*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào hoa thôn

Đào hoa thôn cứ mãi như vậy, yên bình hiền hòa.

Hạ đi thu đến, trong vườn hoa màu đã chín, gió thu thổi rơi lá khô trải trên mặt đất vàng óng ánh.

Thời tiết chợt ấm chợt lạnh như vậy vô cùng thích hợp cho việc ngủ nướng trong ổ chăn.

Tảng sáng, gà trống gương mẫu trong sân liền đúng giờ gáy lên:

“Ò ó o –“

Mọi người nhất trí làm ra vẻ ‘mất điếc tai ngơ’, thân là người đứng đầu trong nhà, Hạ Sinh lại quyết đoán rời giường – đương nhiên không tránh khỏi giãy dụa vài cái để thoát ra khỏi dây dưa của Lâm mỗ – đến trù phòng làm bữa sáng cho cả nhà.

Chỉ chốc lát sau, trù phòng Hạ gia thoát ra khói bếp. Lúc này Giai Bảo còn buồn ngủ đi lại đây.

“Phụ thân…”

“Giai Bảo dậy rồi à? Đi đánh răng rửa mặt đi con.”

“Phụ thân, con, con muốn hỏi phụ thân chuyện này…”

“Ừ? Làm sao vậy?” Hạ Sinh đậy vung, xoay người ngồi xổm trước mặt con trai.

“Cái kia, phụ thân, có phải phụ thân chọc phu tử tức giận không?” âm thanh mềm nhuyễn mang theo chút cẩn thận.

“Ách, sao lại hỏi như vậy?”

“Hôm qua, tối hôm qua, hai người đánh nhau phải không?”

“Đánh nhau?”

“Nửa đêm qua con tỉnh ngủ, liền thấy, thấy hai người ở trong chăn, nhích tới nhích lui, phụ thân còn đang nói ‘không muốn không muốn’… Phụ thân, người có bị thương không?” Nói đến đây Giai Bảo chớp chớp con mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy rối rắm. Tối hôm qua nó không có ‘động thân mà ra’ bảo vệ phụ thân, có phải là quá phận không? Nhưng là, nhưng là, lúc phụ thân tức giận cũng thật đáng sợ.

Tiểu bằng hữu Giai Bảo đang lo lắng không chú ý đến Hạ Sinh nghe thế liền cứng ngắc.

Hạ Sinh đã muốn hỗn độn trong gió.

Nhược Ngu cái tên đại ngu ngốc kia! Đã nói hắn phải chú ý ảnh hưởng! Giờ thì tốt rồi, bị Giai Bảo phát hiện rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ ——

Đem sai lầm đổ tất lên đầu đối phương mà không có đem chính mình dù chịu ai đó trêu chọc vẫn ngoan ngoãn phối hợp tính vào.

“Phụ thân…?” Giai Bảo vươn tay nhỏ bé vẫy vẫy trước mặt phụ thân, như thế nào lại ngẩn người…

Đột nhiên, tay nhỏ bé bị Hạ Sinh cầm lấy, “Vừa rồi đi vệ sinh chưa có rửa tay phải không?”

Thảm, bị phát hiện rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, đáng thương hề hề lắc đầu.

“Phụ thân dạy con như thế nào? Nhanh đi rửa tay, rồi đánh răng rửa mặt, thay quần áo.”

“Úc.” Tiểu hài tử luôn bị dời sự chú ý thật mau, thực nghe lời mà làm theo.

Hạ Sinh ở tại chỗ còn đang náo loạn, mặt đỏ bừng, cũng may là trong cái khó ló cái khôn, thành ngữ này đúng là dùng vào trong trường hợp này.

Tiếp đó hiển nhiên là Hạ Sinh không yên lòng, cũng may tay nghề nấu ăn thành thục nên cũng không tạo ra việc cho nhầm gia vị gì gì đó.

Đến giờ ăn, mọi người thấy Hạ Sinh một bộ ‘ta đang trầm tư, không được quấy rầy ta’, ăn ý mà không hỏi gì, Nhược Ngu thì dùng một ánh mắt không rõ ý vị nhìn qua Giai Bảo và Hạ Sinh.

Dùng cơm xong, tất cả đều tự xuất môn. Nhược Ngu dẫn Giai Bảo đến trường. Tiểu Dật cùng Tiểu Thanh đi ra sau núi xem xét một phen.

Hạ Sinh vẫn duy trì tư thế ‘The thinker’ kinh điển, suy nghĩ về cách giải quyết.

Tuy rằng chuyện của mình cùng Nhược Ngu sớm hay muộn Giai Bảo cũng phải biết, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại, hơn nữa, loại cảnh tượng này, cũng thật sự là… quá quá quá quá…nhi đồng không nên!

Hạ Sinh thật không dám nghĩ tiếp, nếu tối qua Giai Bảo thật sự ‘động thân mà ra’ thì có bao nhiêu xấu hổ a! – chỉ là nghĩ thôi đã xấu hổ không dám ngẩng đầu dậy.

Cùng Nhược Ngu tách ra ngủ riêng?

Không được, Nhược Ngu luôn có biện pháp lăn lên giường mình.

Giai Bảo hiện tại cũng đã ngủ ở giường riêng, hay là cho nó ngủ ở phòng riêng? Tiểu hài tử lớn lên cũng cần không gian độc lập.

Có điều… trước chưa nói đến việc Giai Bảo có đồng ý hay không, nhà mình hình như cũng không có phòng trống…

Tính toán ra, Hạ gia kỳ thực rất đơn sơ.

Một gian phòng ngủ, một gian phòng khách, một gian phòng bếp, một gian phòng củi, hết.

Trong phòng khách để hai cái giường, Tiểu Dật cùng Tiểu Thanh ngủ.

Trước kia chỉ có hai cha con Đại Ngưu Tiểu Ngưu nương tựa lẫn nhau, thật không tính là thiếu, mà hiện tại nhiều người xem ra có điểm chật.

Xem ra, phải tiến hành kế hoạch ‘cải tạo cơi nới” Hạ gia rồi.

Một khi có ý tưởng liền nhanh chóng tiến hành.

Hạ Sinh nghiên cứu tỉ mỉ kết cấu phòng ốc hiện tại của Hạ gia, tránh không được dùng quan niệm của người hiện đại đi xem xét, cảm thấy thật tốn công phu.

Phương diện tài chính không cần lo vì lúc Nhược Ngu trở về từ kinh thành mang theo không ít ngân phiếu, đến lúc đó mang ngân phiếu đến ngân hàng tư nhân trên trấn để đổi cũng được.

Nếu không lo lắng vấn đề tiền bạc thì phần công nhân cũng có thể thuê nhiều hơn để nhanh hoàn thành – dù sao tìm chỗ ở tạm trong thời gian sửa chữa cũng là vấn đề.

Về phần thiết kế phòng ốc… Hạ Sinh không phải vạn năng, đương nhiên không thể vẽ ra cái bản vẽ xinh đẹp, cậu chỉ có thể lấy cây cỏ buộc xung quanh vị trí rồi thương lượng cùng Nhược Ngu, sau đó giao cho sư phó chuyên nghề mộc hoàn thành.

Được rồi, cứ quyết định như vậy!

Vì thế, lúc ăn xong cơm trưa, Hạ Sinh tuyên bố quyết định này với mọi người.

“Oa, phòng ở mới!” Tiểu Giai Bảo là người đầu tiên hoan hô.

“Đến lúc đó Giai Bảo sẽ có phòng riêng mình rồi.” Hạ Sinh cười vui vẻ.

A, phòng của mình, chẳng phải là ở một mình một phòng sao? Giai Bảo cau mũi.

“Trong lớp còn chưa có ai được như Giai Bảo đâu, cư nhiên có thể ở riêng một phòng.” Nhược Ngu thản nhiên mở miệng.

Nghe vậy mắt Giai Bảo sáng lên, phòng to như vậy, các hài tử khác hẳn hâm mộ mình đến chết!

Hạ Sinh ai oán, không hổ là Nhược Ngu, một câu liền khiến Giai Bảo quyết tâm phân phòng ngủ với phụ thân.

“Vậy, Tiểu Dật cùng Tiểu Thanh cũng đều có một gian, thế nào?”

Tuy rằng nhìn ra Tiểu Dật thích Tiểu Thanh, có điều hình như hai người vẫn chưa vượt qua tầng giấy mỏng, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn.

“Tốt, Dật đại ca rốt cục không phải nghe ta ngáy hằng đêm nữa.” Tiểu Thanh có điểm ngượng ngùng.

Dật thật sâu nhìn thoáng qua Tiểu Thanh, gật đầu, xem như đồng ý.

“Như vậy trước khi phòng mới xây xong thì chúng ta phải chen chúc một thời gian rồi.”

Cũng may thời tiết cũng chưa lạnh lắm, ngay cạnh sài phòng là một chiếc lều giản dị được dựng lên.

Giai Bảo cùng Hạ Sinh, Nhược Ngu ngủ trong sài phòng, Tiểu Dật cùng Tiểu Thanh luyện công phu, thân thể cường tráng thì ngủ ngoài lều.

Sư phó nghề mộc trên trấn đến, nói là rất nhiều phòng ốc của nhà giầu trong trấn là do hắn làm ra.

Hạ Sinh nói ra ý tưởng của mình, sư phó thực dễ dàng lý giải, dựa vào kinh nghiệm của mình hoàn thiện thêm cho Hạ Sinh không ít chỗ.

Hạ Sinh líu lưỡi, nói với Nhược Ngu là gặp được nhân tài.

Nhược Ngu cười cười, chẳng nhẽ chỉ thế giới của ngươi mới có kiến trúc sư tài năng còn chỗ chúng ta không thể có cao thủ sao?

Hạ Sinh tức giận vỗ Nhược Ngu một chút, không phải là ý này, chính là cậu muốn ra vẻ chuyên nghiệp một chút ai ngờ đụng phải người chuyên nghiệp hơn, cao hứng a.

Nhược Ngu nhướng mày, từ chối cho ý kiến, chỉ là cầm lấy bàn tay Hạ Sinh vừa đánh mình, không nặng không nhẹ cắn một chút.

Có câu nói như thế nào, chỉ cần tài chính đúng chỗ, tất cả đều dễ làm.

Hạ Sinh vốn dễ tính, nấu ăn ngon lương cao đãi ngộ tốt, khiến mọi người đẩy nhanh tốc độ.

Sư phó nghề mộc thậm chí còn trêu ghẹo, các khác không nói, chỉ tính đồ ăn của Hạ Sinh cũng đáng công việc lần này.

Chứ còn gì, ngươi cho là ai cũng có lộc ăn hay sao. Nhược Ngu ở trong lòng oán thầm.

Phòng mới của Hạ gia rất nhanh được dựng lên trong ánh mắt mong chờ của mọi người. Ngày khánh thành, dựa theo phong tục, Hạ Sinh lên trấn mời đại trù về, cùng nhau bày tiệc.

Mở tiệc chiêu đãi mọi người hỗ trợ thi công, còn có người trong thôn Đào Hoa, vô cùng náo nhiệt. Thôn trưởng vẫn là bộ dáng cười ha ha, có điều lúc lôi kéo tay Hạ Sinh nói lời cảm ơn vẫn là bị Nhược Ngu hung hăng vỗ xuống.

“Ngày trôi qua càng ngày càng vui, tốt lắm.”

Buổi tối, sau một phen triền miên, Hạ Sinh mềm mại nằm trong ngực Nhược Ngu, hỏi “Những cái này đều nằm trong kế hoạch của ngươi đi, hử?”

“Kế hoạch gì a?”

“Đừng giả ngu với ta.” Hạ Sinh có chút căm giận, “Như thế nào có thể khéo như vậy, có thể làm cho Giai Bảo nghe được động tĩnh, trước kia không phải ngươi rất cẩn thận sao?”

“Ai nha, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma chứ…”

“Ngươi nói con ta là ma?” thanh âm lên cao tám độ.

“Quỷ nghịch ngợm còn gì…”

Yên tĩnh.

“Vậy vốn có thể không đi đêm nhiều mà, đều là tại ngươi.”

“Vâng vâng, đều là tại ta tại ta, vậy hiện tại thêm một lần nữa đi.”

“Ta không… ngô…”

Âm thanh kháng nghị bị người nào đó đè xuống, cuối cùng chỉ nghe thấy từng trận thở dốc.

Mà bên kia –

Tiểu Dật cùng Tiểu Thanh cách một phòng không hẹn mà cùng mất ngủ, trừng mắt nhìn trần nhà. Trong phòng thiếu hơi thở một người, như thế nào lại không quen, không thể ngủ say.

Còn tiểu Giai Bảo?

Đang ở trong phòng của chính mình, Giai Bảo im lặng ngủ ngon, tựa hồ còn đang mơ đẹp, khóe miệng cong lên.

Ngoài cửa sổ ngàn sao lấp lánh.

Ánh trăng soi sáng thôn Đào Hoa, hiện lên vẻ an bình cũng tĩnh lặng.

./.

Toàn văn hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play