Nhạc Tĩnh Phân mất ngủ mấy ngày liền, mặt vàng như nghệ, gần như mắc bệnh.

Cảm giác này không khác năm đó khi phát hiện Xa Thành ngoại tình… không! Còn mãnh liệt hơn lúc đó, đúng là bị người ta đâm sau lưng một nhát.
Xa Thành để ý thấy bèn hỏi: "Em mệt quá à?"
"Vâng, hơi mệt." Bà uể oải đáp.
"Ừm, nhớ nghỉ ngơi."
Giọng điệu máy móc của Xa Thành khiến Nhạc Tĩnh Phân có chút không quen.

Trước lúc Hoan Hoan về nước, ông rất quan tâm đến bà, chẳng có việc gì cũng gọi vài cuộc điện thoại một ngày, tối nào cũng đi dạo cùng bà trong công viên gần nhà, có lẽ làm việc thêm vài năm nữa, hai người sẽ gác lại hết tất cả để bắt đầu một chuyến du lịch vòng quanh thế giới.

Bà chợt nhớ ra hình như đã mấy ngày hai người không nói chuyện.
Nhưng bà không còn sức nghĩ về những chuyện này nữa.

Bà đang nghĩ phải làm sao với Diệp Thiếu Ninh?
Bà không phải loại người nhỏ mọn, sẽ không vì chuyện này mà giận cá chém thớt với Diệp Thiếu Ninh nhưng thái độ đối xử với người ngoài và người nhà thế nào cũng không giống nhau được.
Không cho Xa Hoan Hoan có thời gian thích nghi, trong cuộc họp thường kỳ vào thứ hai đầu tuần, bà đã giới thiệu Xa Hoan Hoan trước mặt tất cả đồng nghiệp và quản lý cấp cao một cách long trọng.

Rồi Nhạc Tĩnh Phân nói với Diệp Thiếu Ninh: "Hoan Hoan bây giờ đang trong thời gian thử việc, không phải đợi sang năm mới, nó sẽ bắt đầu chính thức đi làm từ hôm nay luôn.

À, chuyện khoản vay của Thế Kỷ Building cháu dẫn dắt nó làm quen luôn nhé, cháu cứ yên tâm để nó lo liệu những việc sau này, gặp khó khăn cũng không sao, thế mới mở mày mở mặt được."
Diệp Thiếu Ninh không khỏi ngạc nhiên, khoản vay không phải con số nhỏ, Xa Hoan Hoan không hiểu tình hình thế nào cũng làm mọi việc càng trở nên khó khăn hơn.

Tuy vậy, anh không thể hiện tâm trạng mình ra ngoài.
Xa Hoan Hoan trong bộ đồ công sở đứng đắn thu lại nụ cười, phóng khoáng bắt tay với mọi người, lộ rõ tư thế hiên ngang của phụ nữ công sở.
Bộ phận hành chính đã chuẩn bị bàn làm việc cho Xa Hoan Hoan trong phòng của thư ký và trợ lý.
Xa Hoan Hoan không có vẻ kiêu căng của đại tiểu thư mà khiêm tốn xin được mọi người chỉ bảo.

Diệp Thiếu Ninh bảo cô vào phòng, đưa tất cả hồ sơ của khoản vay cho Xa Hoan Hoan, bảo cô xem kỹ.
"Diệp tổng, nếu có gì không hiểu em hỏi anh được không?" Xa Hoan Hoan hỏi.
Diệp Thiếu Ninh gật đầu, "Lúc nào cũng được.

Chiều nay chúng ta đi gặp khách hàng nhé."
Xa Hoan Hoan ngồi xuống ghế sofa ngay trong phòng anh, đọc tài liệu một cách nghiêm chỉnh.

"Thư ký Dương," Diệp Thiếu Ninh gọi với ra ngoài, trợ lý La bèn đáp: "Thư ký Dương tới văn phòng của chủ tịch Nhạc rồi ạ."
Diệp Thiếu Ninh chau mày, "Trợ lý La, anh đặt phòng ở khách sạn Hải Tinh rồi chuẩn bị bốn túi quà, ừm, lấy vang Pháp 1980 đi, mỗi túi hai chai nhé."
Xa Hoan Hoan đang đọc tài liệu ngước mắt nhìn lên, trên mặt lộ rõ vẻ thắc mắc.
"Đây là lần đầu cô Xa tới gặp giám đốc Tư, không thể đi tay không được." Diệp Thiếu Ninh khẽ nói.
Xa Hoan Hoan bĩu môi: "Đúng là tập quán của người Trung Quốc."
Diệp Thiếu Ninh mỉm cười.
"Cậu cũng không biết?" Nhạc Tĩnh Phân nhìn thư ký Dương bằng ánh mắt khó tin.
Thư ký Dương lo lắng đến đỏ bừng mặt, "Chủ tịch Nhạc cũng biết tính Diệp tổng kín đáo mà, tôi làm việc với anh ấy ba năm mà còn chưa gặp người nhà anh ấy bao giờ.

Tôi thực sự chưa gặp Diệp phu nhân bao giờ, anh ấy cũng không hề gọi điện thoại cho vợ trước mặt chúng tôi.

Lần này anh ấy chỉ dặn tôi đặt khách sạn và công ty tổ chức lễ cưới, ngoài ra chẳng nói gì cả."
"Cậu ấy có gửi thiệp mời không?"
Thư ký Dương lắc đầu, "Tôi và trợ lý La có bàn nhau tặng quà cho Diệp tổng nhưng bị anh ấy từ chối, anh ấy bảo đã đăng ký rồi, lần này chỉ chuẩn bị vài mâm cho đủ thủ tục sau đó xin nghỉ phép đi du lịch."
Nhạc Tĩnh Phân thoáng trầm ngâm rồi nói, "Thôi cậu đi làm việc đi.

À này thư ký Dương, cậu là nhân viên lâu năm của Thái Hoa, mong cậu giúp đỡ Hoan Hoan nhiều, nó còn trẻ con lắm."

Thư ký Dương vội gật đầu lia lịa, "Vâng vâng!"
Buổi chiều Xa Hoan Hoan ngồi xe của Diệp Thiếu Ninh tới ngân hàng xây dựng vì đến giờ cô vẫn chưa có bằng lái trong nước.

Tài xế là trợ lý La.
Vừa ra khỏi tòa nhà Thái Hoa, Xa Hoan Hoan đã lộ nguyên hình, ôm khư khư máy chơi game, dán mắt vào trò đua xe.
Diệp Thiếu Ninh ngồi ở ghế lái phụ, vốn định nghỉ ngơi một lát nhưng Xa Hoan Hoan thực sự không để anh yên thân.
"Baby, chạy nhanh, chạy nhanh lên… Đâm nó… Ép nó… Nhanh… Nhanh lên nào! Woa, baby, chúng ta lại chiến thắng rồi!"
Cô giơ cánh tay, ánh mắt trong veo, nụ cười giòn tan như quả ngọt đầu hè mới đậu.
Năm xưa Đào Đào cũng vậy, chỉ cần vui là phấn khích, chỉ sợ người khác không biết mình đang vui.
Nghe nói thiên kim của Thái Hoa cũng tới, Giám đốc Tư rất nể mặt, không chỉ kết thúc cuộc họp sớm mà vừa được Diệp Thiếu Ninh mời ăn tối đã đồng ý ngay tắp lự.
Diệp Thiếu Ninh không vội vàng hỏi tới kết quả mà cả buổi tối anh luôn giữ vẻ thảnh thơi như chủ nhà.

Con Giám đốc Tư vừa vào đại học, đang chuẩn bị đi nước ngoài nên ông ta hỏi tới việc học hành ở nước ngoài.
Xa Hoan Hoan là chuyên gia ở phương diện này, hai người vui vẻ nói chuyện.

Một vài vị phó giám đốc cũng có mặt, Diệp Thiếu Ninh đề xuất đi khách sạn chơi bài, uống trà.
Có sự hiện diện của một cô gái trẻ trung xinh đẹp nên không khí tất nhiên rất thoải mái.

Xa Hoan Hoan đúng là chân truyền, cư xử rất khéo léo, lúc đánh bài tự nhận bản thân chơi kém, tự nhận người đi vay tiền là dân thường, mong được các lãnh đạo chỉ bảo tận tình.
Giám đốc Tư nói: "Khoản tiền này không phải bất khả thi nhưng số tiền quá lớn, hơn nữa bên Thái Hoa lại vay thêm nên tất nhiên phải thật thận trọng.

Chuẩn bị hồ sơ đầy đủ đi, tôi sẽ đôn đốc thêm vào, chắc không vấn đề gì đâu."
"Chú Tư…" Xa Hoan Hoan mở to mắt như cô học trò nhỏ: "Cháu phải ghi âm lời chú nói kẻo tới lúc đó chú lại chối đây đẩy.

Đây là công việc đầu tiên của cháu ở Thái Hoa, nếu thất bại cháu nào còn mặt mũi sống yên ổn ở Thái Hoa nữa."
"Chà, cháu Xa nghiêm trọng hóa vấn đề quá.

Yên tâm, yên tâm, giám đốc Tư chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm, cháu chỉ cần kính thêm vài ly là được." Một ông phó giám đốc nói xen vào.
"Vâng ạ." Giọng Xa Hoan Hoan non nớt như dưa chuột bao tử, vừa xanh mướt vừa giòn tan.
Diệp Thiếu Ninh đang xem thực đơn bỗng nhắm mắt lại khi nghe thấy tiếng cười đó.
Nếu ở trong tình huống này, chắc chắn Đào Đào không thể cư xử tự nhiên như vậy được!
Sao anh lại cho rằng hai người giống nhau được chứ! Thật buồn cười.
Trên bàn ăn Xa Hoan Hoan quả thực liều mạng, vừa bắt đầu đã kính mỗi người một ly rượu đầy.

Hơi men tỏa hết lên mặt, mới vài ly mà mặt Xa Hoan Hoan đã đỏ bừng như hoa đào.

Diệp Thiếu Ninh sợ cô quá chén liền bước tới uống thay vài ly.

Vô tình bản thân anh cũng uống hơi quá, thấy váng đầu liền xin phép vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh để bản thân tỉnh táo hơi đôi chút.
Vừa ra khỏi toilet anh đã trông thấy một người đang quay lưng về phía mình nghe điện thoại, lúc lướt qua anh vô tình liếc mắt nhìn và gặp ngay ánh mắt tăm tối của Tô Mạch..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play