Cố Mỹ Chi tính tình tuy rằng được nuông chiều nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, gặp chuyện như vậy trong lòng khó tránh kích động luống cuống, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.
"... Ngươi nắm lấy tay ta, ta kéo ngươi qua đây."
Cố Mỹ Chi vô cùng luống cuống, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, khi nhìn thấy Lục Nghiên, trong nháy mắt đó, thành kiến chán ghét trước kia đối với Lục Nghiên đều biến mất không còn, thời điểm này, trong lòng nàng chỉ còn hi vọng cuối cùng vào cọng rơm cứu mạng này, thậm chí là cảm kích.
Lục Nghiên không biết suy nghĩ trong lòng nàng, cố gắng ruổi ngựa tới gần, khoảng cách này có chút khó khống chế, nếu hai con ngựa đụng vào nhau, cả hai người đều sẽ gặp nguy hiểm. Thế nhưng hiện tại, hai con ngựa chạy song song nhau, duy trì được một khoảng cách thích hợp.
"Đưa tay cho ta!" Lục Nghiên hô to, một tay lôi dây cương khống chế ngựa, một tay hướng giơ qua bên Cố Mỹ Chi. Cố Mỹ Chi cố gắng mở mắt, cuồng phong thổi tới khiến mắt nàng đau rát, cố gắng vươn tay nắm lấy bàn tay trước mắt, đầu ngón tay ra sức duỗi thẳng.
Con ngựa phía dưới đột nhiên phát ra một tiếng hí vang, sau đó càng ra sức chạy nhanh hơn, mà thân mình Cố Mỹ Chi trên người nó lại lảo đảo, tay ban nãy định bắt lấy tay Lục Nghiên nhanh chóng thu về ôm chặt lấy cổ ngựa.
"Không được, không được... Ta không được!" Cố Mỹ Chi dùng sức lắc đầu, bị chuyện ngoài ý muốn này doạ sợ tới mức không dám lại đưa tay ra, cả người trên lưng ngựa bị lắc lư ngã trái ngã phải.
Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn tiền phương, chỗ đó lập tức liền muốn chạy ra mã tràng phạm vi, vọt vào rừng rậm. Trong rừng rậm cây cối phồn thịnh, đi vào, tình cảnh sẽ so với nơi này kém hơn.
Không thể lại trì hoãn!
Lục Nghiên trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lớn tiếng quay sang Cố Mỹ Chi nói: "Nếu không muốn chết, liền mau đưa tay ra."
Cố Mỹ Chi dùng sức lắc đầu. Nàng sợ, nàng thật sự rất sợ.
Lục Nghiên không nói gì, chỉ tìm cơ hội bay thẳng qua chỗ Cố Mỹ Chi, ôm người trên lưng ngựa xuống, lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
Khi hai người các nàng nhảy khỏi lưng ngựa, con ngựa chạy như bay vào trong rừng rậm. Trễ nữa một bước, Cố Mỹ Chi liền bị ngựa mang vào rừng.
"Mỹ Chi!" Cố Thành từ đằng xa chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này tim đều muốn rớt ra ngoài, vội vàng chạy qua.
Lục Nghiên từ trên người Cố Mỹ Chi đứng lên, Cố Thành lo lắng đứng bên cạnh nàng, quan tâm không thôi, "Mỹ Chi, ngươi không sao chứ? Ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Có bị thương không?"
Cố Mỹ Chi ngẩng đầu nhìn bọn họ, mặt cắt không còn giọt máu. Biết mình đã không còn việc gì nữa, đột nhiên khóc oà lên, trực tiếp lao vào ngực Lưu Chí Viễn.
"... Chí Viễn ca ca, ta sợ muốn chết!"
Lục Nghiên mặc kệ tiếng khóc, nhẹ nhàng lách qua một bên. Vừa rồi nếu không phải Cố Mỹ Chi không phối hợp thì cần gì phiền toái như vậy, dựa khí lực của nàng hoàn toàn có thể đem người trên lưng ngựa kéo qua.
Đang suy nghĩ, cổ tay đột nhiên bị người nào đó bắt lấy, ánh mắt của một nam nhân cao lớn gắt gao nhìn chằm chằm tay nàng, nói: "Bị thương."
Có lẽ lúc lăn trên đất không cẩn thận chạm vào tảng đá, trong lòng bàn tay trái của nàng có một vết thương thật sâu, hiện tại miệng vết thương máu bắt đầu nhỏ giọt, rơi tóc tóc xuôngsân cỏ khô vàng.
Nếu hắn không nói, Lục Nghiên thật sự không phát hiện, lúc này kinh động, mới phát giác đau, đau đớn như giòi bò trong xương, tiến vào thần kinh não, làm cho nàng nhịn không được nhăn mày. Nàng là người rất sợ đau.
Cố Tứ Gia thấy nàng nhăn mặt, theo bản năng hỏi: "Rất đau?" Thanh âm của hắn rất nhẹ, như sợ nếu nói hơi lớn hơn một chút sẽ làm cho nàng sợ hãi.
"Không đau, Tứ thúc." Lục Nghiên không thật lòng nói.
Cố Tứ Gia nhìn nàng một cái, lôi kéo nàng hướng về phía Tiểu Dương Lâu: "Ta dẫn ngươi đi xử lý miệng vết thương."
Người này, nói chuyện làm cho người ta không khỏi cảm thấy uy lực áp bức. Lục Nghiên vụng trộm liếc mắt nhìn gương mặt trầm trầm của hắn, nàng trở nên nhu thuận hơn, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Phía sau hai người là Cố Mỹ Chi sống sót sau tai nạn thống khổ khóc lóc. Cố Thành nhìn Cố Mỹ Chi trên người không có bất cứ vết thương nào, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, nhưng đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó thần sắc biến đổi, ánh mắt băn khoăn nhìn bốn phía liền nhanh chóng nhìn thấy hai người Lục Nghiên.
Nam nhân cao lớn lôi kéo tay cô nương, giống như hai phần trắng đen bát quái cắt nhau, nhìn bóng dáng vô cùng hợp nhau.
"Tứ thúc..." Cố Thành thì thào, mày không tự chủ nhíu chặt.
*
Trong một căn phòng ở Tiểu Dương Lâu có hòm thuốc chuyên môn trị thương, đối với loại ngoại thương này, Cố Tứ Gia có thể tự mình xử lý. Bất quá, nhìn miệng vết thương của Lục Nghiên, trên mặt hắn hiện lên vẻ lúng túng.
Lòng bàn tay nàng mềm mại như không có xương, thực nhẵn nhụi, làn da trắng tinh trong trẻo, lộ ra nét yếu ớt mĩ lệ. Bởi vậy, khi có một vết thương vắt ngang như vậy liền khiến người ta bối rối, máu đỏ tươi tuôn ra càng hiện lên vẻ kinh diễm!
Cố Tứ Gia nhìn chằm chằm bàn tay Lục Nghiên mà ngẩn người.
"... Thực phiền toái sao?" Lục Nghiên hỏi.
Cố Tứ Gia nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo bản năng hồi đáp: "Ta sợ ngươi đau, chịu không nổi." Hiện tại cũng đã đau đến sắc mặt trắng bệch, khi xử lý miệng vết thương còn không biết sẽ đau đến thế nào.
Lục Nghiên: "??"
Cố Tứ Gia thần sắc không đổi, lấy cồn dùng để rửa vết thương ra, nói: "Miệng vết thương trước hết cần sát trùng, có chút đau, ngươi kiên nhẫn một chút."
Lục Nghiên liền cười, nói: "Ngươi xem ta thế này, sự nhẫn nại vốn rất mạnh."
Cố Tứ Gia nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, đổ cồn lên vết thương.
"Tê!" Thứ kia thật sự hết sức đau, đau đến mức cả người Lục Nghiên không nhịn được run run một chút. Nhưng giống như nàng nói, sự nhẫn nại của nàng rất mạnh, trừ lúc mới đầu phát ra tiếng kêu rên, tiếp theo dù đau đến mồ hôi lạnh ứa ra cũng không có tiếng than nào.
Cố Tứ Gia ngẩng đầu, nhìn nàng gắt gao cắn môi dưới của chính mình, cánh môi đỏ mọng bị nàng cắn nát không còn nhìn ra hình dáng, những giọt máu cũng từ từ rơi ra.
Cố Tứ Gia đè tay lên miệng của nàng, nói: "Đừng cắn."
Lục Nghiên đối với việc hắn lộ ra một bộ dáng thảm hại liền tươi cười.
Thật khó nhìn, Cố Tứ Gia nghĩ thầm.
Miệng vết thương được bôi dược rồi sau đó băng bó lại bằng băng vải. Tuy rằng nó đã được xử lý tốt nhưng lòng bàn tay vẫn co rút đau đớn, Lục Nghiên càng ngày càng chảy nhiều mồ hôi lạnh, thật đau!
Vết thương xử lý xong, Cố Tứ Gia lại không buông tay nàng ra, ngón tay hắn không tự chủ vuốt ve cổ tay nàng. Trong lòng Lục Nghiên có chút hoảng sợ.
"... Tay ngươi đeo vòng tay này rất xinh đẹp." Hắn mở miệng.
Cổ tay tuyết trắng kia mang một chiếc vòng ngọc san hô đỏ, đỏ với trắng hình thành nên một bức tranh thoã mãn thị giác, không thể diễn tả hết vẻ đẹp này.
Lục Nghiên lấy lại tinh thần, nói: "Ta còn chưa cảm tạ Tứ thúc đã tặng cho ta vòng tay này, món đồ này thật quá quý trọng. Không ngờ lại làm dơ nó, thật sự xin lỗi." Bên trên đã dính máu của nàng.
Cố Tứ Gia buông mi nhìn chằm chằm tay nàng, nói: "Đưa cho ngươi cái gì thì cái đó sẽ là của ngươi, cùng ta cũng không có quan hệ. Hơn nữa, cũng không dơ bẩn..."
Lục Nghiên sửng sốt một chút mới hiểu được ý tứ của hắn, là đang nói máu của nàng cũng không dơ bẩn, không có làm bẩn vòng tay.
Thật là một Tứ thúc kỳ quái, Lục Nghiên nghĩ. Cánh tay giật giật, biểu cảm Lục Nghiên có chút lạ lùng.
"Cỡi quần áo ta nhìn xem." Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng.
Lục Nghiên sửng sốt, thần sắc thay đổi mấy lần, cuối cùng uyển chuyển nói: "Tứ thúc, ta với ngươi là chú cháu, như vậy không tốt lắm đâu?"
Cố Tứ Gia vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện đáy mắt hắn mờ mịt: "??"
Trong đầu chuyển một khúc rẽ hắn mới hiểu được ý tứ của Lục Nghiên, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Sau lưng ngươi cũng đụng bị thương đúng không? Ta chỉ muốn nhìn vết thương đó mà thôi."
Lục Nghiên: "..."
Mặt nàng nháy mắt đỏ lên, chỉ là kiếp trước rèn luyện được sự bình tĩnh, nên vẫn duy trì được giọng nói trấn định: "Là vậy." Nếu không để ý khuôn mặt đỏ lên như trứng tôm được nấu chín, chỉ nghe âm thanh thì nàng thật sự rất bình tình.
Cố Tứ Gia nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp, đôi mày dài, nhìn thập phâng anh tuấn lãng tử. Hắn nói: "Bất quá ngươi nói cũng đúng, là ta không biết suy nghĩ. Không nói chú cháu khác nhau, chính là nam nữ khác biệt, cũng nên chú ý một ít. Ta đi gọi nha đầu vào." Ngữ khí của hắn cũng không thể che giấu ý cười. Nghe được, mặt Lục Nghiên lại càng nóng.
Sau khi đóng cửa, Lục Nghiên đem mặt chôn vào tay. Từ kiếp trước tới giờ, nàng chưa từng có lúc nhục nhã như vậy. Vài lần thái độ Cố Tứ Gia đối với nàng có chút đặc biệt, điều này làm cho nàng nhịn không được nghĩ nhiều, cho nên mới nghĩ đến phương diện kia.
"... Người ta chỉ là coi ngươi là vãn bối mà thôi." Trong lòng nàng lẩm bẩm, tự dặn rằng mình đừng ảo tưởng.
Cố Tứ Gia đóng cửa lại, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên. Hắn không hay cười, thường xuyên là bộp dáng như ông lão, lạnh lùng trầm tính, cho nên khi nhìn thấy nụ cười của hắn, Cố nhị gia hoàn toàn kinh ngạc.
"Thực ra mà nói, Tử An, ngươi có phài đối với vị tiểu thư bên trong kia cảm thấy hứng thú?" Cố nhị gia đi lại, thần sắc mập mờ hỏi.
Tử An, đó là tên chữ của Cố Tứ Gia.
Nghe vậy, thần sắc Cố Tứ Gia có chút quái dị nhìn về phía Cố nhị gia, nói: "Đó là vị hôn thê của Cố Thành, Lục gia đại tiểu thư."
Cố nhị gia thần sắc biến đổi lớn: "Ngươi thế nhưng xem trọng vị hôn thê của cháu ngươi?"
Cố Tứ Gia: "..."
Cố nhị gia ha ha cười, nói: "Cái này cũng không có gì. Tục ngữ nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Lục tiểu thư kia ta thấy xinh đẹp mĩ lệ động lòng người, ngươi động tâm cũng không kỳ quái. Lại nói, tiểu tử Cố Thành kia không phải đối với mối hôn sự này không có hứng thú sao? Vừa vặn, ngươi cưới Lục tiểu thư. Lục tiểu thư này nhất định muốn trở thành người Cố gia chúng ta a."
"Hồ ngôn loạn ngữ." Cố Tứ Gia đánh giá.
Cố nhị gia không phục, nói: "Ngươi không thích người ta, vậy ngươi đối với nàng tốt như vậy để làm gì? Xem bộ dáng ngươi khẩn trương như vậy, không thích? Lừa quỷ!"
Cố Tứ Gia nghiêm túc tự hỏi, hắn cũng biết được chính mình đối với Lục Nghiên có sự chú ý rất kì quái.
"... Đại khái là bởi vì, tay nàng, rất đẹp đi." Hắn cho ra kết luận.
Cố nhị gia: "..." Này không phải là một ngốc tử sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT