, chiều chuộng hết mực.
Trong một đêm lạnh lẽo nào đó, khi anh ôm chân cô đi ngủ, cô cảm giác bản thân đã hoàn toàn có được anh.
Nhưng thực chất tất cả những điều này chỉ là giả dối, phải không?
Tại sao giả dối mà có thể làm như thật đến vậy? Hay bởi vì cô quá khát khao hôn nhân, quá quan tâm anh nên mới mất đi khả năng nhận thức, không muốn thấy rõ sự thật?
Nhưng sự thật vẫn bị ép hiện ra trước mắt.
Cứ thế mà từ bỏ ư?
"Tiểu Duyệt, dù em có dành hết tâm huyết để tranh giành thì sao? Ngăn cản người ta yêu nhau lại lãng phí tuổi xuân của mình.
Cứ gượng ép ở bên anh ta liệu có vui vẻ được không?"
Dĩ nhiên là không vui nhưng ra đi cũng không vui.
Cô muốn ở lại xem họ diễn kịch, lần này cô sẽ không tham gia mà chỉ làm khán giả.
"Bây giờ tôi không rảnh nghĩ đến chuyện này, đợi thi đại học xong rồi tính."
"Tiểu Duyệt!" Ánh mắt Tô Mạch chất đầy giận dữ, nhìn cô chằm chằm: "Em muốn tôi phải đợi tiếp ư?"
"Không cần đợi, tôi sẽ không làm lại!"
Giọng cô se sẽ nhưng vào tai Tô Mạch, câu nói đó chẳng khác gì trái bom nổ, đoàng một tiếng, thế giới của anh ta hoàn toàn sụp đổ.
Cảm giác vui vẻ nhỏ nhoi còn sót lại trong mạch máu đã hoàn toàn biến mất.
Khoảnh khắc này anh ta thực sự cảm giác được tình yêu không chỉ đẹp mà còn tàn nhẫn vô cùng.
Ánh mắt anh ta lạnh dần, giọng cất lên dửng dưng: "Em nói vậy là sao?"
"Xin lỗi." Trong lòng cô giờ đây chỉ có đau khổ và hận thù, cô lấy gì để yêu người khác?
Không phải ai cũng lấy được người mình yêu, nếu đã không thể thì hãy trân trọng người bên cạnh mình lúc này.
Cô đã cố gắng làm vậy nhưng lại chỉ nhận được sự lừa dối và phản bội.
Vậy nên cô sẽ không trân trọng người trước mắt nữa, lại càng tuyệt vọng với hôn nhân.
Cô không thể kéo theo Tô Mạch, cô cũng muốn làm anh ta tuyệt vọng.
"Tôi nghĩ lúc này tâm trạng của em rất không ổn định, hôm nay không nói chuyện này nữa.
Kỳ nghỉ 1/5 tôi sẽ đến Thượng Hải gặp Lãnh Hàn, nếu muốn đi cùng thì gọi cho tôi.
Em ngồi xuống dưới để tôi lái xe."
Cô có thể tàn nhẫn nhưng anh ta lại không thể đoạn tuyệt quan hệ.
Trước mặt cô, anh ta chưa bao giờ có thể tự khống chế trái tim mình.
Cô không lái xe được nữa, thậm chí còn không vặn được chìa khóa, đành xuống dưới đổi chỗ với Tô Mạch.
Anh ta lái xe vào bãi đỗ, vừa tắt máy, quay người bước xuống thì thấy cửa chiếc Mercedes đen đỗ bên cạnh được mở ra, Diệp Thiếu Ninh thong thả đi ra.
Tô Mạch điềm nhiên gật đầu, đưa lại chìa khóa cho Đồng Duyệt: "Tôi đi đây, chào em."
Diệp Thiếu Ninh giữ khách bằng thái độ niềm nở, vòng tay ôm ngang eo Đồng Duyệt: "Mời anh lên nhà uống cà phê, Đồng Duyệt pha cà phê ngon lắm.".