* Câu này và tiêu đề 3 chương trước "Trăng quầng thì gió" ghép lại là một câu tục ngữ của Trung Quốc.
Đại ý là trăng quầng thì gió là dấu hiệu báo trước ráng đỏ sẽ mưa.
Ẩn ý là những câu chuyện xảy ra trong các chương trước là tiền đề cho sóng gió trong các chương tới.
Những chuyện như thế nếu có lần một thì sẽ có lần hai, lần ba…
Chẳng phải vì cãi vã, có hôm anh tiếp khách về muộn, có ngày anh đi công tác nhưng lần nào anh cũng gọi cho cô, dặn cô khóa cửa cẩn thận, cứ đi ngủ trước.
Căn nhà ở Ánh trăng hồ sen vẫn còn, căn biệt thự nhà họ Diệp cũng không quá xa Thái Hoa, đi lại bằng ô tô rất tiện, cô không việc gì phải lo anh không có nơi ăn chốn ở.
Vụ lời qua tiếng lại đêm đó giống như một vùng cấm, từ đó hai người đều thận trọng tránh nó, không ai nhắc tới nữa.
Nhưng gương đã vỡ có gán lại cũng chẳng lành lặn được, trước đây đã thế, bây giờ vết nứt còn rộng hơn.
Một mình nằm trên chiếc giường đôi rộng thênh thang, nghe tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc, lắm lúc Đồng Duyệt nghĩ, giả như Xa Hoan Hoan về nước trước tháng Chín năm ngoái và quen Diệp Thiếu Ninh trước cô thì cuộc hôn nhân của cô và anh có thành hiện thực không?
Cô không muốn lừa dối bản thân cũng như người khác, đáp án của cô là NO.
Xa Hoan Hoan có rất nhiều thứ vượt trội hơn cô, nếu không cô ta đã chẳng thể gây ra sóng gió lớn đến thế đối với cuộc hôn nhân mới mẻ của hai người.
Tiếc là không có giả như, tiếc là hôn nhân không phải trò đùa, không ai dám tùy ý nói một câu "Tôi không chơi nữa".
Chỉ có trẻ con mới có quyền không chịu trách nhiệm mà thôi.
Tình yêu chỉ cần hai người giống nhau là được, trong khi hôn nhân lại là quá trình dung hòa những điểm khác biệt.
Bất cứ cuộc hôn nhân nào cũng khó tránh khỏi những rạn nứt, nếu không chịu đựng được chút tỳ vết nào thì không còn là hôn nhân nữa.
Trong lòng mỗi người đều có một điều mong muốn không thành hiện thực.
Hầu như Diệp Thiếu Ninh đều về nhà ngủ, mỗi người nằm một bên giường, mỗi người đắp một chăn, ranh giới nằm ở giữa giường, không ai có ý định vượt quá địa phận của mình.
Họ đã quy ước thứ sáu sẽ về nhà họ Diệp nhưng nếu anh không nhắc tới thì cô cũng giả vờ quên.
Thứ bảy học sinh vẫn đi học, chủ nhật cô dạy thêm cho hai học sinh nhưng địa điểm lại ở phòng trà ngoài đường.
La Giai Anh trở nên biết điều hơn, cuối tuần bà không gọi điện giục giã nữa.
Có lẽ bây giờ bà đã có người bầu bạn nên không rảnh để cảm thấy cô đơn.
Đi dạy, hết giờ, làm đề thi, chấm bài tập, tự học tối, soạn giáo án, ăn cơm ở canteen, cuộc sống bây giờ của Đồng Duyệt chẳng khác gì hồi chưa lấy chồng, ngoài nơi ở thay đổi và người nằm cạnh đổi từ Lăng Linh thành Diệp Thiếu Ninh.
Công trình ký túc xá giáo viên khởi công rầm rộ, các giáo viên độc thân là đối tượng hào hứng nhất, cứ rảnh là qua công trường khảo sát tiến độ, tính ra có khoảng sáu mươi phòng, những ai chưa lập gia đình đều có tiêu chuẩn.
Triệu Thanh - người lúc nào cũng phản ứng nhanh nhất với bất cứ chuyện gì xảy ra lần này lại chẳng hề tỏ ra hứng thú.
Hết tiết dạy, anh ta lười biếng ngả lưng ra ghế cầm điện thoại chơi game, Kiều Khả Hân nói anh ta cười như kẻ thiểu năng.
Kiều Khả Hân cũng chẳng quan tâm đến ký túc xá kia: "Tôi điên lên mất, cứ như trại tị nạn ấy, phòng thì không cách âm, quần áo cũng chẳng có nơi treo."
Có một người đàn ông lái Mercedes thường tới đón Kiều Khả Hân, nhìn nụ cười trên gương mặt anh ta là biết mùa xuân của cô nàng đến khá nhanh.
Đây mới là người phụ nữ thông minh, không cần biết thế nào, cô ta không bao giờ để bản thân tổn thương sâu sắc quá.
Lăng Linh khờ thật!
Đồng Duyệt cũng chạy lại xem.
Nếu được lựa chọn, cô rất muốn ở căn phòng cuối cùng hướng đông.
Đó mới đúng là căn phòng hướng ra biển, một mặt hướng ra biển rộng, mặt đối diện dựa vào núi cao, được ngồi trong phòng mà soạn giáo án rồi đi vào giấc ngủ trong tiếng sóng biển ì oạp thì thích biết mấy.
Tất nhiên cô không có phần trong ký túc xá này.
Cô là người đã có gia đình, nhà lại rất gần Thực Trung.
Thế Kỷ Building bắt đầu khởi công một cách rầm rộ.
Ngày đó, đài truyền hình còn đến tận nơi ghi hình, những quả pháo đốt lên nhuộm đỏ một góc trời Thanh Đài.
Diệp Thiếu Ninh và Xa Hoan Hoan trả lời phỏng vấn của phóng viên.
Tối đến, Tang Bối gọi Đồng Duyệt tới chỗ mình.
"Này, cậu mở to mắt ra được không? Con gái Nhạc Tĩnh Phân có ý đồ với chồng cậu đấy.
Cậu xem tivi chưa, bộ mặt cô ta thật mắc ói mà."
Cô nhấp từng ngụm nước chanh chua tê tái, "Cậu bảo tớ phải làm sao, chẳng lẽ chạy đến Thái Hoa cho cô ta một bài học mới được?"
"Khờ quá! Những việc thế này tối kị khóc lóc làm to chuyện, sẽ chỉ khiến cậu đánh mất phong độ và thần thái.
Nhưng cậu cũng không được giả vờ không quan tâm, vì như thế chẳng khác nào cậu thờ ơ chồng mình.
Haiz, thực ra đến bây giờ tớ vẫn không hiểu, hai người chưa đến mức yêu nhau sâu sắc, sao tự nhiên lại quyết định lấy nhau? Mới lấy nhau được một thời gian đã gặp chuyện là sao nhỉ? Tiểu Duyệt, hay cậu sinh em bé đi! Có con rồi đàn ông sẽ an phận và có tinh thần trách nhiệm hơn đó."
"Cậu nói ra đầu ra đuôi thế sao vẫn chưa lấy chồng đi?"
"Tớ đã quan sát những người đàn ông đến quán bar này, có ai chưa lập gia đình chứ.
Tớ mà lấy chồng rồi, không khéo chồng tớ cũng là một người trong số đó ấy chứ.
Nếu tớ phát hiện anh ta ra ngoài ôm ấp gái gú, còn làm mấy việc mèo mả gà đồng, tớ sẽ mình sẽ lỡ tay xiên chết anh ta mất!" Tang Bối cất giọng oang oang, cánh tay khua khoắng không ngừng, cứ như cô nàng đã kết hôn và chồng là người như vậy thật ấy.
"Diệp Thiếu Ninh nhà cậu còn tử tế chán.
Nhưng gái tiếp rượu không đáng sợ, tiểu thư chân chính mới là hạng người đáng sợ nhất!"
"Lâu lâu tớ mới ghé qua đây, chẳng lẽ cậu chỉ chiêu đãi một cốc nước chanh?"
Tang Bối đánh giá cô một lúc rồi cắn môi vẻ bất lực, "Tớ chào thua cậu mất thôi.
Lúc này vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn uống!" Sau đó cô nàng nhanh nhẹn lấy cho Đồng Duyệt một đĩa trái cây sấy, không quên dặn nhà bếp chuẩn bị một suất cơm rang.
"Dân dĩ thực vi thiên mà.
Ờ, đầu bếp quán cậu nấu ăn được đấy!" Đồng Duyệt xúc một thìa cơm to bỏ vào miệng, cứ tấm tắc khen mãi.
Bóng đêm phủ kín không gian, quán bar bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Tang Bối cũng bắt đầu khoác lên phong thái của bà chủ ra đón khách.
Một người đàn ông lân la lại gần chỗ Đồng Duyệt, cô chẳng buồn ngoảnh mặt sang, chỉ chào bartender một câu rồi ra về.
Giờ đang là mùa xuân, đi xe đạp một lúc đã thấy người ấm hẳn lên.
Cứ thế Đồng Duyệt đạp xe đến nhà họ Đồng, căn nhà sáng đèn nhưng cô không lên đó.
Đồng Duyệt ngả xe đạp vào một gốc cây còn mình ngồi xuống chiếc ghế băng dài dưới sân.
Hồi cô và Ngạn Kiệt còn nhỏ, mùa hè hai anh em rất thích xuống đây ngồi hóng mát.
Cô ngồi một lúc, rõ ràng không buồn mà nước mắt cứ trào ra khỏi khóe mi.
Đồng Duyệt không lau, cô để mặc dòng chất lỏng đó chảy xuôi.
Vẫn chưa có tin gì ở Thượng Hải, Tô Mạch gọi điện dặn cô đừng lo lắng quá, anh ta vẫn giữ liên lạc với Hoa Diệp.
Cô hy vọng biết bao không có tin gì nghĩa là mọi chuyện vẫn tốt đẹp, nhưng thâm tâm cô biết điều đó không thể xảy ra, thời gian càng lâu thì hy vọng càng trở nên xa vời.
Nước mắt ngày càng rơi nhiều, cô không khỏi đưa tay gạt chúng đi.
Ngạn Kiệt không yêu cô cũng chẳng sao, anh qua lại với anh cũng được, kể cả người đó là Kiều Khả Hân, chỉ cần Ngạn Kiệt vui, cô sẽ cố thích ứng.
Dù anh có xa cách nghìn trùng cô cũng chấp nhận, nhưng anh không nên đối xử với cô thế này.
Anh mà ra đi như thế, cô sẽ đau đến chết mất.
Chẳng biết đọc được trên diễn đàn nào một câu nói đau khổ thế này: Sao anh nỡ khiến em thương tâm…
Sao anh nỡ làm vậy, anh trai?
"Ai ngồi đó vậy?" Tiếng nức nở của cô thu hút sự chú ý của một người hàng xóm, "Tiểu Duyệt? Sao không lên nhà?"
"Cháu đi luôn ạ." Cô vội vàng gạt nước mắt rồi dựng thẳng xe đạp, hoảng hốt trốn chạy.
Chất lỏng mặn mòi nhanh chóng bị gió thổi khô khiến da mặt căng lên rất khó chịu.
Vừa về tới nhà, cô đã vào rửa mặt ngay.
Diệp Thiếu Ninh đang tắm, không gian nóng hầm hập trong nhà vệ sinh khiến tầm mắt mờ cả đi.
Cô mở cửa đúng lúc anh cũng mở cửa đi ra, Đồng Duyệt vội quay đi, đã lâu lắm rồi họ không đối diện trong trạng thái lõa thể như vậy.
Ngoài phòng khách, một chiếc valy mở nắp đang nằm chỏng chơ trên nền nhà, bên trong là vài bộ quần áo.
"Sáng mai anh đi Bắc Kinh.
Có một triển lãm bất động sản, Thái Hoa có một gian hàng trong triển lãm đó." Không đợi cô hỏi, Diệp Thiếu Ninh đã nói trước.
"Có những ai đi với anh?" Hỏi rồi mới nhận ra bản thân khờ quá.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn đáp lời: "Chủ tịch Nhạc đi cùng anh, với mấy người trợ lý, cả Hoan Hoan cũng đi."
Xưa nay anh vẫn gọi cô ta là Hoan Hoan như người anh hàng xóm, như người đàn ông đang yêu thầm.
Cô miễn cưỡng hỏi tiếp: "Anh đi mấy ngày?"
"Bốn ngày.
Ở chi nhánh Bắc Kinh của Thái Hoa."
Cô gật đầu.
Đây là cuộc nói chuyện dài nhất của hai người trong thời gian này, có cảm giác như hai vợ chồng bình thường trao đổi chuyện gia đình.
"Bắc Kinh lạnh hơn Thanh Đài một chút, tốt nhất anh cứ mang áo khoác dày đi." Cô mở tủ quần áo, vừa nhìn đã thấy ngay mấy túi giấy xếp chồng lên nhau rất gọn gàng.
Đó đều là quần áo cô mua cho anh bằng chiếc thẻ ngân hàng "không bao giờ hết tiền", sau đó Đồng Duyệt chọn một chiếc áo khoác đen họa tiết thô.
"Bắc Kinh mà ở trong nhà thì ấm lắm.
Lúc ở nhà mặc cái này là được." Đồng Duyệt đưa chiếc áo cho anh.
Anh nhận lấy rồi tự nhiên hỏi một câu không liên quan, "Em ăn tối chưa?"
"Ơ, em ăn rồi.
Anh ăn chưa?" Cô hỏi lại theo phép lịch sự.
"Anh chưa ăn."
Cô không khỏi ngạc nhiên, không biết nên đáp lời thế nào.
Căn bếp đã lâu không nấu nướng, đến cả sữa và bánh mì chống đói cũng không có, chỉ còn vài chai nước suối mà thôi.
Cô đã lơ là nhiệm vụ của bà nội trợ lâu quá rồi.
"Anh muốn đi siêu thị mua mấy thứ.
Em có bận gì không?" Anh lên tiếng.
"Em… không bận gì."
"Vậy đi cùng anh!" Anh mặc quần áo chỉnh tề, cầm chìa khóa đợi cô ngoài cửa.
Đến lúc lên xe, trái tim cô vẫn đập lạc nhịp.
Cô ngoảnh sang nhìn anh, Diệp Thiếu Ninh hoàn toàn bình thản như thể chuyện này quá đỗi bình thường.
Thực ra đây là lần đầu tiên hai người cùng đi siêu thị.
Sau khi mua một xe đồ dùng gia đình, cô cùng anh đi ăn cơm rang Dương Châu, canh hải sản ở nhà hàng gần đó.
Canh hơi nóng, vừa ăn Đồng Duyệt vừa đổ mồ hôi.
Về đến nhà, cô cất những đồ mua được vào tủ rồi lấy quần áo đi tắm.
Phòng ngủ tối om như mực, Diệp Thiếu Ninh đã đi ngủ.
Chuyến bay của anh sẽ cất cánh lúc 7h sáng, vậy anh phải dậy từ sớm.
Cô nín thở, rón rén trèo lên giường, đến khi nằm xuống mới dám nhẹ nhàng hít thở.
Vừa nhắm mắt, một cánh tay đã vắt sang người cô, ôm quanh eo Đồng Duyệt.
Cô giật mình trợn tròn mắt trong đêm.
Rõ ràng có một chăn tơ tằm ngăn cách, vậy mà nhiệt độ cơ thể người kia vẫn xuyên qua lớp chăn mà xuyên sâu vào da thịt cô, làm cô như phải bỏng.
Cánh tay đó chỉ vắt sang rồi không động cựa gì nữa, dường như đây chỉ là một hành động trong vô thức mà thôi.
Cô rón rén bỏ tay anh ra khỏi người mình, sau đó nhích người về phía mép giường.
Lúc này cánh tay kia như có mắt, lại vắt lên người cô lần nữa.
Bây giờ cô không bỏ tay anh ra nữa, dù sao vẫn còn chăn ngăn cách mà!
Cơ thể cứng đờ một lúc rồi dần thả lỏng, thế rồi Đồng Duyệt chìm vào giấc ngủ.
Đến khi mở mắt, không chỉ một cánh tay kia đặt trên thắt lưng, mà cả người cô đều nằm gọn trong lòng anh, hai người dính chặt vào nhau, đến mức cô có thể cảm nhận được phản ứng "chào cờ" buổi sáng của Diệp Thiếu Ninh.
Không dám lộn xộn, Đồng Duyệt sợ bản thân sẽ khiến tình trạng trở nên xấu hổ hơn.
"Anh rất ghét bữa sáng ở sân bay, toàn mấy món không ra sao, ăn như nhai giấy ấy!" Sau một giấc ngủ, giọng nói dịu dàng trầm ấm của anh thấp thoáng nét khàn khàn.
Không kịp nấu cháo, cô bèn hâm nóng sữa, rán trứng cho anh.
Ngoài ra, Đồng Duyệt để bánh bí đỏ hôm qua mua ở siêu thị rã đông rồi cho vào chảo rán giòn khiến món bánh có vỏ ngoài vàng xuộm rất ngon.
Diệp Thiếu Ninh tập trung ăn uống như đang thưởng thức món ăn tuyệt vời nhất thiên hạ, chỉ một mẩu bánh anh cũng không nỡ lãng phí.
Valy để bên ngưỡng cửa, cô mở ra xem mới phát hiện anh không mang nước cạo râu, liền lấy một chai trong tủ để vào.
Lão này có bệnh cố chấp, hễ dùng quen nhãn hiệu nào là rất lười thay đổi.
Anh xách valy đi ra rồi bỗng quay lại hỏi cô lúc đứng ngoài cửa: "Em đi Bắc Kinh bao giờ chưa?"
Cô lắc đầu.
Suy cho cùng, cô chỉ thuộc tầng lớp lao động lương thấp, du lịch là chuyện thật xa vời.
"Lần này không đúng thời điểm gì cả, hai ngày tới là cuối tuần rồi!" Những ngọn sóng xuất hiện trong đôi đồng tử đen láy của Diệp Thiếu Ninh.
"Vâng!"Đúng rồi.
Nhưng Thái Hoa có chế độ rất tốt, công ty anh không bao giờ để nhân viên chịu thiệt, chắc chắn sẽ có tiền tăng ca thêm giờ.
"Anh đi đây!" Anh mỉm cười, nụ cười bình thản, nhạt nhòa.
Thế nhưng trong nụ cười đó lại ẩn chứa vẻ sâu xa khó lý giải.
Cô thảng thốt đứng đó, ngẫm nghĩ rất lâu vẫn không nghiệm ra ẩn ý sâu xa kia là gì..