Đường Dịch lúc ra đến cửa mơ hồ nghe được thanh âm răn dạy của mẹ Thẩm với Thẩm Phàm khiến cậu có chút bận tâm.

Chu Hạo đặc biệt đến tận đây đưa bánh trung thu, Chu Duy Duy ngồi phía sau khóc nức nở. Nó vừa gặp được ông bà, nhưng mà ông bà lại lớn tuổi, trong nhà cũng toàn người xa lạ. Khiến nó hai ngày qua nhịn không được mà khóc nức nở.

Nó muốn mẹ. Trong khoảng thời gian này nó không chỉ một hai lần nói muốn gặp mẹ. Chu Hạo nhiều lần dỗ dành hoặc giảng đạo lý mới khiến nó áp xuống ý muốn của mình. Lần này tiệc trung thu trong nhà đối mặt với hơn hai mươi mấy người lạ mặt. Còn có năm sáu đứa trẻ khác mặc quần áo gọn gàng, sạch sẽ. Khiến nó cảm thấy sợ hãi cùng cô đơn.

Chu Hạo không có sở trường trong việc đối phó với trẻ con. Lúc trước hai cha con luôn sống yên ổn vì một là hắn ít gặp nó, nên Chu Duy Duy có khóc hắn cũng không biết. Hai là do nó lúc đó vừa trải qua cảm giác bị mẹ chán ghét bỏ rơi, trong tiềm thức sợ Chu Hạo cũng như vậy chán ghét nó. Vì vậy luôn cẩn thận biểu hiện mình là bé ngoan. Lần này trong nhà rất đông người lớn thân thích khiến nó quá sợ hãi nên mới vừa khóc vừa nháo, hại hắn nhức đầu một phen. Lúc sau đi đưa bánh cho Đường Dịch nhớ đến liền đem luôn nó theo đi hóng gió một vòng.

Đường Dịch cách nhà Thẩm Phàm không xa gặp hai người. Chu Duy Duy ló đầu ra cửa sổ xe gọi Đường thúc thúc. Đôi mắt to tròn chớp cái liền sạch nước. Đường Dịch mở cửa xe dắt nó xuống, trầm mặc chùi chùi khóe mắt còn vươn nước mắt của nó.

Chu Duy Duy  cũng cố gắng chùi, nhưng càng chùi nước mắt lại càng rơi nhiều. Như hạt đậu nhỏ rơi xuống mặt đất. Nó rốt cuộc dứt khoát từ bỏ cố gắng, ôm chân Đường Dịch khóc lớn.

Chu Hạo bất đắc dĩ tựa trên cửa xe nhìn Đường Dịch thanh âm nhỏ nhẹ dỗ dành nó. Ánh mắt bất giác dịu xuống.

” Duy Duy về thành T thì có thể gặp mẹ sao ” Đường Dịch cuối cùng nhịn không được, quay sang hỏi Chu Hạo.

Chu Hạo nói:” Tốt nhất là không nên. Nếu như không phải tôi vẫn chưa có con, Duy Duy chắc chắn sẽ không được nhà tôi thừa nhận. Mẹ nó lại không đáng tin cậy, tương lai chắc chắn chỉ biết bám chân nó “

Đường Dịch dường như nghe không hiểu lời này của hắn, nhíu mày

Chu Hạo nhìn ra nghi hoặc của cậu, cười cười giải thích:” Chu gia đàn ông đều trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu thành tính. Ở ngoài có con không bết bao nhiêu đứa. Tôi còn không biết hết tên anh chị của tôi sống trên đời này, chỉ sợ cũng trên dưới mười người. Bất quá chỉ cần không phải là đứa đầu tiên, đều bị coi là con hoang “

Chu Hạo lúc nói những lời này vẻ mặt bình thản lại lạnh lùng. Mơ hồ còn mang theo trào phúng. Tựa hồ đối với thói phong lưu của Chu gia mà khinh thường. Đường Dịch biết rõ hắn ở phương diện này rất hạn chế. Quả thực từ trong lời hắn nói, hắn với đàn ông trong Chu gia hoàn toàn đối lập. Cậu cười nói:” Tình cảm của anh tôi nhìn ra, muốn tôi thay anh chăm sóc nó “

” Không phải ” Chu Hạo dừng một chút, trên mặt biểu tình cũng dịu lại:” Tôi đến đưa bánh trung thu cho em. Còn có, trung thu vui vẻ “



Đường Dịch cầm bánh trung thu trở về, sau khi vào cửa mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.

Thẩm Phàm lúc mở cửa có chút bất đắc dĩ. Đơn giản giải thích sự tình xảy ra. Mẹ Thẩm nghĩ y và Đường Dịch quan hệ không bình thường. Thậm chí nói Thẩm Phàm nhất định đã bị áp. Thẩm Phàm đối với nam nam hiểu biết rất có giới hạn, từ trong miệng mẹ y nghe được mấy cái từ chuyên dành cho việc đó thiếu chút nữa đỏ bừng cả mặt xấu hổ quỳ xuống.

Y cuối cùng không thể nhịn được nói ra tất cả. Mẹ Thẩm đem mấy lời phải đem cậu đi kiểm tra, nói đi nói lại, Thẩm Phàm đều phải nói được được mãi mới thôi. Mẹ Thẩm thế nhưng lại nhịn không được lại khóc.

Mẹ y khi khóc công phu rất thâm hậu, ngày hôm sau lúc Đường Dịch chuẩn bị rời đi còn thút tha thút thít không kiềm được nước mắt.

” Đứa trẻ ngoan a … ” Mẹ Thẩm kéo tay Đường Dịch kỹ càng dò xét, mắt đỏ lên nói:” Da mịn, thịt mềm thật … “

Đường Dịch:”!! “

Mẹ Thẩm:” Vừa nhìn đúng là từ một khuôn em trai và em dâu mà ra  … “



Trưởng bối dặn dò vài câu, cậu chỉ qua loa có lệ. Đường Dịch trở về thành T, đầu tiên là cùng Thẩm Phàm đến bệnh viện kiểm tra. Thuận đường nhìn em trai của y Thẩm An một cái.

Thẩm An là Thẩm Trác Nguyên cùng người vợ thứ hai sinh ra. Vợ sau là do ông của y chọn cho Thẩm Trác Nguyên. Kết quả sau khi kết hôn, Thẩm Trác Nguyên lại lạnh nhạt với nàng. Bên trong âm thầm đấu tranh, ông của y thảm bại, cuối cùng ôm hận bỏ đi. Thẩm Trách Nguyên cùng nàng ly hôn. Mẹ của Thẩm An vì vậy sau khi ly hôn còn nhận được không ít tài sản, nở mày nở mặt gả cho Phó viện trưởng của bệnh viện ở thành T.

Không ngờ tới Thẩm An và Thẩm Phàm quan hệ lại không tệ. Hai nhà cũng qua lại nhiều lần. Thẩm Trác Nguyên trong lòng hối hận, lúc Thẩm Phàm trở về tìm mình, vẫn là do mẹ của Thẩm An khuyên nhủ hắn:” Đi thôi, đừng có cố chấp nữa, lại chẳng phải để lão già chết tiệt kia hưởng lợi sao “

(* đoạn này có phần cuối nhờ bạn ta dịch hộ tại vì ta cũng không hiểu lắm. Chân thành cảm ơn chị Vũ Nhi ~!)

Thẩm An thân hình mập mạp, nhìn Đường Dịch liền nhịn không được mà cười:” Đường tiên sinh lại đến, mấy vị y tá khoa của chúng tôi đều trông mòn con mắt rồi “

Hắn bây giờ vẫn còn trong giai đoạn thực tập, lúc Đường Dịch đến Thẩm Phàm lại để hắn chiếu cố y một chút. Kết quả bị một đám y tá nghĩ rằng là bạn bè của mình, bị đồn đủ loại chuyện.

Đường Dịch bị hắn trêu ghẹo, vì vậy cũng chịu đựng cười nói:” Như thế nào, không ai muốn nghênh tiếp tôi à! “

” Hai ngày này thì không được ” Thẩm An thay quần áo xong theo hai người ra ngoài, cười hắc hắc nói:” Mới tới có một anh đẹp trai, trúng độc rượu cấp tính. Kia, phòng đó đấy “

Ba người đi ngang qua một gian phòng đặc biệt náo nhiệt, cửa phòng mở rộng. Đường Dịch vừa muốn quay đầu nhìn thì bị Thẩm Phàm vỗ vai một cái.

” Trưa đi ăn chỗ nào ” Thẩm Phàm hỏi cậu.

” Quán Thổ Thái ” Đường Dịch suy nghĩ một chút:” Quán đó bánh ăn không tệ. Tôi mời khách “

Tao Bàn trơ mắt nhìn Đường Dịch đi mất. Trong chốc lát y thậm chí cảm thấy được Đường Dịch đã nhìn thấy y và Cố Ngôn Đình.

Cố Ngôn Đình sắc mặt xanh mét, bộ dạng rõ ràng đã thấy cậu, nhìn còn rõ hơn so với y. Tao Bàn dịch chuyển thân hình mập mạp của mình, cười hì hì nói với y tá:” Cảm ơn chị, sau này tôi nhất định bảo chị dâu trông chừng hắn “

Y tá vừa nghe y nói hai chữ ” chị dâu “, ánh mắt lóe lên, dặn dò vài câu rồi rời đi. Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh lại. Tao Bàn nhìn Cố Ngôn Đình, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía cửa, cả buổi sau Tao Bàn mới nghe hắn thì thào lẩm bẩm:” Quả nhiên … Đường Dịch … “

Cố Ngôn Đình tối qua một mình ở quán bar, uống say như chết. Trung thu Tao Bàn cũng không được yên, tối đó đến đồn công an nhận người. Lúc đem Cố Ngôn Đình ra, hắn ói đến lợi hại. Tao Bàn nói mấy câu khuyên bảo cả buổi đối phương cũng không có nhúc nhích. Cuối cùng Tao Bàn tốt như vậy cũng nhịn không được máu nóng bùng nổ, đem hắn ném xuống đất tức giận giơ chân đá hắn:” Lão đại, anh có thể có chút sỉ diện được không! Không phải là đàn ông sao Tự mình uống như một con chó, còn người ta không biết lại ở nơi nào vui vẻ! “

Cố Ngôn Đình mê mang vô tội nhìn y chốc lát, đột nhiên ngắt đầu bỏ đuôi trả lời:” Cậu gạt tôi! “

Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đứt quãng phản bác:” Tôi mới … không phải là con chó! Con chó đi quán bar được sao Lại … trong thành phố, trong thành phố cũng không cho phép nuôi! Cậu … cậu … cậu gạt tôi! “

Tao Bàn bị hắn phản bác mà những lời muốn nói nghẹn ở yết hầu, lại không thể bỏ đi, sượng mặt căm giận đem người kéo về nhà. Lúc đến y không có lái xe, lúc này xe taxi vừa thấy một kẻ say mèm đã sớm vòng sang đường khác chạy xa. Tao Bàn trong lòng niệm tĩnh tâm bí quyết, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Cuối cùng nhìn sắc mắt Cố Ngôn Đình có điểm là lạ, linh quang chợt lóe nhanh chóng gọi 120.

Cố Ngôn Đình chia tay Đường Dịch y đã sớm biết. Nếu hai người xảy ra vấn đề gì, bản thân sẽ nghĩ đến lỗi ở Cố Ngôn Đình. Nhưng mà lúc này nhìn hắn thảm như vậy, Tao Bàn cũng không đành lòng bỏ đá xuống giếng. Huống chi y lại là bạn của Cố Ngôn Đình.

” Lão đại, anh … ” Tao Bàn suy nghĩ mấy lời khuyên giải để nói, lại lôi Cố Ngôn Đình dậy.

Việc này đột nhiên khiến hắn hoàn hồn, Tao Bàn còn chưa kịp phản ứng. Chỉ thấy Cố Ngôn Đình đột nhiên vội vàng nhảy xuống giường, mang giày chạy ra ngoài.



Đường Dịch chọn quán cơm ngay tại góc đối diện bệnh viện. Thẩm An làm việc mệt mỏi, Đường Dịch chọn nơi này để hắn ăn xong có thể quay lại nghỉ ngơi một chút.

Ba người vừa ăn vừa cười cười nói nói. Thẩm An quả thực có khiếu kể chuyện, đột nhiên kể chuyện cười khiến Đường Dịch cười đến đau cả bụng. Lúc tính tiền Thẩm An rời đi trước, Đường Dịch nói với Thẩm Phàm vài câu rồi đi vào toilet

Quán cơm này vừa mới lắp đặt thiết bị mới, toilet làm cũng rất đẹp. Đáng tiếc chỉ có hai chỗ. Đường Dịch đi nhà vệ sinh rửa tay xong liền nhìn thấy người khác cũng đi đến, sau đó khóa cửa lại.

Cậu không để ý tới, lúc đang rửa tay ngẩng đầu lên từ trong kính nhìn thấy Cố Ngôn Đình đứng phía sau.

Hắn xuất quỷ nhập thần đi đến khiến Đường Dịch bị dọa sợ. Vừa kịp phản ứng thì Cố Ngôn Đình đã nhanh chóng xông đến, nắm chặt vai cậu xoay lại. Hai người đổi thành tư thế mặt đối mặt dán chặt vào nhau.

Đường Dịch trên tay còn ướt nước, trên mặt bởi vì giật mình mà lộ ra biểu tình mờ mịt khiến Cố Ngôn Đình nháy mắt tim đập nhanh. Nhưng mà chờ hắn nghĩ đến người ở bên ngoài, lại nhịn không được nắm cổ áo Đường Dịch, nghiến răng nghiến lợi hỏi:” Thẩm Phàm, phải hay không! Em là vì hắn mới chia tay, phải hay không! “

Đường Dịch nhíu mày. Lập tức hiểu rõ Cố Ngôn Đình muốn nói cái gì.

Nhiệt độ cơ thể Cố Ngôn Đình cao đến dọa ngươi, sắc mặt còn ửng hồng có chút kỳ lạ, tay giữ cổ áo Đường Dịch cũng run lên nhè nhẹ. Đường Dịch giật giật một chút, lúc này mới phát hiện tay hắn không chút khí lực, lực đạo này chỉ cần giẫy giụa một chút là có thể thoát được.

Cậu còn vừa muốn phủ nhận, nhưng lúc giương mắt nhìn bờ môi run rẩy của Cố Ngôn Đình, trong mắt ngập tràn thống khổ. Hai người khoảng cách quá gần, hơi thở giao hòa, trong mắt đối phương cũng thấy rõ bóng dáng của mình.

Trong nháy mắt ngây người, Đường Dịch cảm thấy Cố Ngôn Đình thật sự yêu mình.

Cố Ngôn Đình sinh hoạt luôn luôn bình ổn. Rất ít khi thấy hắn thống khổ như vậy. Loại thần sắc này Đường Dịch từng thấy trên mặt mình, đó là khi cậu phát hiện Cố Ngôn Đình gửi tin nhắn cho Lâm Duệ. Chính mình tức giận đập nát tấm kính trong toilet, trong đống thủy tinh vỡ vụn nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của mình.

Bộ dáng đó cũng khiến Đường Dịch cảm thấy sợ hãi. nhưng mà ấn tượng khắc sâu nhất vẫn là ánh mắt thống khổ, thất vọng cùng cảm giác bị phản bội hung hăng tra tấn. Yêu mà không được, bất lực muốn hủy diệt tất cả, điên cuồng trong tuyệt vọng đan xen dây dưa. Dường như muốn bức điên Đường Dịch.

Cậu biết mình luôn ở lằn ranh kia chọn lựa tha thứ hay không. Có một số việc, để trong lòng, tích lũy từng ngày đã sớm vùi sâu trong máu thịt, mặt ngoài thì như không có việc gì. Nhưng chỉ cần động một chút, bên trong sẽ đau nhức vô cùng.

Lúc này tuy rằng hắn đã khoét tâm cậu, vết thương kia cũng thật lâu mới có thể khỏi hẳn. Huống hồ Đường Dịch lại cao ngạo, Cố Ngôn Đình đã đánh mất toàn bộ tín nhiệm của cậu, còn dư lại chính là một chút nhẫn nại chống đỡ. Cậu sao có thể lại dâng lên tâm can để người khác lần nữa giày vò. Tình nguyện giữ lại vết thương trong lòng, đau một lần cũng không thiệt thòi gì.

Đường Dịch do dự, còn chưa nói gì đã thấy Cố Ngôn Đình cả người mềm nhũn, bắt lấy hắn đang hướng bên phải lảo đảo. Cậu nhanh tay lẹ mắt trở tay chống lên bồn rửa tay, không ngờ một giây sau Cố Ngôn Đình lại vòng lấy lưng cậu, ôm cậu té xuống.

Đường Dịch nghĩ mặt Cố Ngôn Đình sẽ bị đập xuống đất, chờ đợi thanh âm nặng nề rơi xuống nhưng Cố Ngôn Đình lấy tay che chở cho cậu. Nhưng e rằng ngay cả lực chống đỡ cũng không có. Đường Dịch tức giận muốn nhảy dựng lên mắng hắn tâm thần. Nhưng mà vừa muốn đứng lên, cảm thấy đầu lại ngã xuống, Cố Ngôn Đình đè trên người cậu.

Đôi môi của hắn nóng hổi áp đến, Đường Dịch vừa thất thần đối phương đã ngậm lấy môi dưới của cậu. Sau đó đầu lưỡi tiến quân thần tốc càn quấy tiến vào.

Cố Ngôn Đình hôn không có trình tự gì, chỉ đơn giản là cắn xé khiến Đường Dịch đau đến nhíu mày. Cậu không kiên nhẫn đưa tay đẩy Cố Ngôn Đình ra, người này quả thực không có khí lực, bị đẩy một cái liền ngã trên mặt đất.

Không gian chật hẹp, hô hấp dẫn trở nên nặng nề. Đường Dịch thị giác tuyệt đối là của động vật. Trăm phần trăm là người có kinh nghiệm. Cố Ngôn Đình sắc mặt ửng hồng, toàn thân vô lực bị cậu đẩy ngã trên mặt đất, gạch men sứ ánh lên phía sau khiến hắn nhìn thập phần mê người. Nếu như thời gian quay trở lại một tháng trước, Đường Dịch ngược lại rất thích ý mà thưởng thức người đẹp như tranh này. Ngẫu nhiên thú tính đại phát cũng giở trò lưu manh chọc ghẹo.

Thế nhưng thế gian thật sự không trùng hợp. Cậu hé mắt, đột nhiên đưa tay đặt trên đôi môi đỏ mọng mang theo chút nước của hắn cười khẽ:” Anh hỏi tôi có thích Thẩm Phàm hay không, phải không ” Đường Dịch cười cười, khẳng định gật đầu: “Là hắn. Thật xin lỗi, để tôi nói anh biết. Trước khi cùng anh quen nhau tôi đã thích hắn, thầm mến ba năm. Hắn thành thục, ưu tú, còn có thể kiếm tiền, lại rất lãng mạn. Đường đường là chủ tịch hội học sinh, tôi nằm mơ cũng muốn lấy hắn. “

Cố Ngôn Đình sắc mặt trắng xanh trợn mắt nhìn cậu.

” Anh còn không nhìn lại mình. Anh lấy đâu ra tư cách mà hơn người ta đây Hai chúng tôi ở chung, trong nhà làm cái gì cũng không rời tôi được. Tôi cũng không còn thích anh, nhiệt tình lúc ban đầu cũng đã qua rồi. Tôi đã sớm muốn chia tay rồi “

Đường Dịch rất quen thuộc luyện nói một đoạn này, đột nhiên vươn tay vỗ vỗ gương mặt ngốc ra của Cố Ngôn Đình. Cười lạnh nói ;” Như thế nào, dễ chịu không “

” Em … Em … ” Cố Ngôn Đình trong mắt hiện lên thủy quang, hắn cố gắng trợn mắt, cố gắng giả vờ bình tĩnh hỏi:” Là thật ”

Đường Dịch nhìn hắn một lúc:” Là thật! “



Cố Ngôn Đình lúc quay lại bệnh viện đã là xế chiều. Tao Bàn trong phòng bệnh cùng bác gái cùng phòng nói chuyện phiếm, trong tay bác gái còn đang đưa vỏ quýt cho con gái.

Cố Ngôn Đình trên người quần áo bệnh nhân nhăn nheo không ra hình dạng gì, trên mặt còn rách da. Tao Bàn càng hoảng sợ, dường như là nhảy đến trước mặt hắn.

” Lão đại, anh đã làm cái gì vậy ”  Tao Bàn cảm giác mình nhất định sớm muộn cũng bị bệnh tim.

Cố Ngôn Đình không nói gì, phối hợp sờ sờ giường bệnh, mặt không biểu tình nằm xuống,

Ngủ một giấc đến tối, Tao Bàn đẩy đẩy hắn hỏi có muốn y đi mua cơm không. Cố Ngôn Đình sửng sốt hồi lâu mới lắc đầu.

” Tôi muốn xuất viện ” Hắn nhẹ giọng nói:” Tao Bàn, phiền cậu giúp tôi gọi cho anh họ tôi “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play