Sau tôi còn có hai người nữa phải báo cáo, họ cũng bị Lục Giang khó dễ y chang tôi. Trong những cuộc họp trước, hắn thường không hay lên tiếng, cho dù khuôn mặt lạnh lùng cơ nào thì mọi người cũng không quá sợ hãi, ngược lại thường xuyên lo lắng đề phòng Phương Vi Chu hơn. Phương Vi Chu không nói nhiều nhưng rất nghiêm túc, không thể dùng sự qua loa để ứng phó được.
Lục Giang đến nhận việc đã được hơn nửa năm, bình thường mọi người ở chung không tệ, ăn cơm hay làm gì khác cũng không phải kiêng dè hắn, quả thực hắn có khả năng làm lung lạc lòng người. Hắn cũng thực sự có năng lực, tuy rằng không phải trải qua nhiều khó khăn để được nhận chức vị này nhưng không hữu danh vô thực. Lời Trần Bình nói không hề sai, hôm nay hắn như uống lộn thuốc ấy.
Tôi nghe xong không khỏi bật cười song vẫn không bình luận gì. Đương nhiên nội tâm đang dao động, cơ mà không thích thể hiện bằng lời nói.
Trần Bình còn tiếp tục trêu đùa: “Có điều chỉ cần Phương tổng mở miệng là Lục tổng giám chẳng còn vấn đề gì nữa, trăm phát trăm trúng luôn.”
Nghe nói như vậy khiến tôi không hài lòng lắm, tất nhiên không phải do nghi ngờ Phương Vi Chu có gì với hắn ta, tôi không nên nghĩ như vậy. Tôi không khỏi nhìn ngó xung quanh, cảnh cáo Trần Bình: “Chớ có nói lung tung.”
Trần Bình cười nói: “Khẩn trương gì chứ, đây chỉ là nói đùa thôi mà. Không phải Phương tổng đã có bạn gái sao? Lại nói, không biết Lục tổng giám có không?. Nói tiếp: “Chắc là không có rồi, nếu không mấy cô nàng trong công ty đã không mãnh liệt theo đuổi là vậy, không là đau lòng mà chết.” nói xong bật cười vui vẻ.
Tôi không biết Lục Giang có bạn gái hay không, lúc này cũng chẳng có tâm trí nào mà suy nghĩ những chuyện khác. Tôi đành miễn cưỡng cười theo anh ta. Sau đó tôi tách khỏi anh ta để vào văn phòng của mình, thả đồ trong tay xuống, chẳng có tí tâm trạng nào để tiếp tục làm việc. Tôi lục tìm thuốc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn đi ra ngoài. Đi theo hành lang đến cuối có một cánh cửa thông ra cầu thang bộ, bên ngoài không tối, bên ngoài tòa nhà cao tầng nên có trang bị thêm kính thủy tinh chịu lực. Sáng nay rời nhà còn mây mù âm u mà lúc nào vẫn có thể thấy mặt trời.
Tôi cầm thuốc lên rút ra một điếu, lục tung cái túi tìm bật lửa, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện có một bóng người ở ô thủy tinh một bên. Có lẽ cũng phát hiện ra điều gì đó nên đối phương mới quay người ra xem, đó là Hà Tấn Thành, anh ta cũng đang hút thuốc. Tôi ngập ngừng một lát rồi gật đầu chào hỏi anh ta.
Hà Tấn Thành cũng cười tươi với tôi, một tay lục lục trong túi rồi lôi ra một cái bật lửa. Tôi cười xấu hổ, vẫn quyết định đi qua đó xin tý lửa. Điếu thuốc của anh ta vốn đã gần hết, anh ta tắt đi rồi vứt vào thùng tác, tiếp tục hút điếu tiếp theo.
“Không thể hút ở nhà được cho nên mới hút bên ngoài nhiều một chút.” Anh ta cười nói.
Tôi mỉm cười, không tiếp lời.
Theo lý thì thời gian này vô cùng bận rộn, hà tấn thường đương nhiên cũng vội vàng, có lẽ do anh ta mới trở về không lâu, những chuyện trước kia phụ trách đã được giao cho người khác, người ta đã làm ra kết quả rồi thì anh ta cũng không thể nào quay lại tranh được, mà cấp trên cũng sẽ không đồng ý đâu. Đương nhiên đây không phải là coi nhẹ anh ta, theo tôi biết thì trên tay anh ta cũng có không ít việc để làm, nhưng vào thời điểm này, quả thực anh ta không quá coi trọng. Nếu anh ta về từ hai tháng trước thì có lẽ đã tiếp quản việc của vài người nữa rồi.
Đột nhiên Hà Tấn Thành hỏi: “Mới nghe xong mấy người họp, giờ đã xong rồi sao?”
Tôi do dự, cuối cùng vẫn đáp lại. Hà Tấn Thành cũng chỉ như thuận miệng hỏi thôi, đề tài lập tức dời sang chuyện khác, anh ta đang nói về dự án do mình nắm quyền chủ đạo, trước mắt vẫn chưa có đầu mối gì, cơ mà muốn tiến hành cũng phải chờ đến sang năm. Anh ta còn muốn mở thêm một phòng nữa, nghe thấy Chu Dung Tuấn có năng lực nên mới hỏi han tôi trước.
Tôi lập tức lên tiếng: “Chuyện này tôi không có ý kiến gì, có điều vẫn phải hỏi thêm ý kiến của cậu ta.”
Hà Tấn Thành cười nói: “Mấy ngày nay tôi đã quan sát một chút, cậu trai trẻ tuổi kia rất nhiệt tình. Cậu không thấy có vấn đề gì là tốt rồi.”
Tôi hơi do dự rồi vẫn mở miệng: “Hà tổng, tôi nghĩ có nên hỏi Phương tổng một câu không.”
Hà Tấn Thành không lập tức đáp lại, lặng lẽ rít một hơi thuốc, thổi phù lên. Anh ta cười nói với tôi: “Đương nhiên rồi, vài ngày nữa tôi đi nói chuyện với cậu ta nữa.”
Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ không rõ vù sao. Lần trước vợ anh ta mời ăn cơm, cuối cùng vẫn không tật mà chết. Nếu Phương Vi Chu không có gật đầu với anh ta thì tôi đã chẳng như vậy rồi. Cũng may thuốc trên tay sắp hút xong, tôi vứt cuống thuốc đi, vội nói: “Hà tổng, tôi về trước làm việc đây.”
Hà Tấn Thành cũng nói: “Tôi cũng phải về rồi.” Xong đó vứt thuốc đi. Anh ta quay mặt đi rồi ho khan vài cái. Đến khi quay mặt lại, anh ta cười nói: “Ừm, thực ra nên ít hút thuốc thôi, thật sự không tốt mà.”
Tôi chỉ còn cách cười cười.
Buổi tối tôi vẫn phải tăng ca, mà không chỉ có tôi, cấp dưới trong đó có Chu Dung Tuấn cũng không được về, tình hình này kéo dài đã vài ngày rồi, chỉ có điều không ai oán giận gì bởi vì mai là thứ năm rồi, chẳng ai lại muốn tăng ca vào cuối tuần cả, cho nên càng thêm có động lực làm việc. Mọi người vội vàng làm việc đến bảy giờ, đồ ăn cũng gọi từ ngoài mang vào, mọi người và tôi cùng vây kín cái phòng trà bên cạnh phòng tôi, không kiêng dè vì có tôi ở trong mà thoải mái ăn uống nói chuyện phiếm.
Nguyên đám này chỉ có tôi và Chu Dung Tuấn chưa kết hôn. Mấy người đã có vợ thì tất nhiên câu chuyện sẽ liên quan đến vợ con rồi. Tôi không tham gia vào, Chu Dung Tuấn sắp kết hôn nên cũng có thể trao đổi vài câu. Mọi người đều biết chuyện tốt sắp đến của cậu ta, hai ngày tăng ca, vị hôn thê không những không oán giận mà còn gọi điện nhắc nhở nghỉ ngơi nữa. Mọi người đều trêu chọc cậu ta, cậu ta cũng không ngại ngần gì mà cười hề hề như chú ngốc. Tôi cũng nghe cũng thấy nhưng chẳng có cảm xúc gì.
Đột nhiên có người hỏi tôi: “Quản lý, chừng nào thì đến anh vậy?”
Tôi hơi giật mình, cười đáp: “Chừng nào cái gì?”
Tên còn lại cười nói: “Bọn tôi vẫn chờ quản lý kết hôn đấy, đã sớm chuẩn bị xong xuôi tiền mừng rồi.”
Đây là người khi kết hơn tôi đã mừng một khoản tiền không nhỏ, mà thực ra ở đây trừ ch dung tuấn thì ai cũng từng nhận tiền của tôi rồi.
Tôi vẫn cười cho có lệ như trước giờ. Bọn họ tám nhảm kiểu gì mà nhắc đến Lục Giang với Phương Vi Chu. Vốn danh tiếng của Phương Vi Chu trong công ty từ trước đến nay đã tốt, khi tôi mới gia nhập công ty cũng đã tận mắt chứng kiến mấy cô nàng theo đuổi hắn, mỗi ngày lại nghĩ một cách để tiếp cận, biết hắn có bạn gái rồi vẫn không chịu yên thân. Có thể vì chức vụ của hắn ngày càng cao, khoảng cách cũng lớn hơn nên khó tiếp cận hơn trước nhiều,vậy cũng không thể ngăn cản những người có tâm cơ, còn suýt chút nữa tìm đến nhà luôn. Mấy năm trước tôi còn lấy chuyện này ra trêu chọc hắn cơ.
Lục Giang lại càng không cần phải bàn, thanh nhiên giỏi giang chân chính, trong nhà có tiền, cha hắn chính là chủ tịch cong ty, là mục tiêu lý tưởng của tất cả con gái.
Có người hình nhu đang nói chuyện bí mật nên giọng cũng hạ xuống thấp: “Tổng giám Lục thì không biết tình hình ra sao nhưng tôi nghe nói Phương tổng có người yêu đã quen nhau lâu rồi, đúng không nhỉ.” Nhìn mặt mọi người một vòng lại nói: “Hôm trước tôi và bà xã đi trung tâm thương mại thấy Phương tổng đang đi cùng một co gái. Nhìn từ xa thấy cô gái kia rất có khí chất, ngoại hình rất ổn, không biết có phải bạn gái ổng không nữa.”
Tôi không nói gì, có điều nghe qua miêu tả cũng hiểu đây chính là cô gái bác hắn giới thiệu cho.
Lại tiếp tục nghe một người nói: “Chuyện này tôi cũng từng nghe qua rồi, song theo một lời đồn khác thì hình như bạn gái Phương tổng có xuất thân không tốt, gia đình ổng luôn phải đối, vẫn đang dùng dằng.”
Lập tức có người bật cười: “Này này này, thời đại nào rồi vẫn để ý đến xuất thân nữa, tự do yêu đương đã phổ biến vài năm rồi. Lời đồn cậu nghe là giả đấy.”
Tôi nghe xong cũng bật cười, quả thực không biết nên bình luận như thế nào về mấy lời đồn đại này nữa, đúng là có đối tượng rồi, cũng có dùng dằng, về phần xuất thân của tôi đương nhiên thuộc dạng bình thường, không đến mức tệ. Chỉ sai một điều – tôi là đàn ông, theo lời bọn họ nói thì tất nhiên gia đình hắn sẽ cật lực phản đối rồi.
Những người khác nghe xong cũng bật cười, đề tài này bị cắt đứt tiếp theo lại nói đến nhân sự trong công ty. Sang năm Lý tổng sẽ về hưu, dưới quyền còn có Hà Tấn Thành và Phương Vi Chu. Lỷ tổng nhanh mồm nhanh miệng, đối xử với ai cũng như nhau. Tuy nhiên khi xét hết tất cả các phương diện thì cơ hội cho Phương Vi Chu lớn hơn, cho dù Hà Tấn Thành có cha vợ cổ đông yểm trợ sau lưng, nhưng anh ta không ở đây nửa năm, Phương Vi Chu cũng có những nhân vật khác giúp đỡ.
Thực ra Phương Vi Chu luôn được ưu ái, không giống như tôi, khi đó tôi phụ trách vài dự án lớn, được lên chức quản lí bộ phận quan trọng cũng không nặng nề các mối quan hệ. Còn hắn năm đó đã dễ dàng lên chức, tất nhiên không phải “dễ dàng” như vậy, hắn cũng không phải lấy lòng ai, thậm chí có mấy lần tôi thấy hắn xung đột với cấp trên, nhưng không vì vậy mà mọi người khó xử. Lý tưởng của hắn là đúng và luôn mang lại thành công.
Hai năm trước đã xác định được Lý tổng sắp về hưu, cho đến đầu năm nay mới có quyết định xuống, cũng là động lực thúc đẩu Hà Tấn Thành tranh thủ đi Mỹ, có thể dẹp được sự loạn kia sẽ là người có công lao rất lớn. Vốn dĩ suất này là để Phương Vi Chu đi, vậy mà hắn chẳng tức giận khi việc bị cướp đi. Thực ra trong mấy năm nay, đây không phải lần đầu tiên hắn bị Hà Tấn Thành chặn ngang đường, tuy nhiên việc hắn làm vẫn là nằm im bất động, giống như chẳng có ý đồ gì cả.
Tất nhiên Phương Vi Chu có ý đồ. Tôi vốn không mấy cẩn thận ngẫm nghĩ, vậy mà sau khi nghe lén Lục Giang nói, mặc dù chỉ vài câu khái quát thôi cũng đủ đưa ra những đắn đo rồi. Đó là vì sao khi Hà Tấn Thành quay về mà hắn vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt điềm đạm, suy nghĩ sâu hơn nữa thì kế hoạch không chỉ bắt đầu từ đầu năm nay mà từ sớm hắn đã chuẩn bị cho cục diện để chuyện trong hai năm này sẽ có lợi cho hắn. Hắn và ban giám đốc đã hình thành quan hệ chung lập trường với nhau.
Đến lúc thực sự xong việc đã là tám giờ hơn rồi. Tôi không lập tức về mà lẩn quẩn ở bên ngoài đến tận chín giờ hơn mới về nhà. Phương Vi Chu vẫn còn chưa về, giờ tan ca hắn cũng không gọi điện báo cho tôi một tiếng, cứ như kiểu buổi sáng báo rồi thì buổi tối không cần thêm thông tin gì nữa. Sau khi tôi tắm rửa xong đi ra ngoài, tìm điện thoại đọc tin nhắn những chỉ là mấy cái vụn vặt thôi. Tôi cũng không rõ cảm giác mình lúc này là sao nữa, tôi ngồi trong phòng khách, tùy tiện cầm lấy một đầu báo trên bàn để đọc. Cũng không biết đây là báo của ngày bao nhiêu nữa, có lẽ lúc đó vẫn được ta ca đúng giờ.
Song tôi vẫn còn nhớ rõ ngày đó cả hai cùng đi chung một chiếc xe đi làm, phải đợi cho hầu hết nhân viên ra về mới về được, côm tối cũng được giải quyết bên ngoài luôn. Từ nhà hàng đi ra đến chỗ đậu xe, Phương Vi Chu muốn mua thuốc, vừa hay đối diện là một quán nhỏ, tuy nhiên đường không iện quay đầu nên tôi bèn đi mua giùm, lúc tính tiền thì thấy tờ báo này bèn cầm luôn. Phương Vi Chu không thích báo in lắm, tuy rằng hắn cũng thường đọc báo. Hắn mở cửa kính xe thông gió, đây là thói quen bình thường nhưng cũng là tật xấu của hắn, có lúc tôi muốn thử thái độ của hắn thế nào nên bảo lạnh lắm, vậy mà hắn không chú ý đến. Có một lần hắn quay lại nhìn tôi, còn bảo tôi nên mặc thêm quần áo vào, tuy không nghe rõ giọng điệu của hắn nhưng xem ra là không hài lòng. Tôi không nói gì nữa, hắn cũng vậy, không khí dần trở nên đông lạnh, chỉ vì việc nhỏ mà gây hậu quả xấu. Giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT