Xe ngựa đi đến trung tâm cốc, thoạt nhìn sáng sủa hơn ——– Cây đại thụ cao ngất giống như tạo thành bức bình phong vây quanh mảnh đất trống trải trần trụi.

Chu Tài cho xe dừng ở nơi giao nhau giữa rừng cây và vùng đất trống, Lâu Ngọc ôm lấy chó trắng Tiểu Bạch từ trong xe đi ra ngoài, ngồi bên cạnh Chu Tài. Chu Tài cởi tấm áo khoác dày trên người mình, khoác lên người Lâu Ngọc, tay ôm lấy bả vai y, để thân thể Lâu Ngọc đều dựa vào ***g ngực rắn chắc nóng rực của hắn.

Lâu Ngọc nhíu chân mày thanh tú nhìn mảnh đất màu đen trước mắt, chân mày giãn ra, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tốt lắm!”

“Chúng ta sớm trở lại Y Tiên cốc được không?” Lâu Ngọc ngẩng cổ, ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Tài.

“Tất nhiên!” Chu Tài cúi đầu, hôn lên trán Lâu Ngọc.

Lâu Ngọc lấy một cây sáo nhỏ làm bằng bạch ngọc trong ống tay áo ra, đặt lên khóe môi, bắt đầu thổi ——— đã nghe thấy tiếng sáo du dương trầm bổng phát ra.

Lâu Ngọc thổi một hồi, cất cây sáo đi, nói với Chu Tài, “Ta đã gọi sư đệ tới đón chúng ta, ngươi dỡ xe ngựa xuống, thả ngựa đi!”

Chu Tài gật đầu.

Lâu Ngọc đặt chó trắng Tiểu Hồ ly trong ngực xuống, xuống xe ngựa, quay đầu nói với Chu Tài, “Ngươi giữ bao y phục trên người, trông trừng Tiểu Bạch!”

“Vợ, ta giúp ngươi!” Chu Tài nhảy xuống xe, “Đao của ta luyện tốt lắm!”

“Ta ứng phó không được, ngươi lại tới, được không?” Lâu Ngọc cười nhẹ kéo tay Chu Tài nói.

“Lúc ngươi động thủ, ta muốn nhìn!” Chu Tài nắm lấy tay Lâu Ngọc đặt lên ngực mình, nhìn sâu vào đôi mắt ôn nhu của y chân thành nói từng chữ.

“Ừ!” Lâu Ngọc đáp.

Chu Tài lới lỏng tay Lâu Ngọc, xoay người nhấc chó trắng Tiểu Hồ ly nằm úp sấp trên xe lăn mình đùa nghịch lên, nhét vào trong ngực Lâu Ngọc, “Ngươi trước nhìn nó, ta dỡ xe thả ngựa.”

Lâu Ngọc tay trái ôm lấy chó trắng Tiểu Hồ ly, tay phải gãi vùng cổ chó nhỏ, ánh mắt thản nhiên nhìn Chu Tài, khóe môi khẽ nhếch, cười như không cười.

Chu Tài đột nhiên ngượng ngùng vội chạy đi tháo xe ngựa: Hắn chẳng qua lo lắng vợ thừa dịp mình dỡ xe mà chạy đến mảnh đất kỳ quái kia trước mà thôi!

Chu Tài tháo xe, đeo ba bao y phục trên lưng, vỗ ngựa cho nó chạy đi.

Đợi ngựa chạy được một khoảng xa, Lâu Ngọc để chó trắng Tiểu Hồ ly lên tay Chu Tài, cởi áo choàng trả lại cho Chu Tài, nói, “Tiểu Hồ Ly là thú giải độc, có thể xua đi độc khí, bất kể thế nào cũng phải cùng một chỗ với nó!”

“Vợ, ngươi phải cẩn thận!” Chu Tài nhìn Lâu Ngọc, trong đôi mắt thăm thẳm tựa biển sâu mang theo lo lắng cùng quan tâm.

Lâu Ngọc khẽ cười, gật đầu, tung người bay đến trung tâm vùng đất trống, châm nhỏ trong suốt trên tay không ngừng bắn vào mười hai điểm trên mảnh đất trống. Mảnh đất đen ám vốn phẳng lặng, từ từ xuất hiện động tĩnh, tầng tầng lớp lớp xoáy tròn cuồn cuộn bay về trung tâm mảnh đất trống...

Chó trắng Tiểu Hồ ly ngay lúc xuất hiện dao động, lông mao cả người dựng đứng lên, nhảy lên vai Chu Tài, bốn móng vuốt vững vàng nắm lấy y phục trên vai Chu Tài, ngẩng cổ nhìn nơi đang phát ra dao động cất cao giọng gào lên…

Chu Tài đặt toàn bộ chú ý lên người Lâu Ngọc, nghe chó trắng Tiểu Hồ ly phát ra những tiếng gào kỳ lạ, cũng không để ý. Ngay lúc chó nhỏ sủa lớn trên bả vai hắn, hắn đã rút ra bả đao giết heo, nắm chắc trong tay, gân xanh nổi lên đầy trên mu bàn tay.

Lâu Ngọc thả người xuống trung tâm vùng đất trống, tay phải nhấc lên, lưu loát cởi xuống dây cột tóc màu trắng, dây cột tóc từ từ trở nên cứng rắn thẳng tắm ——— Thành một thanh trường kiếm trắng bạc.

Mái tóc dài đen bóng tung bay, Lâu Ngọc vung ống tay áo, cắm kiếm trên tay xuống mảnh đất đen, chỉ còn lại chuôi kiếm bên trên. Lâu Ngọc nắm lấy chuôi kiếm, truyền nội lực vào bên trong, cả người và kiếm xuất hiện một màn sương trắng bạc bao quanh, sương mù tản ra tiếp xúc với trung tâm mảnh đất đen ám… Bao quanh… Nuốt trọn.

… Trắng bạc từ từ bao lấy màu đen, màu đen dần dần biến mất không thấy đâu...

Mảnh đất đen dần biến thành màu đen nhạt, chó trắng Tiểu Hồ ly dụng đầu cọ lên mặt Chu Tài, ý bảo Chu Tài đi tìm Lâu Ngọc.

Chu Tài hiểu ý, lập tức co chân chạy như điên đến bên cạnh Lâu Ngọc.

Lâu Ngọc vừa mới rút kiếm dưới đất lên, đã bị Chu Tài chạy tới ôm chặt vào ngực.

Cằm Chu Tài đặt lên đầu Lâu Ngọc, cả người run rẩy.

“Chướng khi trong cốc đều tụ tập trên mảnh đất này, giờ đã được thanh tẩy, không có chuyện gì!” Lâu Ngọc dựa vào ngực Chu Tài, nhẹ giọng nói.

Chó trắng Tiểu Hồ ly sủa một tiếng chói tai, chạy như bay đến vị trí Càn vị trên mảnh đất trống.

Quẻ càn đại biểu cho trời trong bát quái.

Lâu Ngọc từ trong ngực Chu Tài ngẩng đầu lên, cùng Chu Tài nhìn về phía chó trắng Tiểu Hồ ly chạy đi, đã thấy chó trắng Tiểu Hồ ly cùng một con thổ cẩu đen đang cùng một chỗ đánh nhau. Hình thể con chó kia lớn hơn hẳn một vòng so với chó trắng Tiểu Hồ ly, tứ chi mạnh mẽ, con ngươi đen bóng lộ ra sát khí âm trầm, hai hàm răng sắc bén lóe ngân quang.

“Con chó kia toàn thân đều mang một cỗ tà ác, Tiểu Hồ Ly có thể đánh thắng sao?” Chu Tài vừa nói đã nghĩ muốn tiến lên giúp đỡ chó trắng Tiểu Hồ ly.

“Đó là thú gửi độc, cả người đều là độc, ngươi không nên tới!” Lâu Ngọc kéo Chu Tài lại.

Chu Tài và Lâu Ngọc bên này đang nói chuyện, chó trắng Tiểu Hồ ly đã dùng móng vuốt đánh bay thổ cẩu màu đen, hầm hừ chạy về, nhảy lên bả vai Lâu Ngọc, rụt cổ lại tủi thân kêu “Ô ô”.

“Sao vậy?” Lâu Ngọc thu kiếm trên tay, ôm chó trắng Tiểu Hồ ly từ trên bả vai xuống, xoa đầu nó hỏi.

Chó trắng Tiểu Hồ ly cuộn thân mình, cái đầu chôn dưới cái đuôi lông xù, không chịu ngẩng đầu.

“Vợ, con thổ cẩu kia tới!” Chu Tài lên tiếng nói.

Thổ cẩu bị chó trắng Tiểu Hồ ly một móng vuốt đánh vật xuống đất, trở mình bò dậy, nhìn nhóm người Lâu Ngọc, thận trọng đi tới.

Đợi đến khi thổ cẩu đi tới trước mặt Lâu Ngọc, chó trắng Tiểu Hồ ly mới từ trong cái đuôi xù ngẩng đầu lên, nhìn về thổ cẩu sủa “Ấu ấu” không ngừng. Thổ cẩu cúi đầu, “áu áu” đáp lại.

Chu Tài nhìn Lâu Ngọc: Vợ, bọn chúng đang nói chuyện sao?

Lâu Ngọc khẽ gật đầu.

Hai con chó ngươi tới ta đi trao đổi một hồi, chó trắng Tiểu Hồ ly sủa từ trong ngực Lâu Ngọc nhảy xuống, đứng bên cạnh thổ cẩu, vẫy đuôi với Lâu Ngọc. Thổ cẩu lè lưỡi liếm mặt chó trắng Tiểu Hồ ly, cũng vẫy đuôi với Lâu Ngọc.

Lâu Ngọc ngồi xổm xuống, lấy tay xoa đầu chó trắng Tiểu Hồ ly, “Tùy ngươi!”

Thổ cẩu tiến lại gần, cọ lên bàn tay Lâu Ngọc.

“Giỏi lắm mỹ nam kế! Ngay cả độc thú vương của ta cũng có thể mê hoặc.” Một giọng nói trầm trầm truyền đến,

“Cũng thường thôi!” Lâu Ngọc đứng lên, nhìn về một cây đại thụ cao lớn trong hàng cây.

Một người mặc áo choàng màu chàm mang mặt nạ trắng nhảy từ trên cây xuống, “Ngưỡng mộ tiên mạo của Lâu Ngọc công tử đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên là đẹp tựa thiên tiên!”

“Vợ ta bộ dáng vốn đẹp như thế, không giống con rùa đen rút đầu nhà ngươi, không dám gặp người!” Chu Tài cao giọng nói, kéo Lâu Ngọc về phía sau.

“Chờ ta bắt vợ ngươi đi, hừ hừ... ” Người mang mặt nạ âm dương quái khí vừa nói, lấy từ trong tay áo một cây cốt phiến đen, gõ chuông đồng trên cổ tay trái, chuông đồng vang lên từng tiếng “Đinh đang đinh đang”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play