Bây giờ mỗi tuần Phương Vi Chu sẽ dành ra hai ngày được tiếp cha mẹ hắn ăn cơm. Trước tết có nhiều chuyện cũ chuyện mới xếp thành một đống, đã vậy còn nhiều deadline, tăng ca là chuyện đương nhiên, nhưng vội là vậy mà hắn vẫn muốn dành thời gian cho gia đình người thân. Cả tháng nay, chúng tôi đã nhiều ngày không ăn cơm với nhau, thời gian ngồi ăn điểm tâm cũng không có, hắn dậy từ rất sớm, ngày nào cũng họp hoặc trước một ngày phải về nhà cha mẹ hắn sẽ tăng ca hoặc đi xã giao, thường xuyên về nhà lúc khuya khoắt, nói chuyện vài câu rồi đi ngủ luôn. Thậm chí còn chẳng có thời gian để thân thiết chứ đừng bảo muốn đi đâu. Tôi cũng chẳng cảm thấy bất mãn gì, hình như đã thành thói quen rồi ấy, nhiều hơn nữa cũng chẳng khó chịu hơn.
Hay là chia tay đi____có lúc tôi đã nghĩ như vậy, cũng cảm thấy mình thật mâu thuẫn. Ít nhất không nên chia tay trong tình trạng này, bên tôi không đúng mà bên hắn cũng thật đáng nghi. Hai bên đều không trong sáng, dù có chia tay thì trong lòng cũng có nhiều thắc mắc. Nhưng nếu phải đi nói chuyện rõ ràng với Phương Vi Chu thì tôi lại không dám, thật khó hiểu.
Không có gì phải khó chịu khi giấu diếm, chúng tôi cứ sống chung hòa thuận như thế thôi. Lần gần đây nhất giận dỗi nhau cũng chỉ vì chuyện cỏn con, tôi vốn không ầm ỹ hắn đối phó với cha mẹ thế nào, giờ thì không hỏi đến, cả người như chết lặng.
Bây giờ tôi có ra ngoài uống rượu cũng vô cùng kiềm chế, tuyệt đối không qua đêm bên ngoài, cho dù thế nào cũng phải về. Phương Vi Chu không tránh khỏi mất vui, nhưng có lẽ hắn cảm thấy áy náy nên cũng không đi theo đến cùng.
Cũng có thể do hắn chẳng đủ hơi sức mà phân tâm nữa, vài ngày gần đây tôi nghe đồn thắng năm này Lý tổng sẽ về hưu, người kế nhiệm sẽ được quyết định vào trung tuần của tháng hai, nhưng sự thật bên trong thế nào thì không cấp trên nào nói ra hết. Tình hình càng trầm lắng thì bên trong càng gay cấn, vả lại cũng chẳng ai tỏ rõ thái độ của mình nữa.
Cấp dưới cũng phải chịu đựng sự giày vò này do ai cũng sợ làm sai. Phương Vi Chu vẫn nằm yên bất động, tuy nhiên theo lời hắn thì thời gian này thực sự rất quan trọng với hắn. Lục Giang cũng thường xuyên đến văn phòng hắn nói chuyện cứ như sợ không ai biết hai bên có quan hệ thân thiết với nhau, mỗi lần có hội nghị, Phương Vi Chu chưa lên tiếng gì, Lục Giang đã làm khó dễ trước. Trong lòng mọi người đều hiểu, quyết định của Lục Giang cũng chính là thái độ của chủ tịch Lục, mà cũng không chỉ mỗi ông ta còn thêm vài vị nữa.
Nếu so ra thì thế lực của Hà Tấn Thành đơn bạc hơn. Chỉ có điều không đến cuối cùng sẽ như thế nào được, chỉ biết trước mắt thì tất cả đều vô cùng khó khăn. Cha vợ anh ta đang tích cực thu xếp, nhưng bản thân anh ta lại không sốt ruột, vẫn cứ thanh thản nên thế nào thì làm thế ấy thôi. Anh ta cũng thường xuyên muốn Phương Vi Chu không hài lồng cho nên dự án trên tay tôi cũng bị ảnh hưởng theo, vốn đó là dự án Phương Vi Chu giao cho tôi, đã xác nhận rồi mà hôm nay hắn đi họp về, diễn biến quá nhanh cho nên đảo thành Hà Tấn Thành tiếp nhận. Vì chuyện này mà đám Chu Dung Tuấn phải tăng ca mấy ngày, đang vô cùng phẫn nộ đây.
Tôi cũng không bình luận gì, bởi cũng chẳng có gì để nói cả, trước tiên chỉ trấn an đám Chu Dung Tuấn thôi. Tôi cầm tài liệu đến văn phòng cho Phương Vi Chu, hắn nhìn chằm chằm một hồi rồi bảo tôi đến tìm vị quản lý họ Lâm dưới trướng Hà Tấn Thành để bàn giao.
Lúc tôi chuẩn bị đi, hắn gọi tôi lại: “Tối nay anh không về sớm được.”
Hôm qua hắn mới từ nhà cha mẹ về, tôi nghĩ hôm nay hắn còn muốn đi, lòng cũng không tránh khỏi trầm xuống, nói: “Hôm nay cũng phải về sao?”
Phương Vi Chu ngập ngừng một hồi rồi nói: “Không phải, anh đã hẹn đám Lục Giang tối nay ăn cơm.”
Tôi cảm thấy như vậy cũng không đủ giải tỏa phiền muộn tỏng lòng, tuy nhiên sắc mặt vẫn không thay đổi: “Cảm đám đi uống rượu vậy làm sao lái xe về?”
Phương Vi Chu nêu ra một cái tên: “Mọi người đều ngồi xe của hắn, hôm nay hắn không uống rượu.” Đột nhiên còn nói: “Vợ hắn sắp sinh rồi.”
Tất nhiên trước đó tôi cũng nghe phong phanh về vị phu nhân kia, hình như càng sắp đến ngày lâm bồn rồi. Phương Vi Chu nói ra một câu như vậy, vốn chẳng có ý gì nhưng trong tôi lại cảm thấy kì quái cho nên nhất thời không biết nên nói gì. Vị kia cũng ngang tầm tuổi Phương Vi Chu, chắc cũng hơn thua vài tuổi thôi nên đã có con, mà thực ra tình hình những người xung quanh đều vậy, theo lý hắn cũng phải có phụ nữ mà sao lại không được như vậy à? Có lẽ hắn không khỏi cảm thán nhỉ? Lúc trước muốn tìm một người phụ nữ, bây giờ lại muốn có một gia đình hoàn mỹ. (tôi mà là em Ngư tôi bỏ quách anh này cho hắn lập gia đình đi, còn tôi sẽ chu du với Từ Chinh)
Không đợi tôi phải nghĩ nhiều, điện thoại trên bàn hắn đột ngột vang lên, không tiện đứng lại nên tôi đi luôn.
Lúc trở lại văn phòng tôi bật điện thoại lên xem mấy tin nhắn Từ Chinh gửi đến. Chúng tôi mới gặp mặt nhau hôm qua, y nói hôm nay phải đi công tác sẽ mất tầm ba bốn ngày. Y nhắn tin cho tôi bảo không cần phải nhớ đến y đâu, còn rất nhiều câu nịnh nọt dụ người nữa. Tất nhiên tôi không lo việc đó mà chỉ thấy buồn cười, cũng không biết rõ tâm trạng của mình ra sao nữa. Tôi nhắn tin lại cho y, nhưng không nhắc đến chuyện này, song từng câu từng chữ luôn có chút đong đưa. Cũng không biết do sao nhưng từ trước đến nay Từ Chinh luôn am hiểu hoa ngôn xảo ngữ, trước kia không nghe quen thôi nhưng bây giờ đỡ rồi. Song khi đối diện trực tiếp vẫn không chịu nổi. Ngẫu nhiên tôi lại so sánh y với Phương Vi Chu, lời nói kích động lòng người vẫn dành cho Phương Vi Chu thôi, hắn vốn là người ít nói nhưng mỗi lần nói sẽ khiến tôi rung động và xấu hổ một trận.
Vậy mà lại nghĩ đến người khác rồi, nhắn tin với Từ Chinh mới thấy chúng tôi giống một đôi tình nhân hơn, y cũng có đối tượng hẹn hò rồi, thật là một mối quan hệ buồn cười, ngoại tình? Tôi không hỏi y tình hình bên quan vĩ, mỗi lần nghĩ đến đây tôi đều cảm thấy thật áy náy, tiếp theo lại nhớ đến Phương Vi Chu, toàn bộ hạnh phúc tan biến, chỉ còn lại hoảng hốt muốn được giải thoát. Toàn bộ lỗi này đều thuôc về tôi, dư vị này cực kì không tốt cho nên tôi cứ muốn gạt phắt nó đi.
Mấy ngày nữa là cuối tuần, cũng sẽ có hẹn ăn cơm trửa ở nhà vợ chồng Phan Minh Kỳ, người được mời tất nhiên là đám bạn bè gồm có cả Phương Vi Chu. Đây là theo thông lệ rồi, mỗi lần đến gần năm mới sẽ tụ họp. Trước đây khi hầu hết bọn kia chưa kết hôn thì sẽ ra ngoài ăn rồi mang theo bạn gái mình, còn bây giờ gần như đã kết hôn hết rồi còn có cả con nhỏ nữa, từ đó về sau đều đến nhà Phan Minh Kỳ thôi. Cũng không phải mỗi lần đều do Trịnh Thải Phỉ xuống bếp, sẽ có vài vị phu nhân đảm nhiệm nấu ăn, sắp xếp bát đũa tràn đầy một bàn luôn. Ngày hôm đó cho dù có việc gì bận thì bọn họ cũng sẽ gạt ra hết, chỉ có Lâm Thuật Vấn mấy năm nay đều ở nước ngoài nên bình thường không thấy mặt thôi, năm nay anh ta không thể không trình diện được.
Thực chất tôi cũng chẳng quan tâm Lâm Thuật Vấn có đến hay không, cũng chẳng nhớ anh ta lắm, lúc đến nhà Phan Minh Kỳ mới nghĩ tới cuộc gặp mặt trùng hợp hôm đó. Anh ta là người đã giúp tôi tránh được cuộc tranh cãi đó, cũng không biết được tình hình cụ thể giữa tôi và Từ Chinh. Tự nhiên tôi sợ phải nhìn thấy Lâm Thuật Vấn, cũng có khi anh ta chả nhớ rõ đâu cơ mà bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc nói chuyện anh ta cũng có ý muốn khuyên giải. Phương Vi Chu là bạn tốt nhiều năm của anh ta, chắc là đã sớm nói cho rồi.
Không ngờ một lúc sau, Phan Minh Kỳ nhận một cuộc điện thoại xong rồi quay đầu báo cho mọi người biết anh ta không đến được. Anh ta là bác sĩ nên nếu bệnh viện có người bệnh đột xuất thì không thể bỏ đấy đi được. Tôi nghe xong cũng không biết phải nghĩ thế nào nữa, chỉ là cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này đám phu nhân đã chuẩn bị xong cơm nên mọi người rời khỏi ghế sô pha đi vào phòng ăn.
Luôn luôn là vậy, phụ nữ luôn thu xếp đồ ăn trong bếp còn đám đàn ông thì ngồi trong phòng khách nói chuyện linh tinh. Tôi thấy thật khó xử, không biết nên chen vào cuộc nói chuyện không.
Năm nay Phương Vi Chu hỏi tôi có cùng đi không, tôi đồng ý. Thực ra những năm trước cho dù không muốn đi tôi vẫn phải thỏa hiệp thôi, nhưng lần thỏa hiệp này mang ý nghĩ hết sức khác biệt, vốn dĩ tôi có thể lạnh lùng từ chối, vậy mà mỗi lần nhìn mặt Phương Vi Chu thì đều không làm được, tôi đang thiếu nợ hắn mà. Mấy ngày nay chúng tôi vẫn ở chung bình thường, mỗi ngày đều trôi qua như bình thường, hắn vẫn đến chỗ cha mẹ hoặc đi hẹn hò với Chu tiểu thư, còn tôi sẽ qua lại với Từ Chinh. Thật kì lạ, có lúc tôi rất giận Phương Vi Chu, nhưng có lúc lại thấy hắn thật tốt. Toàn bộ cảm xúc cứ lần lượt chao đảo giãy dụa trong tôi.
Hôm nay Phan Minh Kỳ dường như thêm phần khó chịu với tôi. Trịnh Thải Phỉ vẫn luôn giữ hòa khí với tôi, có lẽ chị ta hiểu rằng đây là người yêu của một người bạn thân của mình nên thậm chí còn ra sức giúp đỡ. Vợ chồng bọn họ có quan hệ sâu sắc nhất với Phương Vi Chu cho nên cũng biết đến cha mẹ hắn, tất nhiên là sẽ không đến mức bẩm báo chuyện của chúng tôi với họ vì Phương Vi Chu rồi.
Mỗi lần ở trước mặt bọn họ tôi đều giữ im lặng thật lâu, hôm nay cũng không hay mở miệng bởi chẳng có sức lực nào cả. Lúc đi ăn cơm tình hình vẫn như vậy thôi. Trên bàn ăn có đám trẻ con nên nhóm phu nhân vội vã chăm sóc chúng ăn uống, còn lại đàn ông sẽ nói chuyện với nhau.
Chỉ có Trịnh Thải Phỉ và vài phu nhân rảnh rang thôi. Chị ta kết hôn với phan mình kỳ đã lâu nhưng vẫn chưa có con. Nếu không có vướng bận gì thì những cặp vợ chồng thông thường đều có con sau hai năm kết hôn, cuộc hôn nhân của bọn họ rất mỹ mãn thứ gì cũng có vậy mà điều mong mỏi nhất lại không chiếm được.Vậy chắc là do chuyện vợ chồng của bọn họ có vấn đề rồi, đột nhiên có một phu nhân không biết tình hình hỏi han chuyện này, Trịnh Thải Phỉ chỉ miễn cưỡng cười xòa, còn sắc mặt Phan Minh Kỳ rất không tốt. Người ở đây đều là bạn bè qua lại lâu năm rồi cho nên Phan Minh Kỳ không thể nổi giận được. Về sau không ai dám lắm miệng nữa, tôi nghe tiếng mấy vị phu nhân thương xót thay cho Trịnh Thải Phỉ. Tôi cũng thấy đáng tiếc song không thông cảm mấy.
Lúc này Trịnh Thải Phỉ đang vui đùa cùng vài đứa trẻ con nhà khác khiến họ thêm hâm mộ, chị ta có thể điều khiển cảm xúc của mình thật tốt, không ghen tỵ không so sánh thậm chí còn tìm vấn đề để nói chuyện. Chạy đông chạy tây cuối cùng bàn chuyện Tết, chị ta đang muốn đi thành phố H chơi vài ngày, trùng hợp biết tôi là người nơi đó nên tôi đã giới thiệu cho chị ta vài chỗ có phong cảnh đẹp, đồng thời chú ý đến Phan Minh Kỳ đang đi lại gần
Đột nhiên thấy hắn cao giọng: “Ồ, thấy cậu nhiều lần mà giờ mới biết cậu là người ở đâu.”
Lời của hắn rất quái lạ, không biết, bây giờ mới thấy sao? Tôi và Phương Vi Chu ở bên nhau không phải ngày một ngày hai, cũng đâu phải lần đầu tiên xuất hiện lúc bọn họ tụ hội, chậm chí còn từng đi dã ngoại với nhau. Lúc này ngoài trẻ con thì tất cả mọi người đều yên lặng, đưa mắt nhìn về phía tôi, không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
Tôi cũng không lúng túng mà chỉ thấy thật lạnh lẽo. Trịnh Thải Phỉ đang định nói gì đó, thật không ngờ Phương Vi Chu lại lên tiếng trước, giọng điệu nhàn nhạt: “Sao lại nói vậy, đây đâu phải lần đầu gặp mặt. Trước đây tôi đã bảo qua với cậu rồi mà, có lẽ cậu không nhớ rõ thôi.”
Tôi choáng váng trong vài giây, không biết nên miêu tả tâm trạng của mình ra sao nhưng đó không phải là vui vẻ rồi. Đây có thể coi là những lời rất nghiêm khắc, Phương Vi Chu chưa bao giờ dùng giọng điệu đó để nói với bạn bè, có lẽ hắn đang rất cố nhẫn nhịn.
Có lẽ Phan Minh Kỳ cũng không ngờ được, hắn ra cười gượng vài cái, làm bộ như nhớ đến điều gì đó: “À, tôi nghĩ ra rồi, đúng là tôi không nhớ rõ mà.” Nhận lỗi với tôi nhưng chẳng có chút thành khẩn nào: “Xấu hổ quá, hôm nay đã để nhiều người thấy.”
Lúc này định cười xòa cho qua, nhưng tôi cũng chẳng nhẫn nhịn được: “Không có gì đâu, cũng giống tôi nhớ là anh chị đã kết hôn lâu rồi mà chưa thấy tin vui thôi.” (tuyệt cú mèo!!!!).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT