Đường Dịch rốt cuộc cũng đi mua cho Chu Duy Duy một cái túi xách màu lam, mặt trên còn có hình con chuột. Cậu nghĩ muốn mua một cái nhìn uy vũ, khí phách một chút. Nhưng nữ nhân viên nói cái này hiện tại đang được bán đắc nhất.
Đường Dịch trước đây cũng thấy qua mấy túi xách hình dạng như vậy, khi túi xách đeo lưng rất nhỏ, chính là loại mà mấy đứa trẻ trong thôn hay mang. Không ngờ đã qua gần hai mươi năm mà kiểu dáng này vẫn còn thịnh hành như vậy.
Cậu nhận hóa đơn cùng túi xách nhỏ nhân viên đưa qua. Cầm lên liền nhịn không được có chút buồn cười. Thẩm Phàm từng sâu xa nói qua với cậu, hắn cho rằng Đường Dịch đối với Chu Duy Duy rất tốt, chính là muốn bù đắp lại thời thơ ấu không hoàn hảo của chính mình. Đường Dịch lúc đầu khi nhìn thấy Chu Duy Duy, nó đều trong tình trạng tứ cố vô thân. Sau này Chu Duy Duy vì không được ai chăm sóc nên cũng rất hiểu chuyện mà nhu thuận, lại thông minh rất giống với Đường Dịch lúc nhỏ. Cho nên một lớn một nhỏ có thể ỷ lại lẫn nhau cũng là chuyện thường tình.
Lời này của Thẩm Phàm, Đường Dịch cũng không phản bác. Tuy rằng Thẩm Phàm phía sau có dụng ý là để Đường Dịch nhận rõ nội tâm mình sau đó đối với đứa nhỏ của Chu gia bảo trì khoảng cách thích hợp. Đường Dịch nghe hắn nói này nọ một chút, nghe đến vô cùng nghiêm túc. Nhưng đến lúc cúp điện thoại thì lại phát hiện mình hoàn toàn không thể làm được.
Rất nhiều thời điểm Chu Duy Duy đối với Đường Dịch ỷ lại còn hơn với Chu Hạo. Duy Duy lúc đầu đến thành C, đoạn thời gian đó vô cùng khó để nó có thể thích ứng. Vì thế cơ hồ cách ngày sẽ gọi cho Đường Dịch một lần, mỗi lần đều phải nói chuyện, chuyện kia hơn nửa giờ. Lúc sau Đường Dịch nói cho nó biết, trẻ con không thể nói chuyện điện thoại lâu, đối với lỗ tai không tốt. Chu Duy Duy mới nha một tiếng nói Đường thúc thúc nghĩ con nên làm sao bây giờ. Những lời này khiến Đường Dịch mũi một trận chua xót. Sau đó liền cho Chu Duy Duy đặc quyền tùy thời đều có thể gọi cho cậu.
Đường Dịch ngày đó nói với Thẩm Phàm:” Đứa nhỏ này, chung quy cũng là con người ta. Tôi có thể đau lòng cho nó cũng chỉ là vài ngày mà thôi.
Chu Hạo lúc lái xe đến điểm hẹn đã hơn mười giờ. Chu Duy Duy thấy Đường Dịch đến liền vô cừng vui vẻ mà gọi thúc thúc không ngừng miệng. Đường Dịch cười đi tới, lúc lên xe đem túi xách màu lam còn để trong bọc ra đưa cho nó.
Chu Hạo sắc mặt có chút kém, hiển nhiên là do không nghỉ ngơi tốt. Đường Dịch nói chuyện với Chu Duy Duy xong, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Đường Dịch:” Xe em đâu “
” Ngày hôm qua đưa cho lão Ninh đưa người về ” Đường Dịch cười cười, tay xoa lên đầu Chu Duy Duy.
” Sau này sẽ không ” Đường Dịch như trước cười, đưa tay đỡ gọng kính:” Lát nữa trực tiếp đi “
“Uhm, trực tiếp đi “
Chu Hạo vì không nghỉ ngơi tốt nên rất nhanh khiến Chu Duy Duy đắc ý. Nó ở công viên trò chơi cũng không chơi nhiều trò lắm, chủ yếu là đi vẽ ong mật này nọ linh tinh. Chu Hạo không có ý định theo nó chơi cái gì, vì thế Chu Duy Duy liền ôm lấy tay Đường Dịch. Một bên xếp hàng, một bên quay đầu lại nhìn Chu Hạo ở bên ngoài nói:” Đường thúc thúc, chờ con năm tuổi có thể đến trường học ở đây không “
Đường Dịch không rõ ý của nó, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nó cười hỏi:” Bên này với bên kia là sao ”
” Thành T a! ” Chu Duy Duy nhỏ giọng nói:” Con không nghĩ sẽ ở thành C … buổi tối lúc ngủ rất đáng sợ “
Đường Dịch nghĩ đến lúc ngủ qua đêm ở Chu gia, lúc ấy cha mẹ của Chu Hạo dẫn Chu Duy Duy ra ngoài. Chỉ còn lại quản gia ở nhà, nhà to như vậy quả thật có chút cô quạnh.
” Vậy ông bà nội của con đâu ” Đường Dịch kinh ngạc hỏi
” Bọn họ … ” Chu Duy Duy dừng một chút, chần chừ nửa ngày mới cắn môi nói:” Bọn họ không thích con … chỉ có ba ba thích con. Nhưng ba ba lại không hay về nhà “
Nó là lần đầu tiên ở trước mặt Đường Dịch nói chuyện của Chu gia. Nói hai câu liền biết không nên nói nữa. Đường Dịch ngẩn người, còn đang nghĩ làm cách nào an ủi nó. Chợt thấy Chu Duy Duy ngẩng đầu chờ mong nhìn cậu:” Ngày hôm qua ba ba điện thoại, con cũng nghe được ba ba nói sẽ về ở thành T. Bên này có chuyện rất trọng yếu. Đường thúc thúc, thúc nghĩ ba ba nói thế thì có nghĩa là con cũng được ở đây phải không ”
Đường Dịch há miệng muốn nói gì đó nhưng đợi Chu Duy Duy chơi hết một vòng cũng chưa biết nên nói cái gì mới tốt.
Hai người chơi một vòng công viên, Chu Hạo nói ra chỗ hắn đang đợi.
Hắn nhìn thấy Đường Dịch đi đến thì khóe miệng nâng lên một chút, đưa qua cho cậu một ly thủy tinh. Đợi Đường Dịch uống xong hai ngụm nước thì mới lột một viên chocolate đưa đến bên miệng cậu.
Chu Duy Duy chớp đôi mắt to tròn, nhu thuận không lên tiếng. Đường Dịch trên mặt nóng lên, vội vàng tiếp nhận rồi đưa một nửa cho Chu Duy Duy ăn. Kế tiếp Chu Hạo cũng cùng chơi với bọn họ. Bị hai người vây quanh hi hi ha ha quấn lấy nửa ngày, sắc mặt rốt cuộc cũng hòa hoãn không ít.
Chu Duy Duy khó khăn mới được ra ngoài chơi một lần. Chơi đến tối vẫn còn chưa mãn nguyện đi theo hai người lớn trở về. Trên đường về nhà đổi thành Đường Dịch lái xe. Chu Duy Duy lên xe không nói được mấy câu liền ngủ. Trong xe tĩnh lặng đến quỷ dị. Đường Dịch trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng nói tiếng cảm ơn.
Chu Hạo tim đập mạnh, giương mắt nhìn cậu
“Cảm ơn anh, từ lúc mới gặp nhau cho đến hiện tại ” Đường Dịch cười cười. Ngày đó ở hội nghị trên đường đi Sanya, Lâm Duệ nói khích cậu cũng nhờ Chu Hạo giải vây cho cậu. Một quãng đường sau đó cũng là nhờ hắn giúp cậu vượt qua.
Nghĩ đến cảm thấy chuyện này thật mơ hồ. Giống như chuyện này mới chỉ phát sinh ngày hôm qua, nhưng nếu tính kĩ lại thì chuyện cũng đã qua gần hai năm.
Chu Hạo sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cười lắc lắc đầu
Đường Dịch thoáng dừng lại rồi mới tiếp tục nói:” Cũng cảm ơn anh ngày đó chờ tôi đến nửa đêm. Còn khiến mình bị trễ máy bay. Còn muốn cảm ơn anh, hai năm qua chiếu cố tôi nhiều như vậy. Trong đó có những chuyện khiến tôi cảm thấy không thể nào báo đáp nổi “
“Con người của tôi ưu điểm không ít, khuyết điểm cũng rất nhiều. Anh lại đối tôi tốt như vậy tôi đều rõ, cũng đều nhớ kỹ. Chính là tôi trước đây không thể buông được tình cảm trong mình. Cho nên không thể cho anh một câu trả lời thuyết phục “
Đèn đường nhu hòa ánh lên gương mặt hai người. Động tác xoa xoa mi tâm của Chu Hạo thoáng dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn cậu.
Đường Dịch nói những lời này rất chậm, còn rất gian nan. Nhưng nghe lại rất có trật tự, như là đã suy nghĩ rất sâu xa sau đó mới đưa ra kết luận.
Đường Dịch trước đó cự tuyệt hắn vô số lần. Lần trước vừa hôn xong liền bứt quan hệ giữa hai người dường như từ nay về sau sẽ dừng lại. Không ngờ đêm nay Đường Dịch khẩu khí thả lỏng, vẻ mặt còn ẩn ẩn xúc động.
Chu Hạo trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi cậu:” Cho nên, em là … không ngại nói đến quá khứ của em nữa sao “
Hai người cũng không nói gì nữa. Đường Dịch biểu tình có chút thẩn thờ, nửa ngày sau mới chậm rãi gật đầu:” Có thể nói, anh muốn biết chuyện gì cũng có thể tùy tiện hỏi “
” Kia ” Chu Hạo cười cười:” Chúng ta vẫn chừa cho nhau một đường lui chứ “
Xe chậm rãi chạy đến cửa khách sạn, Đường Dịch trầm ngâm một chút nói:” Sau sinh nhật tôi. Nếu anh nguyện ý có thể mời anh đến chỗ của tôi ngồi một chút. Thuận tiện trả lời vấn đề của anh “
…
Đường Dịch trờ về nhà trời cũng đã khuya. Cậu lúc ra khỏi nhà đã đem Phàm Phàm nhốt vào cái ***g mới mua. Trở về chó con cũng đã ngủ rất ngon, còn chổng bốn vó lên trời.
Đường Dịch đem cái đĩa của nó đi rửa, sau đó lại bỏ thêm cho nó chút nước cùng thức ăn. Chờ tắm rửa xong, cả người mệt mỏi rả rời không muốn động đậy.
Cậu rất ít khi mệt mỏi đến vậy. So với thân thể mệt mỏi thì có lẽ nên nói là tinh thần mệt mỏi mới đúng. Lúc này trầm tĩnh lại, nhưng là cái gì cũng không nghĩ được.
Hai năm qua mấy hành động lãng mạn của Chu Hạo làm ra cũng không ít. Rất nhiều chuyện, chỉ cần lấy ra một chuyện cũng đủ để nam nữ tâm tư đơn thuần lấy thân báo đáp. Nhưng Đường Dịch tâm tư lại rất nặng. Phân tích một chút là có thể phát hiện Chu Hạo kỳ thật chưa từng làm gì tổn hại đến lợi ích của bản thân hắn.
Vì vậy lần này hắn nói muốn đến thành T khiến Đường Dịch lắp bắp kinh hãi. Sản nghiệp của Chu Hạo đều ở thành C. Ở thành T khắp nơi nhất định gặp phải trở ngại, mặc dù nếu có thể thuận lợi ở lại đây. Cũng rất khó nói sẽ không phát sinh chuyện gì ảnh hưởng tới hắn.
Đường Dịch rất khó đối với chyện đó coi như không biết. Cậu cảm thấy rất mệt mỏi, lại cảm thấy nên tiến về phía trước một bước mới đúng.
Loại suy nghĩ hỗn loạn này dây dưa chỉnh cho Đường Dịch cả đêm. Đến nửa đêm thì lên cơn sốt, sau đó cả đêm cho đến sáng hôm sau cũng chẳng có chuyển biến tốt.
Hạng mục của Hoa Nguyên bắt đầu tiến hành. ER năm nay nhiệm vụ đầu tiên vượt mức hoàn thành. Đường Dịch cảm thấy cả người lười biếng, quyết định bọc chăn nằm ở nhà một ngày.
Nhưng vừa mới qua chín giờ, di động không cam chịu tịch mịch mà vang lên.
Người điện đến là Ninh Trạch Vũ. Đường Dịch ngồi dậy tiếp điện thoại. Chợt bên kia vang lên giọng nói nặng nề của Ninh Trạch Vũ có thể nghe ra trong lòng y đang nóng như lửa đốt, quát to với cậu:” Lão Đường, xảy ra chuyện rồi! “
Ninh Trạch Vũ là người ổn trọng. Rất nhiều thời điểm so với Đường Dịch đều là trụ được ở đầu trận tuyến. Đường Dịch trong lòng nhảy dựng, cảm giác không tốt theo cột sống chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Cậu tận lực khiến khẩu khí có vẻ bình tĩnh hỏi:” Chuyện gì Lão Ninh, cậu cứ chậm rãi nói “
” Không tìm được Mã Tư Niên cùng Vương Hướng Minh! Điện thoại gọi không được, ký túc xá cũng không có ai. Tôi mới kêu người đến nhà bọn họ tìm thử ” Ninh Trạch Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi nói:” Lão Đường. Chúng ta làm hỏng tính toán ban đầu rồi “
Mã Tư Niên cùng Vương Hướng Minh là hai nhân viên trung tâm kỹ thuật của công ty. Cũng là người thực thi và quản lý hạng mục lần này cùng Hoa Nguyên. ER công ty lúc điều chỉnh người đã chuyển công tác không ít người. Hai người này qua được cửa ải mà ở lại, tính cách lại trầm ổn, nhưng chậm rãi khơi mào đòn dông. Hiện giờ ít nhất một phần ba hạng mục đang thực hiện ở công ty đều ở trong tay bọn họ.
Đường Dịch chân mày kịch liệt nhảy lên, cậu muốn nói không có khả năng. Công ty đãi ngộ hai người họ không tệ lúc này bọn họ bỏ gánh giữa chừng cũng chẳng có ích lợi gì. Tiền thưởng trích theo phần trăm cũng không lấy được. Nhưng chung quy lý tính cũng chiếm thế thượng phong.
Cậu trấn tĩnh lại mình, nửa ngày sau mới nói:” Mười phút, gặp ở văn phòng của tôi”
Đường Dịch sau mười phút, quần áo chỉnh tề, khuôn mặt bình tĩnh tiêu sái đi vào văn phòng công ty. Đồng thời không sai lắm, cậu cũng xác thực được tin tức – Thật sự không thể tìm thấy hai người đó. Nhà bọn họ cũng không trong thành phố. Công ty cấp phòng ở cho họ thuê, hai người đều một mình thuê phòng ở ký túc xá của công ty. Hôm nay buổi sáng Ninh Trạch Vũ phái người đi tìm, phát hiện ra nơi đó đã sớm bị bỏ trống, một chút dấu vết lưu lại cũng không có.
Hơn nữa, sau tin tức đó, bọn họ lại tiếp tục nhận thêm một tin tức muốn bồi thường tiền từ ba công ty khác nhau. Lý do là bên ER công trình tiến triển chậm hơn so với quy định trong hợp đồng, bọn họ nghi ngờ ER không thể đúng hạn hoàn thành công trình.
” Súc sinh! ” Ninh Trạch Vụ giống như thú dữ bị vây hãm phát điên đi qua đi lại trong văn phòng của Đường Dịch. Nghiến răng nghiến lợi nói:” Lần này nhất định là có người âm thầm phá rối! Nhất định là có đồng mưu! “
” Có thể bàn giao không ” Đường Dịch trầm mặc nửa ngày hỏi hắn:” Cậu nói lời thật lòng!”
Ninh Trạch Vũ môi giật giật, hắn suy sụp đứng thẳng nửa ngày mới lắc lắc đầu:” Không thể. Hơn nữa, không thể hoàn thành cho cả ba công ty “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT