Phí tiên sinh dưới yêu cầu cường liệt của Mạc tiên sinh, ăn xong bữa trưa mới đi đại học F. Mạc tiên sinh tự mình lái xe, khí tức oán niệm mười phần. Phí tiên sinh có chút lúng túng, một đường đi bệnh cũ tái phát.

“Mạc tổng giám…”

“Không cần tan tầm rồi còn xưng hô chính thức như thế đi.” Mạc tiên sinh diện vô biểu tình.

“Mạc tiên sinh…”

“Vẫn là rất chính thức.”

Phí tiên sinh nghẹn, lại nói: “Ờ thì, anh buổi tối muốn ăn cái gì, tôi xuống bếp.”

Mạc tiên sinh lạnh lẽo rằng: “Tôi cũng không gọi ‘ờ thì’.”

Phí tiên sinh gấp rồi: “Không có mang theo âm dương quái khí như thế mà!”

Mạc tiên sinh nhăn nhăn mày, không phản ứng hắn.

Phí tiên sinh nhìn y hồi lâu, cười: “Anh có phải ăn dấm rồi không?”

Mạc tiên sinh tiếp tục không phản ứng hắn.

Lần này đến phiên Phí tiên sinh nhíu mày: “Mạc Ngôn, đóng công năng tự động loại bỏ lại cho tôi!”

Mạc tiên sinh mắt nhìn tiền phương, không động tĩnh.

Phí tiên sinh cắn răng.

Xe dừng ở ngoài cửa đại học F, Mạc tiên sinh do dự một chút, nói: “Nếu như buổi tối không trở lại ăn cơm, phải gọi điện thoại cho tôi.”

Phí tiên sinh đã thật lâu không có kinh nghiệm để người ở nhà chờ cơm tối, có chút xấu hổ gật đầu.

Mạc tiên sinh xoa xoa đầu hắn, nhấn mạnh rằng: “Cậu phải một lần triệt để đánh bại đó.”

Phí tiên sinh hất tay y đi, tiếp tục cười ngu.

Đi giữa vườn trường đại học F, Phí tiên sinh cảm khái rất nhiều. Tựa hồ mỗi một con đường đều đặc biệt có hồi ức, cùng Tô Lạc cùng một chỗ đi qua, bản thân một mình dừng chân, bất luận có phải là vui vẻ, thì những con đường này đã từng đi qua bốn năm đại học toan điềm khổ lạt. Khi đó Phí tiên sinh đã từng giả tưởng cuộc sống cùng Tô Lạc sau khi tốt nghiệp, dù cho cả ngày đi làm không thể gặp mặt, giờ nghỉ trưa gửi cái tin nhắn cũng rất ngọt ngào. Bây giờ một lần nữa đứng giữa vườn trường, nhớ tới giả tưởng ấu trĩ ban đầu của mình, cư nhiên không biết là nên chua xót hay là tự giễu.

Đi về phía hồ nhân tạo, Phí tiên sinh bỗng nhiên nhớ lại lần trước cùng Mạc tiên sinh đến, cái đề nghị ô long đó, còn có Mạc tiên sinh đem hắn khóa ở trong xe rồi trả lời, không tự giác lại cười ngu lên. Mà Tô Lạc ngồi trên cầu treo bên hồ, xa xa nhìn thấy Phí tiên sinh mỉm cười đi tới, trong nháy mắt đó, thật giống về tới thời đại học, thật giống đây chỉ là một lần hẹn hò bình thường.

“Học trưởng, ở đây!” Tô Lạc mở miệng kêu lên.

Phí tiên sinh ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lạc, thu lại nụ cười, bước nhanh đi qua.

Tô Lạc trên tay còn cầm ổ bánh mì đã ăn phân nửa, nhìn Phí tiên sinh tự giễu cười một cái: “Em từ sáng sớm chờ tới bây giờ, mua cái bánh mì lót dạ. Anh, anh ăn bữa trưa rồi đến?”

Phí tiên sinh nhìn thấy Tô Lạc đáng thương hề hề, có chút không nỡ mà gật đầu.

Tô Lạc tựa hồ có chút nhụt chí, ném bánh mì vào thùng rác bên cạnh, cười nhẹ một tiếng: “Lúc mới bắt đầu chờ, em nghĩ chỉ cần anh có thể đến, em cũng rất vui rồi. Thế nhưng anh đã đến rồi, em trái lại nghĩ, anh thật ngoan tâm để em đợi lâu như vậy.”

Phí tiên sinh ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Tô Lạc, anh cũng đợi em thật lâu.”

Tô Lạc giật mình một phát, nói: “Học trưởng, xin lỗi.”

Phí tiên sinh lắc lắc đầu, có chút thương cảm nói: “Tiểu Lạc, chúng ta tách biệt cũng sắp hai năm rồi.”

Tô Lạc cười cười: “Em khi đó còn bảo anh đừng chờ em, bây giờ thực là hối hận.”

“Khi em đi bảo anh đừng chờ em, đừng tìm em. Thế nhưng, kỳ thực anh đã đợi em thật lâu. Anh nghĩ rằng em chỉ là muốn chuyên tâm công tác, anh vẫn luôn không tin em đã thực sự chán anh rồi.”

“Học trưởng…”

“Thế nhưng một năm trôi qua, em nhưng lại một chút tin tức cũng không có, anh mới dần dần bắt đầu tin tưởng, em là thật tâm muốn rời khỏi anh. Anh đã từng rất tức giận rất khổ sở, thế nhưng cũng từng nghĩ nếu như em đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh xin lỗi, anh vẫn là có thể tha thứ em. Thế nhưng, ” Phí tiên sinh cười một phát, đỏ viền mắt, “Thế nhưng, Tiểu Lạc, anh vẫn là chầm chậm có thể quên đi em rồi. Bởi vì, anh cho rằng một chút hi vọng cũng không có. Với lại, anh cùng Mạc tiên sinh…”

“Học trưởng, thật có lỗi, là em khi đó không hiểu chuyện.” Tô Lạc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Tiểu Lạc, có đôi khi anh nghĩ, nếu như không có Mạc tiên sinh, chúng ta đại khái vẫn là không có cách nào lại ở bên nhau. Bởi vì, anh đã không có tự tin nữa. Anh vẫn luôn không nói gì, kỳ thực anh là thực sự sợ hãi, sợ người khác cảm thấy anh phiền quá dông dài quá, mỗi ngày trước khi nói chuyện lúc nào cũng phải nghĩ lại mình phải chăng sẽ chọc người ghét. Kỳ thực anh thực sự không có tự tin lại cùng người nào bên nhau nữa, anh sợ rằng mình sẽ quá độ quan tâm, anh sợ không biết thời gian hai người phải nói chuyện như thế nào mới tốt, không biết mức độ nào mới là thỏa đáng.”

“Không có, học trưởng, đều là em rất tùy hứng. Khi đó tự cho là khí thế hăng hái, đều không để lời anh nói trong lòng, lúc nào cũng cảm thấy anh mỗi ngày lải nhải. Kỳ thực em đều là nghe không vào lời anh nói mới cảm thấy anh phiền, em biết rõ anh đều là tốt với em, là em quá tự phụ rồi, ” Tô Lạc vội vã giải thích, “Em cho rằng mình có thể làm rất tốt, em vốn là nghĩ làm được thành tích ở công ty chi nhánh rồi trở về gặp anh.”

“Em gặp phiền phức?”

Tô Lạc gật đầu, có chút bối rối nói: “Đụng phải đầu rơi máu chảy, thật khờ. Rốt cục hiểu rõ làm người phải khéo đưa đẩy một chút, phải hiểu thói đời, thế nhưng đã không còn kịp rồi.”

Phí tiên sinh vỗ vỗ hắn: “Bây giờ bắt đầu cũng còn kịp, em không phải điều về đây rồi sao? Từ trợ lý bắt đầu làm cho tốt, cũng là có thể, phải tin tưởng chính em.”

Tô Lạc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng sáng: “Anh, thực sự đã đành lòng buông em rồi? Tuy rằng em cũng hiểu được chính mình vô liêm sỉ, thế nhưng học trưởng, em không đành. Chúng ta thực sự không thể cùng một chỗ rồi sao? Em có thể lại truy anh, chúng ta làm lại một lần nữa.”

Phí tiên sinh cười sờ sờ đầu hắn: “Ngoan, anh đã cùng Mạc tiên sinh bên nhau rồi.”

Tô Lạc: “…” Đây đến tột cùng là học của ai?

Buổi chiều ngày mùa đông, cũng không tính là ánh nắng chiếu khắp, Phí tiên sinh cùng Tô tiên sinh ngồi ở ghế dài bên hồ chỗ khi xưa từng tỏ tình mà kể chuyện đã xảy ra trong hai năm nay, tỷ như chuyện Tô tiên sinh bị gài bẫy hãm hại, tỷ như chuyện Mạc đại ma vương triệu hoán khốn vận, tỷ như chuyện vị quản lí bây giờ của Tô tiên sinh tính tình rất kém, tỷ như chuyện nhiệm vụ bất khả thi của người bạn nhỏ Erkin.

Ái tình thường sẽ khiến người lãng quên thời gian, mà thời gian cũng có thể khiến người lãng quên ái tình.

Lúc chạng vạng, Tô tiên sinh hỏi Phí tiên sinh có muốn cùng ăn bữa tối không, Phí tiên sinh cười cười, đáp: Trong nhà có người đang chờ.

Tô tiên sinh bĩu bĩu môi, chỉ có thể nói: Thực là không cam lòng.

Đi ra đại học F, Phí tiên sinh vẫy chào Tô tiên sinh đang có điểm đau lòng, xoay người lại phát hiện vị trí đậu xe gần đó có một chiếc xe Buick màu đen nhìn rất quen mắt, biển số xe một chữ không sai. Hắn chớp chớp mắt, chạy tới khua khua cửa xe.

Mạc tiên sinh hạ xuống cửa xe, dị thường lãnh đạm: “Ba tiếng rưỡi.”

Phí tiên sinh vui vẻ cười lên, hỏi: “Buổi tối tôi xuống bếp, anh muốn ăn cái gì?”

Mạc tiên sinh phi thường lưu loát thẳng thừng nói: “Thỏ kho, thỏ nướng, thỏ hấp, thỏ kho đông, canh thỏ…”

Phí tiên sinh cười đến thẳng không được eo: “Hây, anh ăn dấm rồi.”

Mạc tiên sinh liếc mắt nhìn hắn, diện vô biểu tình nói: “Tôi chính là ăn dấm đó.”

Về đến nhà, Phí tiên sinh đi nhà bếp rửa tay làm canh, Mạc tiên sinh thì xem báo trong phòng khách. Phí tiên sinh một mình bận rộn ở nhà bếp, thế nhưng khi xoay người nhìn xuyên qua khe kính mờ thấy được Mạc tiên sinh còn đó, thì có một loại cảm giác an tâm nói không nên lời, cảm giác gia đình.

Thức ăn bình dân, ba món ăn một canh. Mạc tiên sinh tự phát tự động bày chén đĩa bưng thức ăn, Phí tiên sinh buộc lại tạp dề mang ra món canh cuối cùng sau đó ăn cơm. Một bữa cơm ăn tương đối an tĩnh, Mạc tiên sinh chỉ là theo thói quen ít lời, Phí tiên sinh thì bởi vì sự kiện ghen tuông có chút dào dạt đắc ý mà kiêu căng. Ăn cơm xong Mạc tiên sinh lại phi thường chủ động đi rửa chén, Phí tiên sinh ở một bên cắt trái cây.

“Kỳ thực anh thực sự có thể là hệ ở nhà, tôi trước đây đều cảm thấy anh có điểm không ăn khói lửa nhân gian.” Phí tiên sinh gợi chuyện.

Mạc tiên sinh vừa lau đĩa vừa hỏi: “Cái gì gọi không ăn khói lửa nhân gian?”

Phí tiên sinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chính là cảm giác mỗi ngày đều có xã giao, ra vào các nhà hàng lớn, rất khó tưởng tượng anh ở nhà thổi lửa nấu cơm.”

Mạc tiên sinh gật đầu: “Cậu nghĩ đúng rồi.”

“Ể?” Phí tiên sinh buông dao gọt trái cây xuống, quay đầu nhìn y.

Mạc tiên sinh phơi đĩa lên trên cái giá, nói: “Nhà tôi không có nhà bếp.”

Phí tiên sinh nghĩ lại cũng phải, cười hì hì nói: “Anh quả thực là sát thủ nhà bếp.”

Mạc tiên sinh rửa tay, giúp Phí tiên sinh đem đĩa trái cây đến phòng khách, sau đó xoay người khinh miêu đạm tả nói: “Cho nên, Phí Ngữ, chúng ta ở chung đi.”

Phí tiên sinh =口=, ngao một tiếng nhảy lên quay về nhà bếp, mặt đỏ rồi.

Mạc tiên sinh phi thường không nể tình đi trở lại, niết niết lỗ tai đỏ bừng của hắn, nói: “Phí Ngữ, chúng ta ở chung đi.”

Phí tiên sinh ngồi xổm xuống, chôn mặt vào trong khuỷu tay, ầm lên: “Mở công năng tự động loại bỏ rồi.”

Mạc tiên sinh nhấp nhấp khóe môi, cũng ngồi xổm xuống, chọt chọt hắn: “Phí Ngữ, chúng ta ở chung đi.”

Phí tiên sinh giả chết, xê a xê, đưa lưng về phía Mạc tiên sinh.

Mạc tiên sinh nhẹ cười lên, nhìn cái lỗ tai đỏ đến không thể lại đỏ kia nói: “Phế tiểu thỏ tử, cậu lại chín rồi đi?”

Phí tiên sinh cảm thấy chính mình càng sống càng đi lùi, ban đầu không nói hai lời mua một căn phòng cùng Tiểu Lạc cùng một chỗ sống, thế nhưng bây giờ chỉ là một câu nói của Mạc tiên sinh mà thẹn quẫn đến không chịu nổi. Rề rề rà rà nửa ngày, hắn ló đầu ra, phát hiện Mạc tiên sinh đang rất nghiêm túc xem xét căn hộ này.

“Ê, anh muốn làm gì!” Phí tiên sinh bị ánh mắt chính trực vô cùng của Mạc tiên sinh dọa sợ.

“Nếu như tôi chuyển qua đây, gia cụ hẳn có thay đổi.” Mạc tiên sinh rất chính trực nói.

Phí tiên sinh xù lông: “Ê, tôi còn không có đồng ý đâu.”

Mạc tiên sinh đi tới ngoài cửa phòng ngủ, phi thường tà ác mà ngoảnh đầu nhướng mày với Phí tiên sinh: “Đầu tiên, giường phải đổi một cái.”

Phí tiên sinh lần thứ hai mặt đỏ: “Mạc tiên sinh, anh bây giờ thoạt nhìn phi thường tà ác.”

Mạc tiên sinh sờ sờ cằm, khẽ nhếch khóe miệng: “Tôi vẫn chưa có nói XX đâu.”

Phí tiên sinh nhào qua, muốn che miệng y: “Tiêu âm tiêu âm.”

Mạc tiên sinh trái lại ôm cổ Phí tiểu thỏ tử, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Chúng ta ở chung đi, ở chung đi.”

Phí tiên sinh xì một phát cười ra: “Mạc tiên sinh, anh bây giờ giống như là đang làm nũng ấy.”

Mạc tiên sinh ngoạm lấy vành tai Phí tiên sinh, hàm hàm hồ hồ nói: “Tôi chính là làm nũng lại thế nào?”

Phí tiên sinh đẩy y ra, bưng vành tai ngấn lệ nói: “Đồng ý anh còn không được, xem như tôi nhìn lầm anh rồi!”

Mạc tiên sinh vuốt vuốt tóc Phí tiên sinh, trong đôi mắt viết lên tràn đầy xuân phong đắc ý.

Phí tiên sinh mặt ủ mày chau ngồi trên sô pha phòng khách ăn trái cây, nhìn Mạc tiên sinh lần lượt từng bước đem đồ đạc trong túi hành lý nhỏ đặt vào từng chỗ một.

“Anh tuyệt đối là có dự mưu!” Phí tiên sinh nhìn hồi lâu, nhịn không được lên án.

Mạc tiên sinh một khuôn mặt nghiêm túc: “Cậu nói đúng.”

Mạc tiên sinh = =, tiếp tục suy sụp trên sô pha ăn trái cây.

Thực ra thì Phí tiên sinh không muốn bị động như vậy, nhưng mới dọn sạch đồ của một người khác ở trong phòng này không được bao lâu, liền lại có người khác dọn vào, khiến Phí tiên sinh có chút cự nự.

Mạc tiên sinh thu dọn đồ đạc xong, đi tới đẩy đẩy Phí tiên sinh: “Đi tắm rửa đi.”

“Ơ?” Phí tiên sinh kinh hãi, “Anh sẽ không là cả cái kia cũng muốn…”

Mạc tiên sinh nhìn Phí tiên sinh một khuôn mặt kinh khủng, đột nhiên cảm thấy có chút thất bại. Y thở dài một hơi, nói: “Phí Ngữ, tôi từng nói rồi, chúng ta từ từ sẽ đến.”

Phí tiên sinh nhìn y có chút không hiểu.

Mạc tiên sinh vỗ vỗ đầu Phí tiên sinh, ôm hắn vào trong lòng: “Cậu thực sự không biết tôi để ý cậu bao lâu, khát vọng cậu đã bao lâu, thế nhưng không sao cả, tôi vẫn có thể đợi thêm. Cậu cái tên đại ngốc này, tôi không có muốn nhanh như vậy đã chuyển đến cùng một chỗ sống với cậu. Tôi đến ở cuối tuần với cậu, đem đồ của tôi đặt trong phòng cậu, là hi vọng cậu chầm chậm tiếp nhận tôi, chầm chậm thích ứng tôi.”

Phí tiên sinh chôn mặt vào trong lòng Mạc tiên sinh, ôm lấy y, rầu rĩ nói: “Thật có lỗi, Mạc Ngôn.”

Tắm rửa xong, Mạc tiên sinh bắt đầu xem tạp chí kinh tế nhạt nhẽo, Phí tiên sinh mang tai phone bắt đầu hành trình võng du của hắn. Cả phòng an tĩnh, hai người tự tiến vào hình thức cá nhân của mình.

Khi Phí tiên sinh đang chơi đến vui vẻ quên mình, nhìn thấy trên mặt bàn bên cạnh điện thoại di động nháy như điên, sau đó bắt đầu rung. Cầm lại nhìn thử, là một cái tin nhắn, người gửi: Thân ái. Phí tiên sinh 囧, ngoảnh đầu ngó Mạc tiên sinh đang một bộ trịnh trọng xem tạp chí kinh tế, cúi đầu nhấn mở tin nhắn. Nội dung tin: Hỏi, ăn con thỏ có mấy giai đoạn. Phí tiên sinh đại 囧, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, viết rằng: Bốn giai đoạn – mở tủ lạnh, lấy thỏ ra, cắt, ăn. Trả lời xong tin nhắn, Phí tiên sinh thoát khỏi trò chơi, chờ Mạc tiên sinh trả lời tin nhắn, để xem xem y muốn làm gì.

Quả nhiên, Mạc tiên sinh bên đó cũng bắt đầu rung rồi. Phí tiên sinh quay đầu nhìn lén, phát hiện Mạc tiên sinh vẫn là một bộ trịnh trọng đang hồi tin nhắn. Không lâu sau, tin nhắn của Mạc tiên sinh đến rồi: Ba giai đoạn – ném lên giường, lột, ăn. Phí tiên sinh hoảng hốt, trả lời: Anh giở trò lưu manh! Mạc tiên sinh hồi: Suy nghĩ một phát? Phí tiên sinh hồi: Lưu manh! Mạc tiên sinh: Thực là dễ thẹn thùng = = Phí tiên sinh rơi lệ.

Kỳ thực Mạc tiên sinh cũng là một kẻ 囧 bất động thanh sắc, có đủ muộn tao.

Thế là Phí tiên sinh liền chuẩn bị trả thù, ôn ngôn nhuyễn ngữ nói với Mạc tiên sinh đang xem tạp chí rằng: “Mạc Ngôn, muốn ăn trái cây không?”

“Không cần.”

“Vậy muốn cà phê không?”

“Không cần.”

“Sữa bò thì sao?”

“Không cần.”

“Bánh quy?”

“…”

“Vậy muốn xem TV không?”

“…”

“Không thì chúng ta đến nói chuyện phiếm đi?”

“…”

“Anh sao đều không nói lời nào, là ghét bỏ tôi dong dài rồi sao?”

“…”

“Quả nhiên, mạng của tôi hảo khổ a… Tôi muốn về nhà mẹ đẻ, chúng ta ly hôn!”

Mạc tiên sinh vẫn là không nói gì, y dùng hành động biểu thị, đó chính là —— bắt, ném, phác.

Phí tiên sinh chui thẳng vào trong chăn, cười đến hai gò má đều đỏ, lại còn ồn ào: “Đừng thế này mà, dừng tay dừng tay, tôi sợ nhột!”

Không có việc gì thì TX một phen, phác phác hồ điệp, đều là tình thú a. Cái khác? Ờ thì, tạm thời nhịn đi. Chậc chậc, Mạc tiên sinh có lẽ thật nên sửa họ Liễu?

Nửa đêm, Diệp Nghiêu đang ngồi trước máy vi tính điên cuồng gõ chữ nhận được tin nhắn, rằng: Mẹ, bạo lực gia đình a T T con muốn về nhà mẹ đẻ!

Diệp Nghiêu mừng rỡ, hồi: Khuê nữ à, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, yên nghỉ đi!

Rất nhanh, tin nhắn lại đến rồi: Nhạc mẫu ăn ý!

Diệp Nghiêu cười to.

Bên này, Mạc tiên sinh rạng rỡ, Phí tiên sinh cắn góc chăn rơi lệ.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Mạc tiên sinh đầu tiên là bồi Phí tiên sinh đi mua đồ ăn, sau đó sẽ giúp cho thú cưng ăn. Buổi chiều thì vô cùng không có sáng ý mà đi ngủ trưa và hoạt động cá nhân. Buổi tối, hai người cùng nhau xem một bộ phim kinh dị Diệp Nghiêu cường liệt đề cử. Phí tiên sinh tương đối bình tĩnh, Mạc tiên sinh tương đối làm bộ bình tĩnh, thế là Phí tiên sinh trộm vui vẻ rất lâu.

Cái cuối tuần này, Phí tiên sinh nhìn bàn chải bày cùng một chỗ ở phòng tắm đều sẽ có chút xấu hổ rồi vui vẻ lên, Mạc tiên sinh tuy rằng một mực thao túng đại cục, thế nhưng cũng vì luân phiên thắng lợi mà thoả thuê mãn nguyện xuân phong đắc ý.

Hai người sinh hoạt ở cùng một chỗ, vẫn là phải tự mình tìm chút việc vui. Tính cách khác biệt không sao cả, hứng thú sở thích bất đồng cũng không có ảnh hưởng gì lớn, then chốt là yêu nhau và bao dung tâm.

Được rồi, ta cũng hiểu được thật chua chát. Ờ thì, giai đoạn sống thử của Mạc tiên sinh thoạt nhìn vẫn là biểu hiện không tệ.

Thế nhưng, bọn họ không biết rằng tuần mới vừa bắt đầu, nghênh tiếp bọn họ lại là phong ba tái khởi.

===chap8 end===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play