Mẹ tôi nghe xong vẫn im lặng, chỉ dượm nhìn tôi. Bà gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa. Bà lai quay đầu tiếp tục rửa bát, rồi đột ngột nói: “Mẹ nói thật đó, bãi bên sông giờ tốt lắm, gần đây còn có hội thả hoa đăng, rất đẹp. Lúc con về thì tiện đường mua luôn chai nước tương, hình như còn một chút nữa thôi.”
Tôi nhìn dáng mẹ, trong lòng muôn vàn câu từ mà không thể nói ra nổi, chỉ thấp giọng đáp lại.
Tôi vào phòng mặc áo khoác vào rồi đến phòng khách, Phương Vi Chu đang đứng tước tủ đựng TV, vừa nghịch nghịch đồ trang trí đến ngăn tủ, vừa nghe điện thoại. Như thể bất chợt tôi nên hắn liền cắt đứt cuộc trò chuyện, tôi hỏi: “Sao vậy? Công ty có việc gì sao?”
Phương Vi Chu nói: “Công ty không có việc gì đâu, là Phan Minh Kỳ gọi thôi, lần trước do thời tiết không tốt nên không leo núi được nên hắn cứ canh cánh không lòng, nghĩ cuối tuần này thời tiết tốt thì tìm chúng ta đi luôn.”
Thì ra là Phan Minh Kỳ gọi đến. Không cần phải nghĩ ngợi gì cũng biết hắn ta tuyệt đối không tìm tôi đâu, bình thường khi Phương Vi Chu nói như vậy đều biết tôi sẽ không đi đâu. Tôi không nhắc đến nữa, nhưng Phương Vi Chu lại hỏi: “Phải đi ra ngoài à?”
Tôi nói: “Ừm, mẹ em bảo đi ra ngoài mua ít đồ.” Sau đó đem áo khoác cho hắn: “Đi một chút thôi, nhân tiện đến bờ sông dạo một hồi, nghe nói phong cảnh buổi đêm ở đó không tồi.”
Phương Vi Chu nói: “Đi ngắm phong cảnh buổi đêm? Có khi còn trúng gió cũng nên.” Tuy nhiên vẫn mặc áo khoác vào.
Tôi cũng mặc áo vào rồi cầm chìa khóa lên, khoác tay hắn: “Đi thôi.”
Chung cư này đã được cải tạo như mặt bằng chung của địa phương, tuy nhiên vẫn có điểm khác biệt đó chính là thang máy. Tòa nhà này tổng cộng có bảy tầng, năm đó cũng được coi là nhà cao tầng, còn bây giờ thì trở nên rất bình thường. Cũng vì có thang máy nên mới có thể dễ dàng đưa hành lý lên xuống. Nhà tôi ở tầng năm, khi thang máy xuống đến nơi, cửa mở ra đã thấy một người phụ nữ trung niên ở trong, hình như ở tầng sáu hay tầng bảy gì đó, cũng chẳng biết nữa. Bà cô hơi cảnh giác với chúng tôi, đứng lui về một bên, nhìn chằm chằm từ phía sau. Vừa đến tầng một, cửa mở mở đã lập tức chạy biến ra ngoài.
Tôi và Phương Vi Chu liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng phì cười. Chúng tôi không để ý nữa mà đi ra goài, vừa ra đến cửa liền cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài thấp hơn ban ngày rất nhiều. Dù sao đã nửa tháng mười rồi mà, thời tiết cũng lạnh dần đi.
Tôi nói: “Hay là mua xong đồ rồi về luôn.”
Phương Vi Chu nói: “Đi bộ một lát sẽ ấm lên thôi, đi nào.”
Thật không ngờ hắn lại hứng thú như vậy, nhưng tôi cũng thấy không sao nên cứ đi thôi. Tôi gật đầu, đi theo hắn.
Bờ sông cách đó không xa, quang đường từ nhà tôi đi ra đây đều là khu dân cư, xe đậu phía trước chủ yếu là của những hộ dân ở đây, ban ngày không thấy mấy. Đèn đường xen lẫn với những ngon cây ở bên đường, lúc thì sáng lúc thì tối, lúc tĩnh lặng lúc ồn ào, nói chuyện khó mà nghe được. Đến đường lớn liền thấy sự khác biệt, đầu phố là một nhà hàng sang trọng thay thế cho quán tạp hóa nho nhỏ trước đây, cũng có thêm vài quán ăn vặt, nhưng siêu thị thì còn cách một khoảng kha khá nữa.
Đi thêm một con phố, phong cách thay đổi hoàn toàn, những tòa nhà xây dựng cũ kỹ xấu xí đã được phá bỏ nhường chỗ cho những tòa nhà mới, những quán hàng cũng làm ăn phát đạt hơn. Vào ban điêm, toàn bộ đèn điện trong cửa hàng được bật lên, thật là rực rỡ.
Phương Vi Chu nói: “Trước kia cũng đi công tác qua đâu, còn nhớ lúc đó chưa có nhiều cửa hàng thế này đâu.”
Tôi nói: “Anh đã từng nghe câu này chưa? Thành thị phát triển không đợi người, huống chi chỗ này đã không phải là thành phố nhỏ nữa.”
Phương Vi Chu cười, tôi cũng cười, vừa dẫn hắn đi xuyên qua đường cái, vừa chỉ tay vào trạm xe buýt phía trước: “Chỗ này trước kia em hay đứng chờ xe để đi học.”
“Đại học?”
“Ừm.”
Phương Vi Chu nói: “Không phải đạp xe sao?”
Đèn tín hiệu phía trước bật xanh, tôi giục hắn bước nhanh hơn: “Đạp xe thì xa quá, đi vào nội thành thì phương tiện công cộng dễ dàng hơn.”
Qua đường lớn, lại đi thêm một đoạn nữa, con đường được chia thành hai ngả dọc theo bờ sông, cách đó không xa là từng tòa nhà cao tầng ẩn hiện. Đi dọc bờ sông là có thể nghe được tiếng rì rào, không rõ là do nước chảy hay là lá cây rung nữa. Vốn là ban đêm nên không thể nhìn rõ loại cây, tuy nhiên trên nó được cài rất nhiều loại đèn nháy, xanh đỏ lấp lánh, rất xinh đẹp. Chỗ tối thật tối, chỗ sáng thật sáng, thật sự làm người qua đường mơ màng.
Chỗ này gió khá lớn, tôi và Phương Vi Chu lại bước rất chậm, cứ đi dần dần. Tôi thấy hơi lạnh bèn cài loại áo khoác, hay tay ôm trước ngực, đi thêm một đoạn nữa thì bàn tay lộ ra đông cứng lại. Tôi nói: “Lạnh lắm.”
Phương Vi Chu đáp: “Ừm.”
Hắn không quay đầu lại khi nói, không biết vì sao, dù chả phải buồn bã nhưng vẫn không bắt chuyện được, có nói cũng không đến nơi đến chốn. Cũng không phải làm quá lên, đã quen nhau nhiều năm rồi, không cần phải thốt lên thành lời cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nhau, đáp lại một câu cũng chẳng sợ chỉ cho có lệ. Chính vì loại ăn ý này mới sinh ra sự khuyết thiếu
Tôi thật không ngờ hôm nay phương vi lại chủ động đến thăm mẹ tôi, sau ngạc nhiên chính là cảm giác rối rắm dâng tràn. Bây giờ hắn đang đi bên cạnh tôi, vai sánh vai, từ quần áo đến độ ấm thân thể đều như vậy, chỉ là mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi. Cẩn thận suy nghĩ không biết là nên bất an hay vui sướng đây. Cũng là hôm nay đã lâu lắm rồi chúng tôi mới có thể đi bộ cùng nhau, đột nhiên lại nghĩ đến lời mẹ nói, đôi khi rõ ràng là bên nhau nhưng vẫn thấy xa xôi cách biệt, tuy nhiên không phải không còn yêu nữa.
Cứ đi như vậy đến một cây cầu bằng đá, bắc ngang qua sông, trên cầu có bóng đèn nhưng không sáng, con đường rất mơ hồ. Vì tối nên không thể thấy phía bên kia cầu có gì được.
Hình như cũng có người đang đi.
Phương Vi Chu mở miệng: “Tiếp tục đi thôi, hơi muộn rồi.”
Tôi gật đầu: “Ừm, sao? Quay đầu lại à?”
Phương Vi Chu nhìn nhìn phía trước: “Đi từ chỗ này đi.”
Tôi nói: “Hơi tối…”
Đột nhiên tay được nắm lấy, tôi sửng sốt nhìn lại Phương Vi Chu, nhưng mà tối như vậy không thể nhìn rõ nét mặt hắn. Hắn nói: “Đi chậm là được mà.”
Tôi khựng người, cúi đầu không lên tiếng, cuối cùng vẫn nắm tay hắn bước đi. Tay hắn không ấm như tay tôi, nhưng sự lành lạnh đó lại khiến lòng tôi bình yên không ít. Chúng tôi nắm lấy tay nhau, chậm rãi đi lên chiếc cầu đá. Không có ai phía sau nên đi chậm cũng không bị giục, thậm chí lo sợ bị nhìn thấy.
Phương Vi Chu nói: “Có khi nào tí nữa dì sẽ đuổi anh đi không?”
Lời nói vang lên còn mang theo nụ cười nhạt nhẽo, tôi nghe xong cũng cười “Mẹ em sẽ không như vậy đâu.” Dừng lại một chút: “Cho dù bà biết thì cũng không như thế.”
Đi lên cầu, đến chính giữa thì Phương Vi Chu dừng lại, chúng tôi dựa vào lan can nhìn dòng nước phía dưới. Phương Vi Chu chợt nói với tôi: “Em không thấy lạ khi dì biết sao?”
Tôi nhìn hắn rồi nói: “Chính mẹ nói cho em biết.”
Phương Vi Chu lập tức trả lời: “Anh cũng nghĩ như vậy.”
Tôi nói: “Đã từ lâu rồi…là em nói, chúng ta đã bên nhau lâu rồi, dù sao bà cũng biết rồi, bây giờ thấy anh cũng không phản đối gì nữa.” Mẹ tuyệt đối sẽ không nói mấy lời khó nghe đâu, tất nhiên cũng sẽ không cảm ơn Phương Vi Chu, dù sao nguyên nhân phản đối chẳng phải vì đối tượng tốt hay xấu.
Phương Vi Chu nghe xong không tiếp lời nữa, tuy nhiên hắn vẫn không thả tay tôi ra. Qua một hồi, chợt nghe hắn nói: “Chúng ta đã bên nhau rất nhiều năm, trước đây chưa từng nghĩ sẽ đi được đoạn đường dài như vậy.”
Tim tôi không khỏi nóng lên, đột nhiên rất xúc động, rất muốn lắm mồm hỏi hắn sao trước đây lại nghĩ sẽ ở bên tôi, rất muốn hỏi hắn..sau này có hối hận không? Tôi nhìn về phía hắn.
Đột ngột vang lên tiếng nói chuyện từ phía sau, hình như có người đang đi đến đây. Bàn tay đang nắm lấy tay tôi lập tức thả ra, tôi khựng người, không biết mình đang có cảm giác gì nữa. Tôi quay đầu đi, chăm chú nhìn dòng nước tối đen đang chảy dưới chân. Phía sau là vài thanh niên trẻ tuổi cười nói, dường như chẳng thèm chú ý đến chúng tôi.
Phương Vi Chu dựa vào lan can, có lẽ hắn lấy thuốc lá ra hút, tôi nhận ra ánh lửa bèn nhìn lại thì đúng là hắn đang hút thuốc. Tôi thấy hắn đang dùng cái bật lửa kia, đột nhiên thấy tâm trạng tốt hơn. Tôi không khỏi bật cười, hắn cũng cười. Chúng tôi đi theo hướng mấy thanh niên vừa nãy đi, cả quãng đường luôn chìm trong yên lặng.
Phương Vi Chu hút xong thuốc mới hỏi: “Giờ đi về sao?”
Tôi gật đầu, bởi vì rất lạnh nên chúng tôi quyết định ngồi xe buýt, vừa đúng lúc có một chiếc xe sẽ chạy qua vùng phụ cần đến, chúng tôi lập tức lên xe. Lúc vào xe, cả xe đang chật cứng, một chỗ đứng cũng khó tìm. Tôi tựa vào người Phương Vi Chu, ôm lấy cánh tay hắn mà hắn cũng mặc tôi làm vậy. Những người trong xe rất ầm ỹ, chỉ có chúng tôi là hoàn toàn khác biệt. Cửa kính phản chiếu lại hình ảnh chúng tôi, tôi nhìn nó, trong lòng xuất hiện đủ loại cảm xúc, chua xót mặn đắng có, mê mang có, hoài nghi có….nhưng khi nhìn thân hình mình đứng gần thân hình ấy lại thấy ngọt ngào.
Về đến nhà, mở cửa ra đã thấy mẹ đang chờ, bà vẫn cười ôn hòa như thường. Cho đến lúc bà hỏi tôi đã mua đồ chưa, tôi mới nhớ đã quên lời bà nhắc rồi, đương nhiên không thể không nghe vài lời lải nhải từ bà. Bà vẫn còn ngại ngùng với Phương Vi Chu, cho đến khi tất cả đều ngồi trong phòng khách mới có thể chậm rãi trò chuyện với hắn.
Sau đó đương nhiên là nghỉ ngơi, phòng tắm chỉ có một nên phải thay phiên nhau đi. Tôi nhường Phương Vi Chu tắm trước, còn mình thì ngồi nói chuyện với mẹ trong phòng khách thêm một lát. Bà hỏi chuyện công việc của tôi, sau khi xác định không làm ảnh hưởng đến nghỉ ngơi mới đề nghị ngày mai tôi và Phương Vi Chu đi siêu thị chơi một vòng.
Mẹ nói: “Bên này chẳng có gì nhưng siêu thì thì náo nhiệt lắm, đi chơi cũng không tồi.”
Tôi nói: “Vài bữa nữa rồi đi.”
Mẹ nói: “Mai mẹ muốn đi đến trường học.”
Tôi nói: “Bọn con đưa mẹ đi, chiều đón mẹ về.”
Mẹ nói: “Để sau rồi nói. Bọn con cứ đi chơi đi, không cần đón mẹ đâu.”
Tôi cười nói: “Bọn con cũng có phải mấy người trẻ tuổi thích chơi đùa nữa đâu, đi thăm thú một lát là được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT