Tôi giả ngu nói: “Thật vậy sao? Phương tổng làm sao vậy? Sáng nay đến vẫn chưa thấy anh ấy đâu.”

Lục Giang nói: “Cảm cúm hay sao ấy.” dừng lại một chút: “Tôi nghe nói hai người ở cùng một khu nhà, cậu không biết sao?”

Mặt tôi không đổi sắc đáp: “Hôm qua tôi không đi bệnh viện mà chỉ ở nhà thôi.” Lại bổ sung: “Chúng tôi cũng không hay gặp nhau lắm.”

Lục giang nghe xong, gật gật đầu, chẳng biết hắn đang nghĩ gì mà sắc mặt trầm ngâm. Hắn phất tay với tôi rồi mang người đi, bộ dáng tựa như đạp gió đạp mây mà đi.

Tôi không khỏi cảm thấy kinh hãi, lập tức lấy điện thoại ra, nhưng nghĩ lại mới thấy có lẽ lục giang chưa phát hiện gì đâu, đại đa số người trong công ty đều biết tôi và Phương Vi Chu ở cùng một khu nhà với Phương Vi Chu, vừa hay chỉ nghỉ phép cùng lúc thôi, hôm qua hắn đã đến đó một hồi cũng không khỏi hỏi vài câu.

Tôi không gọi điện cho Phương Vi Chu nữa, mà ấn thang máy xuống tầng.

Vừa đến nhà ăn, có vài lão thành trong bộ phận đã đến trước gọi đồ ăn, mọi người đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau, thấy tôi xuất hiện liền phất tay gọi tôi qua. Tôi cười tươi đi đến, ngồi xuống ghê, vừa hay bên cạnh lại là chu dung tuấn, cậu ta vội vàng rót trà giúp tôi. Ngồi đối diện là hai cô gái cũng là hai thực tập sinh lần này, hai người vô cùng chăm chỉ, biểu hiện khi thực tập rất tốt, tôi cũng đánh giá cho hai cô hoàn thành tốt, cũng đang định trình lên cho Lý tổng và Phương Vi Chu đánh giá lần cuối.

Hai người nâng chén mời tôi, còn nói rất nhiều lời dễ nghe, tôi chỉ cười thôi. Ăn cơm trưa nên không được uống rượu, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, đề tài dần dần chuyển đến chuyện tình yêu tình báo. Trong bộ phận đã có nhiều người kết hơn, chu dung tuấn thì chưa kết hôn nhưng đã có bạn gái, mũi giáo bây đều chỉa về phía tôi, bắt tôi phải nhanh chóng khai ra đối tượng. Có người còn giật dây tôi nên tán tỉnh một trong hai thực tập sinh có tên là Trần Nhã Lỵ, cô nàng ngượng ngừng đứng lên, còn cười duyên với tôi, hai má đỏ hây hây. Tôi cũng lúng túng, bèn chuyển chủ đề nói chuyện sang hướng khác.

Sau khi ăn xong đã gần đến lúc phải quay lại làm việc, cho nên mọi người đồng loạt rời khỏi nhà ăn. Không biết có phải cố ý không mà cuối cùng chỉ có tôi và Trần Nhã Lỵ đi cùng với nhau. Chu dung tuấn đang cười hỉ hả với cô bạn cùng học với Trần Nhã Lỵ ở phía trước.

Tôi tìm đề tài nói chuyện: “Khi nào em quay về trường học?”

Trần Nhã Lỵ đáp: “Tuần sau ạ.” Lại nói: “Chủ nhật tuần này sẽ về nhà một chuyến trước.”

Tôi gật đầu, chỉ là hỏi qua thôi cũng chẳng có ý gì khác. Tôi nói thêm: “Trên đường về thì nhớ cẩn thận một chút.” Cũng chẳng thèm hỏi nhà cô nàng ở đâu luôn.

Trần nhã lỵ đáp: “Vâng ạ.”

Tiếp đó cũng chẳng hàn huyên gì nữa. Trong công ty, tôi vốn không mấy khi nói chuyện cá nhân với những người mới vào chứ đừng nói đến thực tập sinh, thực chất kể cả mấy người đồng nghiệp đã lâu tôi cũng không nói nhiều. Không phải cô ý mà là do vừa tiến vào công ty, trong lòng chỉ nghĩ làm sao để thể hiện bản thân, kỳ xọng được thăng chức tăng lương, làm sao giảm vất vả cho mẹ, thậm chí trong thời gian đi học tôi cũng chỉ nghĩ đến cách kiếm tiền, căn bản chẳng quan tâm đến yêu đương hẹn hò.

Lúc lên trung học tôi đã xác định mình là người đồng tính, trong thời gian làm thêm ở quán cà phê, cùng làm cũng có một thiếu nên rất đẹp trai, không biết vì sao mỗi lần “xúc động” là trong đầu tôi lại toàn là hình ảnh cậu ta. Còn chính thức yêu đương với đàn ông thì phải lên đến đại học.

Đột nhiên nghe trần nhã lỵ nhẹ giọng hỏi: “Quản lý thực sự chưa có bạn gái sao?”

Tôi giật nảy mình, đã đến đường chính, bọn chu dung tuấn đã đi khuất chỉ còn tôi và cô nàng đi sau. Tôi nhìn xe cộ như nước trước mặt, có một chiếc xe đi ngang qua, để lại dáng người đi trên vỉa hè phía đối diện, đó là một dáng người hết sức quen thuộc – Phương Vi Chu, nhưng hắn không chỉ đi một mình. Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ nữa, hai người đang nói chuyện cùng nhau. Tim tôi như ngừng đập, nhất thời không đủ khả năng để tiếp chuyện.

Tuy rằng chỉ nhìn được sườn mặt của người phụ nữ đó nhưng tôi vẫn nhận ra được, đó chính là đối tượng thân cận trước đây của Phương Vi Chu. Bọn họ chưa gặp riêng nhau, mà là cha mẹ hắn đích thân gửi ảnh đến, sau đó hắn đặt lên bàn làm việc trong nhà. Có khả năng là trùng hợp không? Chỗ làm của cô gái kia cũng rất gần với công ty chúng tôi.

Thấy kì lạ vì tôi im ắng quá mức, trần nhã lỵ mới nhìn qua: “Quản lí?”

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn lại cô nàng rồi bật cười. Tôi thấy biển báo giao thông đã thay đổi bèn nói: “Có thể đi được rồi.”

Lúc đi trên vạch kẻ, trần nhã lỵ do dự hỏi: “Quản lí, câu hỏi vừa rồi…”

Tôi giả như không biết gì: “Gì cơ?”

Cô nàng ngập ngừng, cười bẽn lẽn: “Không có gì đâu ạ.”

Sau khi trở về công ty, công việc khiến tôi trở nên bận rội, tôi mải làm việc của mình đến tận lúc tan làm. Vì ai nấy tự lái xe của mình cho nên tôi không cần chờ Phương Vi Chu về cùng, có điều hôm nay hắn cũng thật sự bận rộn, không thấy điện thoại qua. Tuy rằng chúng tôi cùng làm chung một công ty, nhưng để tránh hiềm nghi tỵ nạn nên không phải lúc nào cũng gặp mặt, nếu không làm sao không biết được trưa nay hắn đi ra ngoài. Công ty có căng tin, hầu như mọi người sẽ đến đó ăn, có điều cũng phải thấy chán ngán cần thay đổi khẩu vị, nên ngẫu nhiên ra ngoài ăn hay gọi thức ăn bên ngoài là không lạ. Cũng nói có khi chúng tôi cùng đến căng tin, song cũng không ngồi cùng nhau, tôi gần như muốn tránh hoặc làm bộ đúng dịp thôi. Nếu bình thường ra ngoài ăn, hắn sẽ gọi điện thông báo, lần này lại không, nói không chừng chính là trùng hợp gặp nhau.

Tôi đang thu dọn được một nửa thì điện thoại nội bộ vang lên. Tôi lập tức nhận điện, nghe ra giọng Phương Vi Chu: “Anh đang bận làm mấy chuyện, có thể phải về trễ mấy tiếng.” Một chữ cũng không đề cập đến chuyện trưa nay, tất nhiên là do hắn không biết tôi thấy rồi. Lại nói trong lòng tôi cũng chẳng giận dỗi cáu gắt gì, chỉ là thấy chết lặng thôi.

Cũng không phải không biết chuyện Phương Vi Chu có thể hẹn hò với phụ nữ vì trước đây hắn từng qua lại với mấy cô rồi. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn hẹn hò với người khác, dù sao cha mẹ hắn tích cực, cứ vài ngày lại phải đi đối phó một lần, có lần còn ngay trong trung tâm thương mại cơ, chỉ có điều lúc đó hắn không nhìn thấy tôi. Lúc đó tôi cùng Vương Nhâm và mấy người bạn nữa đang ở hướng đối diện, mấy người kia thì không, có mỗi Vương Nhâm biết hắn là ai. Bây giờ ngẫm lại mới thấy ánh mắt lúc đó Vương Nhâm nhìn tôi ngập tràn giễu cợt.

Vậy mà lúc này giọng tôi lại hết sức bình thường: “Ừm, vậy tối nay làm sao ăn cơm?”

Phương Vi Chu đáp: “Đến lúc đó sẽ gọi đồ ăn ngoài.”

Tôi dặn dò: “Đừng có ăn thứ gì bậy bạ đấy.”

Phương Vi Chu nghe xong bật cười: “Anh có phải bị viêm dạ dày đâu.”

Tất nhiên hắn chắc chắn đã biết lý do tôi xin nghỉ phép rồi. Tôi nói nhanh: “Cảm cúm cũng cần ăn kiêng đấy.”

Phương Vi Chu vẫn cười, tôi lập tức đả kích hắn: “Đừng có quên uống thuốc của anh.”

Phương Vi Chu lập tức ấp úng: “Biết rồi.”

Tôi cười nói: “Được rồi, em còn có việc vội, Phương tổng.”

Phương Vi Chu cũng cười: “Ừm.” trước khi cúp máy lại nói: “Nhớ về sớm chút.”

Hắn đã nói như vậy, tôi cũng đành đáp lại có lệ. Tôi thả tai nghe xuống, mặc áo khoác đi ra ngoài. Đi đến hành lang nhỏ thì gặp chu dung tuấn, cậu ta đang vội vã mà thấy tôi vẫn dừng chân lại.

Tôi hỏi: “Vội vàng đi đâu vậy?”

Chu dung tuấn không mặn mà lắm nói: “Bạn gái tôi nấu cơm, tôi sợ lỡ mất xe buýt mà lúc này còn đang kẹt đường, sợ về muộn đồ ăn lạnh mất.”

Những lời này nghe ra thấy rất không hài lòng nhưng thực ra lại hết sức vui vẻ, sắc mặt tôi vẫn không thay đổi, che cười cậu ta vài câu như lúc thường, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người khác thật là chán nản. Thang máy đến, tôi mở miệng: “Đúng rồi, lần trước có phải cậu đi gặp mặt cha mẹ cô nàng không? Sao rồi?”

Trên khuôn mặt chu dung tuấn thoáng hiện lên vẻ ngại ngừng: “Cha mẹ cô ấy rất tốt.” còn cười vui vẻ: “Nói chuyện rất suôn sẻ, có thể năm sau bọn em sẽ kết hôn, đang xem tình hình để lo liệu cho hôn lễ.” Tháng sau cha mẹ cậu ta sẽ chính thức gặp mặt con dâu tương lai.

Hắn nhìn tôi, cười rộ lên, tất nhiên đó tuyệt đối là nụ cười của hạnh phúc. Nhưng đối với tôi lại như đang châm chọc, tôi cũng không thèm để ý đến cậu ta nữa, thang máy cũng đến rồi.

Tôi và cậu ta cùng đi vào, trước khi xuống dưới, tôi mở miệng: “Cậu chờ xe ở đâu?”

Chu dung tuấn đọc địa điểm, tôi nói: “Hay là tôi đưa cậu về, tôi cũng đang rảnh.”

Chu dung tuấn rất sửng sốt, thụ sủng nhược kinh *: “Ôi, chuyện này, ngại…”

Tôi vỗ vai cậu ta, cười nói: “Được rồi, không cần khách khí với tôi.”

Chu dung tuấn cười tươi: “Cảm ơn quản lí!!!”

Tôi cười lớn, liền chở cậu ta đi chỗ ở. Khi ở trên xe, chu dung tuấn luôn miệng khen ngợi tính năng xe tôi, gần đây cậu ta cũng muốn mua một con xe, cho nên hỏi ý kiến tôi luôn. Tôi đáp qua loa vài câu, chẳng để bụng đến. Con xe này tôi đã mua nhiều năm rồi, lúc đó tài chính còn chưa dư giả nên vẫn do dự chưa mua. Phương Vi Chu hiểu tôi, hắn bỏ ra hơn nửa tiền mua, cũng không nói gì với tôi, chỉ bảo đó là xe của bạn hắn bán nên có giá ưu đãi.

Về sau do vô tình tôi biết được, khoản tiền kia là do hắn bỏ ra, cho nên hàng tháng tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản hắn, vô duyên vô cớ nhận được tiền đương nhiên hắn sẽ hỏi rồi. Hỏi đi hỏi lại vài lần, lúc hỏi ánh mắt hắn vẫn luôn lạnh nhạt như trước. Từ trước đến nay hắn không có băn khoăn gì về chuyện tiền bạc, không phải không coi trọng mà là không đồng ý với hành động của tôi, đương nhiên do đây là tấm lòng cưa hắn mà

Nhưng tôi thực sự không thể nhận nhân tình của hắn được. Lúc ấy chúng tôi vừa yêu nhau ba năm, sống chung hai năm rưỡi, đã sống chung rồi thì yếu tố quyết định sự hòa hợp chính là những quyết định dựa trên mối quan hệ, chúng có ảnh hưởng vô cùng, đặc biệt đó còn là chuyện tiền bạc, tôi không muốn trở nên phức tạo. Nhưng hình như bây giờ tôi cũng đang phải đối mặt với tình hình vô cùng phức tạp.

Chu dung tuấn nói lời cảm ơn một lần nữa, nhà bọn họ nằm trong một con ngõ nhỏ hẹp, ánh sáng còn không đủ chứ đừng nói là xe. Tôi nhìn cậu ta nhanh chóng chạy vào trong, bóng dáng dần dần biến mất vào bóng đêm bí ẩn. Nhưng mà trong bóng đêm tối tăm đó lại phát ra những ánh sáng rạng ngời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play