La Huyên đưa rượu cho khách, lễ phép mỉm cười với bọn họ, sau đó cự tuyệt lời mời của khách, trở về quầy bar.

“Ai, chủ quán giữ nguyên cái tư thế kia đã được nửa tiếng rồi.”

“Từ sau khi quản lí từ chức, hắn vẫn ở trong tình trạng này.”

“Mặc dù tôi cũng rất luyến tiếc quản lí, nhưng không giống chủ quán thương tâm như vậy, không lẽ là nói chủ quán thích quản lí sao?”

“Không phải đâu… Hắn không phải còn đánh quản lí sao?”

“Cũng có thể là yêu nhau quá đánh nhau đau a.”

La Huyên nghe đám nhân viên phục vụ thảo luận về Nghiêm Tích, y nhìn về phía đương sự, Nghiêm Tích ngồi ở quầy bar, ngơ ngác không biết đang nhìn đi đâu.

Hắn vẫn luôn ngẩn người như vậy, duy trì một tư thế không hề nhúc nhích.

Nghiêm Tích vốn là một người vui vẻ hoạt bát, phong cách mỹ nhân u buồn này trong nhất thời mọi người còn chưa tiếp thụ được.

Nhưng không ai dám đi quấy rầy hắn.

Mấy ngày trước sau khi về quán bar, hắn mặt mày hầm hầm, một tiếng cũng không nói, ai cũng không thèm đếm xỉa, chỉ thông báo rằng quản lí đã từ chức, cái loại không khí đáng sợ lạnh như băng này khiến mọi người ngay cả thở ra cũng không dám.

Nghiêm Tích cứ hầm hầm như vậy vài ngày, sau đó biến thành thích ngẩn người, vẫn là ai cũng không thèm để ý, nhưng vẻ hung ác trên mặt đã đổi thành mờ mịt, hắn cứ ngồi như vậy, có thể ngồi đến cả đêm.

La Huyên dựa lên quầy bar, nhìn hắn ngẩn người, khẽ mỉm cười.

Một người đàn ông đi vào trong quán, việc này cũng không có gì kỳ quái, nơi đây vốn là gay bar mà, ngày nào cũng có rất nhiều đàn ông đi vào, tìm thú vui hoặc uống rượu giải sầu.

Nhưng người đàn ông này lại bất đồng, anh ta đi thẳng đến, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tích.

“Cậu có khỏe hơn chưa?”

Nghiêm Tích mấy ngày nay không thèm để ý đến ai lại có thể nói chuyện, tuy rằng ngữ khí lạnh như băng.

“Tôi có gì mà không khỏe đâu.”

Người kia nghe thấy lời nói mang theo chống đối như vậy cũng không có ý kiến gì.

Người đàn ông này chắc hẳn là Tương Vân Chu.

Tương Vân Chu đối với giọng điệu giống con nhím của Nghiêm Tích đã sớm tập mãi thành quen, thế này ngược lại chứng tỏ Nghiêm Tích đã bình phục rồi.

“Tôi vẫn còn hoài niệm bộ dáng cậu bám vào lòng tôi mấy ngày trước đấy.”

Nghiêm Tích cuối cùng cũng động đậy, quay đầu qua, trừng Tương Vân Chu.

Tương Vân Chu nhìn thẳng vào hắn.

Nghiêm Tích chuyển mắt.

La Huyên cảm thấy rất kỳ quái, y vẫn là lần đầu tiên thấy Nghiêm Tích có hành động yếu thế kiểu này, y từ trên quầy bar đứng thẳng dậy, đi đến, cười với Tương Vân Chu: “Xin hỏi muốn uống gì?”

Tương Vân Chu ngẩng đầu nhìn bộ dáng La Huyên, dừng một chút, sau đó nhíu mày.

La Huyên vẻ mặt không rõ cười.

Tương Vân Chu ngược lại chuyển sang Nghiêm Tích, nói: “‘Gu’ của cậu?”

Nghiêm Tích không thèm nhìn người nào trong bọn họ, gật đầu.

Chân mày Tương Vân Chu nhăn lại càng sâu, vươn tay về phía La Huyên: “Xin chào, Tương Vân Chu.”

La Huyên đưa tay ra nắm lấy tay Tương Vân Chu lắc lắc, nói: “A, nghe tiếng đã lâu, tôi là La Huyên.”

Thì ra anh ta chính là lão Tương trong truyền thuyết a, La Huyên rất thích thú đánh giá Tương Vân Chu.

Tương Vân Chu cũng ngẩng đầu nhìn y.

Nghiêm Tích tự mình ngồi ngốc một hồi, đột nhiên nhận ra người bên cạnh lâu lắm không phát ra âm thanh gì, nghi hoặc quay đầu qua, kết quả liền thấy Tương Vân Chu cùng La Huyên hai người đang thâm tình đấu nhãn.

“Fuck, ánh mắt của hai người có thể đừng cháy rực như vậy được không?”

La Huyên nghe vậy, vui vẻ nói: “Tôi cùng anh Tương đây là mới gặp đã thân thiết a.”

Tương Vân Chu thản nhiên nói: “Tôi đang nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cậu La đây.”

La Huyên kinh ngạc nói: “Té ra anh Tương đã từng gặp tôi rồi sao?”

Tương Vân Chu nói: “Có một lần tôi thấy cậu tặng người ta cả cốc nước vào người.”

La Huyên nở nụ cười: “Hình như là có chuyện như vậy, chúng ta thật là có duyên a.”

Tương Vân Chu gật đầu nói: “Tôi thế mà chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cậu.” Sau đó anh nói với Nghiêm Tích, “Quả nhiên là gu của cậu a.”

Nghiêm Tích nói: “Anh có ý gì? Là tự cậu ta đâm đầu vào cửa nhà chúng tôi.” Nghiêm Tích mắt nhìn La Huyên nói, “Mặc dù tôi thích diện mạo của cậu ta, nhưng không hề làm chuyện chặn đường cướp người bắt về đâu đó.”

Thế là La Huyên nhăn nhó nói: “Chủ quán, kỳ thật tôi không ngại để cậu bắt về đâu.”

Nghiêm Tích: “…”

“Dù sao thì, chúc mừng cậu khôi phục lại bình thường.” La Huyên nói với Nghiêm Tích, “Chủ quán sầu muộn tuy rằng cũng rất mê người, nhưng chúng tôi không thích ứng được a.”

Y lại nói với Tương Vân Chu: “Anh Tương, tôi mời anh uống rượu.”

Lại là Long Island Ice Tea.

La Huyên nâng ly đặt trước mặt Tương Vân Chu, rồi nhường không gian lại cho hai người, tiện thể đi thông báo cho chư vị nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ biết chủ quán đã khôi phục lại bình thường rồi.

Tương Vân Chu vuốt ly rượu, không nói gì.

Nghiêm Tích đột nhiên có chút ủ rũ, mặc dù trong lòng vẫn còn rầu rĩ, nhưng loại trạng thái này có thể coi như kết thúc rồi.

Hơn nữa lỗ tai hắn thật sự rất tốt, đám nhân viên thì thầm gì phía sau hắn đều nghe thấy được, chẳng qua là mặc kệ mà thôi.

“Cần tôi giúp cậu giới thiệu một người đến thu xếp quán bar không?” Tương Vân Chu bỗng nhiên nói.

Nghiêm Tích ngẩn người, mới nhớ tới quản lí rời đi ảnh hưởng đến tâm tình của hắn không nói, còn ảnh hưởng đến cả quán nữa.

Nghiêm Tích từ ngày đầu tiên đến Điểu ngữ hoa hương uống rượu, quản lí đã ở đây rồi, hiện tại chủ quán thay đổi, quản lí cũng muốn đổi luôn.

Nghiêm Tích nhất thời còn chưa thể chấp nhận việc một người khác thay thế vị trí của quản lí, đội lên danh hiệu quản lí.

Cho nên hắn lắc đầu, nói: “Việc này nói sau đi, không cần làm phiền anh.”

Tương Vân Chu nói: “Cậu chưa bao giờ làm phiền tôi.”

Nghiêm Tích vẫn rất không quen.

Sau cái ngày trở về từ sân bay trở đi, Tương Vân Chu đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác, nói chuyện cùng hắn càng thêm thân thiết. Càng đáng chết hơn là, Nghiêm Tích mặc dù ý thức được điểm này, nhưng lại cảm thấy không có gì không ổn.

Có lẽ là bởi vì ngày đó, cảm giác được Tương Vân Chu ôm vào lòng rất tốt, khó chịu sợ hãi của hắn dường như đều được cái ôm đó xóa đi, mà tiếp nhận để người kia chăm sóc hắn thương xót hắn.

Nghiêm Tích nghĩ một chút lại bắt đầu ngẩn người, đột nhiên có cảm giác tóc ở hai bên má được vén ra sau, hắn hơi nghiêng nghiêng để lộ ra sườn mặt, nhìn về phía Tương Vân Chu.

Tương Vân Chu rút tay về, nói: “Hôm nay đến chỗ tôi đi.”

Nghiêm Tích có hơi kinh ngạc một chút.

Mặc dù hai người được xưng là quan hệ x, nhưng bình thường đều là Nghiêm Tích muốn tìm Tương Vân Chu, Tương Vân Chu chưa từng chủ động yêu cầu cái gì.

Quả nhiên là sau ngày đó có phần thay đổi rồi.

Nghiêm Tích nghĩ nghĩ nói: “Hay là đến chỗ tôi đi.”

Tương Vân Chu hơi trợn mắt, sau đó khóe môi giãn thành một vòng cung nhè nhẹ: “Được.”

Tương Vân Chu uống xong ly Long Island Ice Tea, Nghiêm Tích đứng lên, La Huyên nghe tiếng đi lại, hỏi: “Phải đi rồi à?”

Nghiêm Tích gật đầu, Tương Vân Chu cũng đứng lên.

La Huyên sáng tỏ cười cười, sau khi y đến quán rượu này, đây là lần đầu tiên thấy thời gian Nghiêm Tích ở quán ngắn như vậy.

“Nice night!” La Huyên vẫy tay về phía bọn họ.

Bởi vì Tương Vân Chu đã uống rượu, nên Nghiêm Tích lái xe của Tương Vân Chu về nhà mình.

“Thì ra cậu ở thành Đông.” Tương Vân Chu nói.

Nghiêm Tích trừng anh: “Không phải là mọi chuyện của tôi đều nằm trong lòng bàn tay anh sao?”

Tương Vân Chu trầm tĩnh nói: “Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi chưa từng rình rập cậu bao giờ.”

Nghiêm Tích rầu rĩ hỏi: “Vậy sao anh biết tôi sợ sân bay?”

Tương Vân Chu quay đầu nhìn hắn, nói: “Cậu có một người bạn rất tốt. Chính là Vương Thủ Trữ giới thiệu chúng ta quen nhau, cậu ấy dặn dò tôi rất nhiều.”

“Nhiều chuyện.” Nghiêm Tích ậm ờ oán giận.

“Cậu ấy cũng là có lòng tốt thôi, cậu ngày đó thật dọa chết tôi.” Tương Vân Chu tới tận bây giờ chưa từng thấy bộ dáng đó của Nghiêm Tích, bình thường là một người dũng mãnh như vậy, thế mà đến sân bay lại đứng không vững.

“Ai mà không có nhược điểm a.” Nghiêm Tích hung hăng nói.

Tương Vân Chu cười cười.

“Anh đang cười nhạo tôi đấy à?” Nghiêm Tích từ chỗ ngồi dựng dậy.

“Không có.”

“Còn nói không có, anh bình thường mặt liệt đến thời điểm quan trọng lại cười nhạo tôi đầu gỗ!”

“…” Lấy chỉ số thông minh người trưởng thành của Tương Vân Chu là không thể trả lời câu hỏi học sinh tiểu học của Nghiêm Tích.

Thật vất vả mới tới được tiểu khu nơi Nghiêm Tích ở, Nghiêm Tích đưa xe của Tương Vân Chu đỗ vào bãi, hai người cùng nhau đi đến.

Kết quả, đụng mặt dì Kiều.

Ngay khi Nghiêm Tích nhìn thấy bà, thật sự đầu óc trống rỗng luôn, hắn thật muốn chôn Tương Vân Chu xuống đất.

Dì Kiều thấy bên cạnh Nghiêm Tích có một người đàn ông đi theo, cười đến không ngậm miệng lại được.

“Ha ha ha, Tiểu Tích a, ha ha ha, dì thật sự rất cao hứng a, ha ha ha.”

Sắc mặt Nghiêm Tích đen xì.

“Thằng nhóc này phải gọi như thế nào a?” Dì Kiều cười hỏi Tương Vân Chu.

Nghiêm Tích nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra Tương Vân Chu có chỗ nào phù hợp với hình tượng “thằng nhóc” này, kết quả thằng nhóc Tương Vân Chu rất lễ phép trả lời: “Cháu họ Tương.”

“A, Tiểu Tương a, cháu là người yêu của Tiểu Tích chứ gì, cháu phải trông nom Tiểu Tích nhiều vào a, đứa nhỏ này rất ngang bướng a.”

Lần nào gặp dì Kiều cũng muốn ngất xỉu, đứa nhỏ ngang bướng Nghiêm Tích vội vàng nói: “Dì Kiều bọn cháu có việc gấp, lần sau lại tán gẫu tiếp nha.” Ngay sau đó kéo cánh tay Tương Vân Chu bỏ chạy.

Nghiêm Tích kéo Tương Vân Chu chạy lên lầu, Tương Vân Chu phía sau hắn cười thành tiếng.

Nghiêm Tích buông tay anh ra, hung tợn nói: “Cười con em anh á.”

“Tôi không có em gái.” Tương Vân Chu thu hồi nụ cười, thản nhiên nói.

Nghiêm Tích trở mình xem thường, dẫn anh lên lầu, sau đó đi đến trước cửa phòng mình, lấy chìa khóa mở cửa, ra hiệu cho Tương Vân Chu đi vào.

Tương Vân Chu mang theo tò mò bước vào trong phòng.

Nơi Nghiêm Tích ở không có gì khác người, chỉ là đồ dùng trong nhà bố trí rất tùy hứng, giống như bản thân hắn vậy.

“Muốn uống gì?” Nghiêm Tích đi đằng sau, lướt qua Tương Vân Chu, đi đến phòng ăn.

“Nước trắng là được rồi.” Tương Vân Chu nói.

Nghiêm Tích mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho Tương Vân Chu: “Tự mở đi.”

“…” Tương Vân Chu nghĩ nếu anh đòi nước trái cây hay cà phê vân vân, có phải cũng sẽ có bình mà không có cốc hay không.

“Tôi đi tắm trước, anh cứ từ từ uống.” Nghiêm Tích đóng cửa tủ lạnh, nói.

“Tắm chung đi.” Tương Vân Chu nói.

Nghiêm Tích chậm rãi lết thân lại đây, nhìn anh, một lát sau hướng anh ngoắc ngoắc tay: “Vậy đến đây đi.”

Nếu là tắm uyên ương thì không thể không làm, sau đó lên giường hai người lại làm một lần nữa.

Hương vị dịu dàng quá mức say lòng người, thế cho nên Tương Vân Chu ngủ rất sâu, ngày hôm sau lúc anh tỉnh lại, phát hiện Nghiêm Tích đã dậy rồi.

Hắn ngồi trên giường, ngay bên cạnh Tương Vân Chu, mặc một chiếc áo phông, vừa dài đến bắp đùi.

Anh híp mắt, chuyên chú nhìn hắn — sơn móng chân.

Dùng nước sơn móng sơn lên chân mình.

Hình ảnh kia quá mức quỷ dị, Tương Vân Chu kinh ngạc nhìn rất lâu, đến tận khi Nghiêm Tích mở miệng nói chuyện mới thôi.

Hắn không ngẩng đầu, dùng cọ sơn phết móng chân mình, nói: “Anh có muốn rửa mặt không? Dùng đồ của tôi là được.”

Hắn cúi đầu, tóc dài rối tung trên người, uốn lượn hình gợn sóng. Từ trong áo phông phô bày ra cặp đùi trắng nõn thon dài, chân hắn cũng được bảo dưỡng vô cùng tốt, gầy gầy, trắng trắng, hắn chấm chấm nước sơn màu đỏ, sơn lên móng chân mình, động tác thoạt nhìn cư nhiên có chút lẳng lơ.

Tương Vân Chu cũng ngồi dậy, nhìn hắn.

Mặc dù Nghiêm Tích ngày thường vẫn mặc váy, nhưng cảnh tượng hắn trong nắng sớm sơn móng chân mới khiến Tương Vân Chu lần đầu tiên chân chính ý thức được, hắn là một người thích hóa trang.

Hôm qua bọn họ kết hợp sâu sắc như vậy, Tương Vân Chu biết rất rõ người anh ôm vào lòng là một người đàn ông, nhưng đàn ông bình thường sẽ không sơn móng, sẽ không nuôi tóc giống phụ nữ, sẽ không mặc váy.

Cho dù người đó là gay.

Tương Vân Chu đột nhiên cảm thấy tâm tình có chút phức tạp, anh vươn tay nắm lấy chân Nghiêm Tích.

Nghiêm Tích nghi hoặc ngẩng đầu, Tương Vân Chu một tay nắm chân hắn, một tay nhận lấy cọ trong tay hắn, giúp hắn sơn tiếp mấy đầu móng còn lại.

Nghiêm Tích toàn thân giống như bị cố định một chỗ.

Hai người trong lúc đó lưu chảy một loại trầm lắng không nói nên lời, Nghiêm Tích đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó đè nặng, khiến hắn thở không nổi.

“Anh không cần phải làm đến mức này.” Nghiêm Tích khàn giọng nói.

Tương Vân Chu cắm cọ vào lại trong lọ sơn, đỡ lấy phía sau hắn, kéo hắn lại cùng mình hôn môi.

Bọn họ trong nắng sớm hôn môi, Tương Vân Chu chậm rãi áp đảo người kia xuống nệm giường mềm mại, lớp sơn trên móng chân Nghiêm Tích chưa khô hết, cọ lên người Tương Vân Chu, nước sơn phản chiếu ánh sáng, đối với Nghiêm Tích mà nói, đó là ấn ký đại biểu cho chấp nhận cùng thấu hiểu.



Nghiêm Tích quyết định phấn chấn lên, mặc dù đã không còn quản lí, nhưng quán bar vẫn phải tiếp tục hoạt động.

Tuy rằng quản lí trước khi đi đã đem hết tất cả mọi thứ từng việc từng việc liệt kê thành các mục, bao gồm cả mấy khoản nợ nhập hàng trước kia vân vân, viết đến vô cùng tỉ mỉ, nhưng Nghiêm Tích vừa nhìn là thấy đau đầu.

Chỉ số thông minh của hắn không vấn đề gì, xem cũng hiểu, thế nhưng hắn không biết làm cách nào thông qua mấy cái thông tin này để quản lý một quán bar.

Nhưng nếu như treo thông báo tuyển dụng, có quen với tình hình của quán bar hay không là một chuyện, có đáng tin hay không lại là một chuyện khác.

Lẽ nào thật sự phải nhờ Tương Vân Chu tìm một người đến?

Nghiêm Tích không muốn, chung quy cho rằng nếu nói như vậy, thì hắn và Tương Vân Chu liền trở nên quá gần gũi, hắn vẫn cảm thấy có phần mới mẻ.

Có lẽ là nên tìm Dương Giản hoặc Quan An Viễn giới thiệu một người đáng tin cậy đến.

Hắn tạm thời mang vài việc trong quán bar phân phát cho những nhân viên quan trọng, nhìn chung cũng không có gì lộn xộn lắm, nhưng rõ ràng là không trật tự bằng lúc có quản lí.

Nghiêm Tích như thường ngày ngồi ở quầy bar, nghĩ đến thu chi mấy ngày nay là đau đầu, không ngờ lại có người đến tìm hắn.

“Chủ quán, nghe nói cậu có làm dịch vụ đặc biệt.”

Nghiêm Tích vùng dậy tại chỗ, hắn quay đầu qua, nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, nói: “Fuck, anh đừng bôi nhọ tôi, tôi nơi này là làm ăn đứng đắn.”

Người kia đẩy đẩy kính mắt, nghiêm túc nói: “Tôi cũng không nói cậu không đứng đắn, nghe nói cậu còn kiêm nghề mai mối.”

“…”

Nghiêm Tích đã sớm quên khuấy mất chuyện này. Lúc đầu hắn còn ôm một lòng nhiệt tình kỳ dị với việc giúp người ta đi xem mắt, nhưng từ sau khi muốn giới thiệu cho quản lí hòng kéo hắn ra khỏi cái bí mật vô vọng kia, nhiệt tình của hắn đối với việc mai mối cũng biến mất. Đống danh thiếp nằm trong hộp giấy bên kia hắn cũng không có tâm trí đi sàng lọc, danh thiếp đã đầy đến rớt hết ra ngoài.

“Quán gần đây đang ở trong thời điểm nguy cấp, rượu còn bán không xong, nghề phụ gì gì đó tạm thời không có hứng quản.” Nghiêm Tích nói.

Kết quả vị khách kia nói một câu: “Vậy sao, tôi còn tưởng rằng cậu có thể cứu tôi chứ.”

Nghiêm Tích lại bật dậy: “Tôi là gì của anh a.”

Đáng tiếc Nghiêm Tích chính là không chịu được nghe người khác nói như vậy, có lẽ là ở Mỹ đã lâu, dù sao cũng có chút chủ nghĩa anh hùng cá nhân, Nghiêm Tích cảm thấy trong ngực ngứa ngáy, liền nói: “Được rồi, nếu là như vậy, anh nói một chút tình huống của bản thân đi.”

“Tôi ba mươi, vẫn độc thân.” Người đàn ông mắt kính nói.

“…” Nghiêm Tích nháy mắt nảy sinh một loại cảm xúc thương hại, hắn thấy vị khách này mặc dù có chút nghiêm túc, nhưng nói chuyện phóng khoáng, bộ dạng mặc dù không đạt được đến tiêu chuẩn của hắn, nhưng tốt xấu gì thì mũi vẫn ra mũi, mắt vẫn ra mắt, hơn nữa nhìn thì thấy chí ít cũng không nghèo, không đến mức ba mươi năm không tìm được bạn trai a…

“Vì sao vậy? Bận quá à?” Chẳng lẽ có bệnh gì đó không tiện nói ra?

“Không biết, không có người phù hợp.” Kính mắt nói.

Nghiêm Tích quyết định cứu rỗi anh ta.

“Anh xưng hô như thế nào?” Nghiêm Tích hỏi.

“Gọi tôi là Tiếu Trí đi.”

Tên nghe có vẻ rất văn hóa, Nghiêm Tích đi đến bên cạnh cái hộp danh thiếp, lục lọi đống danh thiếp, phát hiện bên trong có rất nhiều quảng cáo, ngẫm lại vẫn lấy một tấm thiếp trống cùng một cây bút về.

“Nói cụ thể một chút đi, tôi có thể hỏi kỹ hơn được không? Về tình hình của anh.” Nghiêm Tích nói.

Tiếu Trí gật đầu.

“Nghề nghiệp?”

“Tôi làm ở bảo tàng.”

“…” Chả trách bộ dáng rất có văn hóa, Nghiêm Tích hỏi tiếp, “Vậy anh muốn tìm loại hình nào?”

“Con người là được.”

“…” Nghiêm Tích còn thật sự nói, “Anh muốn tìm người sao Hoả tôi còn nhất thời không tìm thấy đâu.”

Nghiêm Tích theo những điều Tiếu Trí nói, giúp anh ta điền vào danh thiếp, sau đó nói: “Đống thiếp trong hộp rất loạn, tôi trước tiên lựa chọn, ngày mai anh tới tôi chọn vài người có cảm giác phù hợp cho anh, anh đầu tiên cứ xem tình hình của người ta cái đã.”

Tiếu Trí gật đầu: “Vô cùng cảm ơn.”

Nghiêm Tích tưởng anh ta không còn chuyện gì nữa, kết quả một lát sau, anh ta lại hỏi: “Dịch vụ đặc biệt có thu phí không?”

“…” Ông đây còn không thiếu tiền đến mức ấy, Nghiêm Tích cũng học theo anh ta, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Dịch vụ đặc biệt cũng phải nhìn cơ duyên, tôi thấy anh tướng mạo ổn trọng, là một người hữu duyên, cho nên mới giới thiệu.”

Tiếu Trí cư nhiên tỏ vẻ đồng ý gật đầu.

Đợi Tiếu Trí đi rồi, La Huyên liền lết lại đây, cười hì hì nói: “Chủ quán, cậu đừng mở quán bar nữa, đổi nơi này thành công ty mai mối luôn đi, nhất định kiếm được rất nhiều tiền.”

Nghiêm Tích hừ một tiếng: “Sở thích không thể dùng làm nghề nghiệp.”

La Huyên nheo mắt, hỏi Nghiêm Tích: “Chủ quán khi nào thì giới thiệu cho tôi một mối a?”

Nghiêm Tích làm bộ như khiếp sợ nói: “Cái gì? Cậu vậy mà còn độc thân? Tôi còn tưởng cậu đã chiến thành thiên hạ vô địch luôn rồi chứ.”

La Huyên bất mãn nói: “Mặc dù tôi bộ dạng đẹp trai, cậu cũng không cần nói như vậy a.”

Nghiêm Tích lại lộ ra bộ dáng xem thường: “Tự sướng.” Sau đó cười cười, nhéo mặt La Huyên, nói, “Có điều đúng là rất đẹp trai.”

La Huyên vừa định đắc ý, chợt nghe Nghiêm Tích nói: “Không bằng cậu đi cứu vớt cái tên kính mắt bảo tàng vừa rồi đi?”

“A, bên kia có người gọi món.” La Huyên vội vàng cười chạy trốn, “Chủ quán, cậu nhất định phải để lại người đẹp trai nhất tốt nhất cho tôi đó.”

Ngày hôm sau, Nghiêm Tích xem qua toàn bộ đống danh thiếp trong hộp xem mắt, vứt đi mất tờ quảng cáo mắc ói, rồi kết hợp với tình hình của Tiếu Trí chọn ra khoảng hai mươi mấy tấm có vẻ phù hợp với anh ta.

Đến tối, Tiếu Trí quả nhiên đến đây, chủ động ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tích, vẫn là vẻ mặt chăm chú nghiêm túc.

Nghiêm Tích đưa danh thiếp cho anh ta, nói: “Anh xem trong này có ai thấy hứng thú không?”

Anh ta nhận đến, lật xem một lần, sau đó nói: “Không có.”

“…” Nghiêm Tích nhịn không được hỏi lại, “Một cái cũng không?” Bên trong có vài người không tồi a.

“Kỳ thật tôi đã xem hết tất cả danh thiếp trong hộp rồi.” Tiếu Trí nói, “Đều không có đối tượng muốn liên lạc, cho nên tôi mới phải trực tiếp tìm cậu.”

Nghiêm Tích lấy lại đống danh thiếp, hỏi: “Giáo viên trường học này không tốt sao?”

“Giáo viên thì có điều hơi dối trá.”

“…Vậy người mẫu cao 185 thì thế nào?”

“Quá rực rỡ.”

“Một người lao động bình thường lương một năm hai mươi vạn?”

“Rất yếu.”

“Đại gia sở hữu một khu nhà cao cấp?”

“Loại này còn muốn đi xem mắt khẳng định có chỗ thiếu hụt.”

Nghiêm Tích “rầm” một tiếng đập đống danh thiếp lên bàn, bình tĩnh nói: “Anh Tiếu, tôi cuối cùng cũng biết anh vì sao ba mươi năm nay lại độc thân rồi.”

Tiếu Trí đỡ lấy kính mắt, nói: “Xin chỉ giáo.”

“Anh rất kén chọn!” Nghiêm Tích chịu không nổi nói, “Anh có thật là đến tìm người yêu không vậy? Hỏi anh có yêu cầu cụ thể gì không thì anh không nói, cho anh chọn anh lại ngại này ngại kia, tốt xấu thế nào thì anh cũng nên cho người khác một cơ hội gặp mặt chứ, ngay cả chút thời gian ấy anh cũng không chịu nhổ ra, vậy thì còn xem mắt cái rắm a!”

Tiếu Trí nghe xong, tạm dừng lại một chút, sau đó cúi đầu xem lại đống danh thiếp kia, ngẩng đầu nói: “Vậy chọn đại gia kia đi.”

“…”



Nghiêm Tích gọi điện thoại cho vị đại gia kia, hỏi hắn có thời gian đi xem mắt hay không, thật ra Nghiêm Tích cũng hiểu kẻ có tiền, khẳng định có vấn đề ở phương diện này phương diện kia, chẳng hạn như bản thân hắn và Tương Vân Chu vậy.

Thế nhưng không ngờ là, vị đại gia kia cư nhiên đáp ứng.

Thần kỳ.

Nghiêm Tích ôm một nửa tâm tình xem náo nhiệt, thông báo cho Tiếu Trí, nói với anh ta đối phương đồng ý gặp mặt, nhưng là phải ở trong quán bar.

“Tôi cũng muốn vậy, nơi khác rất nguy hiểm.” Tiếu Trí hồi đáp.

Anh một thằng đàn ông lớn to đầu còn lo lắng vấn đề an toàn cái gì a!

Nghiêm Tích sau khi xác định tốt thời gian, cùng ngày liền chờ hai người xuất hiện. La Huyên sau khi biết chuyện này, biểu hiện thật sự hưng phấn, y nói: “Tôi chưa từng đi xem mắt lần nào, xúc động quá đi.”

“Cũng không phải cậu đi, xúc động cái lông.” Nghiêm Tích khinh thường nói.

“Chưa ăn thịt heo cũng có thể thấy heo chạy mà.” La Huyên vẫn mỉm cười.

Nghiêm Tích vốn tưởng quần chúng đến vây xem chỉ có hắn và La Huyên, kết quả thời gian đến, Tương Vân Chu cũng chạy lại.

Tương Vân Chu gần đây càng ngày càng thân thiết với Nghiêm Tích, rảnh một cái sẽ gọi điện thoại hỏi han quan tâm, thỉnh thoảng cũng tới quán bar ngồi một chút. Anh thay đổi như vậy kỳ thật là bởi vì Nghiêm Tích, ngay cả bản thân Nghiêm Tích cũng cảm thấy mình bị mềm hoá rồi, Tương Vân Chu chỉ đúng lúc nắm lấy cơ hội mà bình thường không thể thôi.

Chẳng qua Nghiêm Tích còn cảm thấy hơi do dự.

Nhưng chuyện này Nghiêm Tích đương nhiên sẽ không nói cho Tương Vân Chu biết, Tương Vân Chu đi vào quán bar, theo thường lệ ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tích, La Huyên nhìn thấy khó tránh khỏi lại cười nhạo một trận.

“Anh Tương, đêm nay có chuyện thú vị lắm nha.” La Huyên hơi nhếch khóe miệng, nói.

Tương Vân Chu vẫn rất bình tĩnh, hỏi: “Chuyện gì?”

Không đợi La Huyên trả lời, Tiếu Trí đã đến trước rồi.

Anh ta đi đến bên cạnh Nghiêm Tích, sửng sốt.

Nghiêm Tích, La Huyên còn có Tương Vân Chu đồng thời nhìn anh ta, Nghiêm Tích và La Huyên thì anh ta nhận ra, anh ta nhìn Tương Vân Chu, quần áo gọn gàng, khuôn mặt trầm tĩnh, từ đầu đến chân mỗi một chi tiết đều kêu gào rằng “Ta là đại gia ta là đại gia”.

Anh ta nhìn một hồi, chỉ vào Tương Vân Chu nói với Nghiêm Tích: “Chủ quán Nghiêm, đây là vị đại gia muốn xem mắt với tôi à?”

Tương Vân Chu và Nghiêm Tích cùng lúc ngây người, chỉ có La Huyên là phản ứng lại cười to “ha ha ha” một tràng.

“Chết cười mất.” La Huyên khoác tay lên vai Nghiêm Tích, cười nói, “Chủ quán, có người muốn chiếm vị trí của cậu kìa.”

Khóe miệng Nghiêm Tích run rẩy, nói với Tiếu Trí: “Thật có lỗi, anh ta không phải, người anh chờ còn chưa đến.”

Mà Tương Vân Chu chỉ nhìn Tiếu Trí một chút, rồi chuyển tầm mắt đến cánh tay của La Huyên đang khoác trên người Nghiêm Tích.

La Huyên phát hiện Tương Vân Chu đang nhìn y, quay lại, nhìn lại tay của mình, không chỉ không bỏ ra, ngược lại còn nháy mắt với Tương Vân Chu.

Tương Vân Chu nhíu mày.

Nghiêm Tích hoàn toàn không phát hiện chuyện lén lút của La Huyên, gọi Tiếu Trí lại đây ngồi: “Trước tiên đợi thêm một lát, chưa đến giờ mà.”

Tiếu Trí gật gật đầu, nhìn Tương Vân Chu nói: “Tôi nói loại người cao giàu đẹp không khiếm khuyết thế này sao có thể còn cần đến xem mắt chứ.”

Những lời này lại đâm trúng tim đen của Tương Vân Chu.

Cựu đối tượng xem mắt Tương Vân Chu nhìn Nghiêm Tích, Nghiêm Tích cố giữ nguyên vẻ mặt băng sơn, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười, anh ho khan một chút, nói: “Việc này không liên quan.” Sau đó nhìn Nghiêm Tích, hỏi, “Vị này là ai? Không giới thiệu một chút à?”

“Anh ta là khách, tôi giúp anh ta liên hệ với một người tới gặp mặt.” Nghiêm Tích nói, sau đó hắn hình như cảm thấy việc gì phải giải thích, lại bồi thêm một câu, “Cơ bản là không liên quan đến anh.”

Tương Vân Chu im luôn, không thèm nói lại.

Tuy rằng quan hệ có được cải thiện, thế nhưng thói quen nói một câu chọc ngoáy một câu của Nghiêm Tích đối với Tương Vân Chu dường như nhất thời chưa thay đổi được.

La Huyên đối với không khí kỳ lạ của hai người có hơi kinh ngạc, nhưng lập tức lại nở nụ cười, dáng vẻ giống như lúc thường.

Vị đại gia trong truyền thuyết cuối cùng cũng đến, thoạt nhìn nhiều tuổi hơn so với Tương Vân Chu, bộ dạng rất hồn hậu, nhưng cũng rất chú ý đến cách ăn mặc, Nghiêm Tích dẫn Tiếu Trí qua giới thiệu hai người một chút, liền để bọn họ ở chung một mình, bản thân quay về quầy bar.

“Cậu nói bọn họ có thể thành công hay không?” La Huyên hỏi.

Nghiêm Tích nhún nhún vai, nói: “Khó lắm.”

“Anh cảm thấy sao, anh Tương?” La Huyên cười tủm tỉm lại hỏi Tương Vân Chu.

Tương Vân Chu lúc này mới nói chuyện, “Có lẽ sẽ thành công.”

“Hả?” La Huyên cảm thấy rất mới lạ, hỏi, “Anh Tương quả là không giống người thường, chúng tôi đều cảm thấy sẽ không nên chuyện, nhưng anh Tương lại cảm thấy có, vì sao vậy?”

Tương Vân Chu bởi vì từ “chúng tôi” phun ra từ miệng La Huyên mà nhíu nhíu mày.

“Tôi chỉ có cảm giác như vậy.” Tương Vân Chu không muốn nhiều lời.

“Đừng hỏi anh ta, anh ta kiệm chữ như kiệm vàng, ngoại trừ thời điểm cãi nhau với tôi.” Nghiêm Tích thăm dò xem Tiếu Trí bên kia, nhưng lại không có manh mối gì, sau đó nói.

“Ai da, anh Tương thoạt nhìn tính cách tốt lắm, lại có thể cãi nhau với chủ quán sao.” La Huyên kinh ngạc nói, “Có phải là tại chủ quán cậu không đứng đắn, khiến anh Tương tức giận không.”

Mặc dù La Huyên nói là hoàn toàn đúng, nhưng Nghiêm Tích không chịu thừa nhận, hắn trở mình mắt trợn trắng, nói: “Là anh ta chọc tôi tức giận mới đúng.”

La Huyên không đồng ý lắc đầu.

Ba người câu có câu không nói lung tung, kỳ thật hơn phân nửa đều là La Huyên và Nghiêm Tích nói, La Huyên ngẫu nhiên đùa Tương Vân Chu vài câu, Tương Vân Chu mới dở dở ương ương đáp lại.

Nghiêm Tích đột nhiên nhận ra, Tương Vân Chu dường như ngay sau khi mình nói ra câu “cơ bản là không liên quan đến anh” thì im lặng hẳn.

Không đến mức đó chứ… Hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

“Này, anh…” Nghiêm Tích kéo cánh tay Tương Vân Chu, vừa định nói chuyện, Tiếu Trí cùng vị đại gia kia đã đi đến.

“Chủ quán Nghiêm, cám ơn cậu.” Tiếu Trí lễ độ nói với Nghiêm Tích, “Sau khi nói chuyện với nhau, bọn tôi cảm thấy làm bạn bè có lẽ là tốt hơn.”

A, quả nhiên.

Nghiêm Tích một chút cũng không kinh ngạc, xem mắt thất bại có thể làm bạn bè mới có quỷ.

Người có tiền dường như đều vội vàng, chào hỏi bọn Nghiêm Tích một chút liền vội vã rời đi.

“Lại thêm một người qua đường biến mất khỏi cuộc đời của cậu nha chủ quán.” La Huyên có hơi xúc động.

“Là người qua đường của anh Tiếu mới đúng.” Nghiêm Tích nói, hỏi Tiếu Trí, “Nói đi, sao lại không phù hợp.”

Tiếu Trí xụ mặt nói: “Anh ta có hai người con trai.”

Nghiêm Tích ngẩn ra, quả nhiên đại gia mà đi xem mắt chính là do có vấn đề.

“Đứa lớn mười bốn, đứa nhỏ sáu tuổi.” Tiếu Trí nói, “Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần làm bố dượng.”

Nghiêm Tích gật đầu, điều này có thể lý giải, tạo một mối quan hệ tốt đẹp với trẻ con không phải chuyện dễ dàng, đặc biệt là đàn ông lại càng khó hơn.

La Huyên nhìn về phía Tương Vân Chu, nói: “Anh Tương, anh thua rồi nha.”

Tương Vân Chu chỉ “Ừ” một tiếng.

Nghiêm Tích xoay người, lấy ra một tấm danh thiếp khác, nới với Tiếu Trí: “Vậy anh tiếp tục đi, đừng nản lòng, nghe nói có một cô gái đi xem mắt hai trăm lần mới được gả đi, anh còn sớm lắm.”

Tiếu Trí nhận tấm danh thiếp, nói: “Thật ra tôi nghĩ cũng nên lấy một người vợ.”

Nghiêm Tích quan sát anh ta, vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Anh nhanh chóng dẹp cái suy nghĩ này đi.”



Sau đó, Tiếu Trí lại lục tục đi gặp vài người, đều có lý do thế này thế kia không hợp.

Sau vài lần, vây xem Tiếu Trí đi xem mắt trở thành một trong những thú vui của Nghiêm Tích và La Huyên.

Nhưng nói là thú vui, Nghiêm Tích cũng rất đau đầu, nhiều người chất lượng tốt như vậy, sao có thể xem không trúng một ai cơ chứ.

“Ai, sao anh ta không thử trước tiên kết giao với một người xem sao nhỉ?” Nghiêm Tích ngồi trên sô pha trong văn phòng Tương Vân Chu, vừa ăn mơ vừa nói.

Tương Vân Chu vốn đang xem tài liệu, lúc này nâng mắt lên nhìn hắn, nói: “Cậu đang nói ai?”

“A, tôi nói ra suy nghĩ trong lòng không được sao?” Nghiêm Tích ném cuốn tạp chí trên đùi lên bàn trà, nói, “Nói thật, tạp chí của anh nhàm chán quá, tôi đọc mà buồn ngủ muốn chết.”

Tương Vân Chu nghe vậy, bất đắc dĩ nói: “Cậu đang cầm là tạp chí chuyên ngành, xem không hiểu đương nhiên là nhàm chán rồi.”

“Ai nói tôi xem không hiểu?” Nghiêm Tích kiêu ngạo nói, “Tôi từng làm việc cho một tạp chí khoa học đó.” Chẳng qua là sau đó lại dội thùng nước lên đầu sếp thôi.

Tương Vân Chu buông thứ trong tay ra, nhìn hắn: “Chán lắm à?”

Nghiêm Tích lại chạy đến văn phòng tìm anh, khăng khăng đòi đợi trong văn phòng, nói là muốn kích thích đám nhân viên bên ngoài của Tương Vân Chu.

Còn làm bộ quan tâm để cho Tương Vân Chu tiếp tục làm việc, bản thân ngồi trên sô pha xem tạp chí là được rồi, kết quả là vẫn không chịu nổi yên tĩnh.

“Vẫn ổn.” Nghiêm Tích thay đổi tư thế, nói, “Nghĩ kĩ thì mọi việc vẫn rất ổn.”

“Nghĩ gì?” Tương Vân Chu hỏi.

“Còn không phải cái tên mắt kính bảo tàng kia, giới thiệu cho anh ta nhiều mối như vậy, một cái cũng không vừa mắt.”

“Tôi cảm thấy người lần trước tôi thấy kỳ thật không tồi.” Tương Vân Chu nói.

Khóe miệng Nghiêm Tích khẽ giật, nói: “Người nào chẳng không tồi, anh ta đều không vừa mắt, fuck, tôi tới tận bây giờ chưa từng thấy ai kén chọn như anh ta.”

Tương Vân Chu không nói gì.

Một lát sau, anh mới nói: “Giống cậu thôi.”

Nghiêm Tích lập tức liền xù lông: “Bậy bạ! Ông đây không hề như vậy!”

Tương Vân Chu cẩn thận mà đem đề tài chuyển hướng: “Nếu phiền phức quá thì thôi, dù sao loại chuyện này cũng phải tùy theo duyên phận.”

“Không được.” Nghiêm Tích nói, “Trong từ điển của ông đây không có từ thất bại! Tôi nhất định phải khiến anh ta tâm phục khẩu phục.”

“…” Đây cũng không phải đánh nhau.

Nghiêm Tích dựa lên sô pha, oán giận: “Mấy tấm danh thiếp đưa anh ta cũng không vừa lòng, mỗi lần có người bỏ vào tôi đều kéo anh ta lại hỏi có hợp hay không.”

Tương Vân Chu nghĩ một chút, nói: “Không bằng để tôi giới thiệu một người?”

Nghiêm Tích nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Vậy thì quá tốt!”

Hắn đứng dậy lôi kéo Tương Vân Chu: “Bây giờ đi luôn!”

Tương Vân Chu cười khổ nói: “Vội vàng quá vậy, tôi còn chưa nói với bên kia nữa.”

“A, cũng đúng.” Nghiêm Tích làm bộ nghiêm trang, nói, “Vậy anh làm việc tiếp đi.”

Tương Vân Chu nhìn hắn làm bộ làm tịch, cảm thấy rất thú vị, đứng lên, đến trước mặt Nghiêm Tích, nói: “Chúng ta hay là ra ngoài đi.”

Nghiêm Tích vô tội nói: “Không muốn hại anh bỏ bê công việc.”

Tương Vân Chu lắc đầu: “Là tôi tự mình quyết định.” Nghiêm Tích có lòng tốt như vậy mới là lạ.

Nghiêm Tích quyết đoán vỗ tay ba cái: “Vậy tốt quá, tôi muốn dẫn anh đi ăn cái này lâu rồi.”

Nghiêm Tích nghênh ngang theo Tương Vân Chu đi ra khỏi cửa, lại gặp vài nhân viên đang làm việc. Thân phận của Nghiêm Tích hoàn toàn được chứng thực, hắn cười khoác tay Tương Vân Chu, nhìn vẻ mặt đám nhân viên nhiều chuyện lại không dám nhiều chuyện, thấp giọng hỏi Tương Vân Chu: “Nếu hiện tại tôi lớn tiếng nói tôi là đàn ông thì thế nào nhỉ?”

Tương Vân Chu không chớp mắt, nhưng lại nắm lấy bàn tay đang khoác lên cánh tay mình, nói: “Vậy nói không chừng bọn họ sẽ cho rằng tôi là phụ nữ.”



Đợi cho Tương Vân Chu chọn người xong, Nghiêm Tích chuẩn bị thông báo cho Tiếu Trí biết, nếu lại không được nữa, vậy Nghiêm Tích cũng phải hảo hảo ngẫm lại như thế nào mới gọi là được.

Tiếu Trí đi đến quán bar, ngay cả bản thân anh ta cũng có một chút uể oải.

Nghiêm Tích nhịn không được nói: “Anh hảo hảo nghĩ lại đi, một hai lần thì thôi, gặp nhiều như vậy rồi vẫn không được, thì chính anh mới là có vấn đề đó.”

Tiếu Trí đẩy mắt kính nói: “Lý trí tôi biết chứ, thế nhưng tình cảm lại không chấp nhận được.”

“Có chỗ nào mà không chấp nhận được hả?” Nghiêm Tích hỏi, cả hắn cũng có thể thử cùng Tương Vân Chu nữa là.

Tiếu Trí lắc đầu.

“Thật ra anh Tiếu đã ba mươi tuổi rồi, dù sao đi chăng nữa thì vẫn phải đến một vấn đề, chính là một cuộc sống bình thường tốt đẹp, còn những thứ khác có hay không cũng không quan trọng.”

La Huyên cười với Tiếu Trí: “Có đúng không, anh Tiếu?”

Tiếu Trí chần chừ một chút, rồi gật đầu.

“Đây gọi là vì hôn nhân mà kết hôn.” Nghiêm Tích miễn cưỡng nói.

Tiếu Trí liếc nhìn Nghiêm Tích một cái, nói: “Hôn nhân gì đó, không liên quan đến những người như chúng ta, tôi chỉ cảm thấy hẳn là nên tìm một người bầu bạn.”

La Huyên đột nhiên nói với Tiếu Trí: “Tôi giới thiệu cho anh một người nhé, bạn của tôi, tôi cảm thấy anh chắc sẽ thích.”

Nghiêm Tích vừa nghe, thốt lên: “Lão Tương vừa khéo cũng có một người.”

La Huyên ngẩn người, tiếp theo cười nói: “A, nếu anh Tương đã có lòng, thì tôi đây sẽ không nhiều chuyện.”

Nghiêm Tích nhất thời có phần hối hận, La Huyên mở lời trước mặt Tiếu Trí, thế nào cũng không tới lượt hắn đến cắt ngang.

Ai ngờ Tiếu Trí lại nói: “Không sao a, dù sao cũng không hẳn là hợp, dứt khoát gặp luôn cả hai cho đỡ.”

Nghiêm Tích trừng anh ta: “Không lẽ anh muốn chơi 3P?”

Tiếu Trí không để ý đến Nghiêm Tích, nói: “Tiết kiệm thời gian thôi.” Anh ta thở dài, nói, “Nếu lần này cả hai người đó đều không được, tôi sẽ bỏ cuộc, sau này tính tiếp.”

“Tóm lại vẫn phải cám ơn cậu, chủ quán Nghiêm.” Tiếu Trí nói.

“Còn chưa tới lúc nên cám ơn đâu.” Nghiêm Tích bất mãn nói, “Đợi anh từ biệt cuộc sống độc thân, rồi hẵng cám ơn đi.”

Nghiêm Tích nghĩ một chút, nói với La Huyên: “Nếu không thì cùng gặp cả hai bên luôn đi, bạn cậu có để ý không?”

“Để tôi hỏi hắn xem.” La Huyên ôm cánh tay, “Chẳng qua tôi cảm thấy lấy tính cách của hắn, hẳn là không thành vấn đề.”

“Vậy tôi đi hỏi lão Tương một chút.”

Nghiêm Tích nói là nói như vậy, nhưng hắn cảm thấy lấy tính cách của lão Tương, chắc sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, khi Nghiêm Tích gọi điện thoại cho Tương Vân Chu, câu đầu tiên Tương Vân Chu nói chính là: “Cậu lại có ý tưởng kỳ quái.”

Nghiêm Tích biết anh sẽ nói như vậy, cho nên cũng không định tức giận, chỉ lạnh lạnh trả lời: “Anh hiểu lầm rồi, đây là do chính đương sự yêu cầu.”

“Tôi cảm thấy yêu cầu này cực kỳ không tôn trọng người khác.”

Việc này cũng không phải là chọn củ cải, lại còn cùng lúc xem cả hai bên.

“Nếu vậy, tôi về nói lại với người kia là chuyện này kết thúc.” Tương Vân Chu cuối cùng nói.

“Không bằng anh đến hỏi người kia xem.” Nghiêm Tích tuy rằng không định tức giận, nhưng vẫn có chút tức giận mất rồi, ý tưởng kỳ quái? Hắn sao lại có ý tưởng kỳ quái cơ chứ. “Nói không chừng người ta lại cảm thấy không sao.”

Một ngày sau đó, Tương Vân Chu gọi điện lại đây, nói: “Các cậu thu xếp gặp mặt lúc nào?”

Nghiêm Tích không chút khách khí cười phá lên trong điện thoại, hoàn toàn không che dấu ý chế giễu của mình với Tương Vân Chu.

Cuối cùng vẫn là xếp cuộc gặp gỡ lịch sử lần này tại quán bar, nếu là ba người cùng gặp nhau, thì có lẽ là hơi không thích hợp, cho nên bố trí một trước một sau.

Tiếu Trí trước tiên gặp bạn của La Huyên, rồi mới gặp người Tương Vân Chu giới thiệu.

Người Tương Vân Chu giới thiệu xem như là cấp dưới của anh, là một quản lí trong công ty chi nhánh, một giai cấp trung sản điển hình, tuổi trẻ đầy hứa hẹn so với Tiếu Trí còn nhỏ hơn vài tuổi.

Mà người La Huyên dẫn tới, cao lớn uy mãnh, là một quân nhân.

Nghiêm Tích đối với việc này có chút ngoài ý muốn.

Lại nói, bối cảnh của cái tên La Huyên này, hắn hoàn toàn không biết tí gì.

Hắn từ trước đến nay cũng không muốn điều tra, một vị công tử hào hoa giàu có bởi vì nguyên nhân nào đó mà tạm thời cư trú trong cái quán nhỏ của hắn, nghe ra thì cũng không phải là cái gì ghê gớm lắm.

Bình thường La Huyên luôn tủm tỉm cười, một bộ dáng bình dị gần gũi, cho dù làm người phục vụ cũng tỏ ra rất sung sướng, hiện tại đột nhiên dẫn đến một tay quân nhân, rốt cục nhắc nhở Nghiêm Tích, người này cũng không phải là một kẻ bình thường.

Vị sĩ quan kia cùng La Huyên bước vào quán, mang theo khí thế đặc biệt của quân nhân, La Huyên giới thiệu hắn cho Tiếu Trí đi cùng Nghiêm Tích.

Nghiêm Tích liếc mắt nhìn người mới đến một cái, liền hiểu được hắn vì sao lại không ngại để người ta đem ra so sánh, bởi vì loại người ngạo mạn này căn bản không quan tâm đến kẻ so sánh với mình.

Tiếu Trí lập tức có chút do dự, anh ta cũng hiểu người thế này căn bản không kiểm soát được.

Hai người nói chuyện một lúc, đối phương lễ độ cáo từ, La Huyên dựa lên quầy bar vẫy tay chào bạn mình, bộ dáng phong lưu phóng khoáng.

Tiếp theo Tương Vân Chu cũng đưa quản lí của anh đến đây, vị này xuất hiện khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, xem như cùng Tiếu Trí môn đăng hộ đối.

Cảm xúc của Tiếu Trí rõ ràng thoải mái hơn, lúc hai người ở một bên nói chuyện, cười tương đối nhiều.

Nhân lúc Tiếu Trí đang tiến hành xem mắt, Nghiêm Tích nhịn không được nói với La Huyên: “Cậu trâu bò thật, cư nhiên lại đưa đến một tên lính.”

La Huyên vẫn cười đến vô tư lự: “Hàng xóm từ bé, đừng thấy bộ dạng hắn giống thiết bản, biểu tình cũng giống thiết bản, nhưng tâm thì mềm xèo à.”

Tương Vân Chu có chút đăm chiêu nhìn La Huyên, La Huyên nháy mắt mấy cái, nói với Tương Vân Chu: “Anh Tương làm sao vậy? Tự nhiên nhìn tôi thâm tình chân thành như vậy, lẽ nào có hứng thú với tôi sao?”

Vẻ mặt Nghiêm Tích lập tức giống như nuốt phải ruồi bọ.

La Huyên cười sặc sụa, y cười một hồi, rồi dần dần thu hồi nụ cười, chỉ lưu lại trên khóe miệng vết tích nhàn nhạt, y nói với Tương Vân Chu: “Anh Tương cảm thấy người nào hợp hơn? Người của anh hay là của tôi?”

“Việc này không đến lượt tôi định đoạt.” Tương Vân Chu trả lời.

“Chúng ta đánh cược đi.” La Huyên trở nên hưng trí bừng bừng, “Cược xem anh Tiếu sẽ chọn ai?”

Tương Vân Chu còn chưa tỏ thái độ, Nghiêm Tích đã nói: “Cược cái gì?”

“Ừm.” La Huyên nghĩ nghĩ, nói, “Cược một trăm vạn bảng Anh đi.”

Tương Vân Chu nheo mắt lại.

“Đây cũng không phải tiểu thuyết, hơn nữa đánh bạc là vô nghĩa nhất.” Nghiêm Tích chán chết nói, “Chỉ mong Tiếu Trí có thể chọn được một người, tôi không chịu nổi cái kiểu xem mắt cò cưa này nữa rồi.”

“Tôi thắng thì chủ quán hôn tôi một cái, cược kiểu này thì sao?” La Huyên nói.

Nghiêm Tích liếc xéo y, nói: “Chơi nghiện rồi?”

“Bình thường thôi.” La Huyên phóng khoáng nói.

Một đêm xem mắt của Tiếu Trí cuối cùng cũng xong, Tương Vân Chu bảo cấp dưới về trước, bản thân lưu lại nghe kết quả.

“Anh cảm thấy người nào tốt hơn?” La Huyên hơi xong quay đầu nói với Tương Vân Chu, “Một trăm vạn bảng Anh nha.”

Tiếu Trí do dự một chút.

Nghiêm Tích tuyệt vọng nói: “Không phải lại không có ai được đấy chứ.”

Tiếu Trí lắc đầu, nói: “Tôi cảm thấy cũng không tồi a, một người khiến tôi cảm thấy tinh thần khẩn trương tim đập gia tốc, một người khiến tôi cảm thấy vui vẻ thoải mái, mọi người nói tôi nên chọn ai?”

Ba người nghe xong nhất thời không biết nói gì, cuối cùng vẫn là Nghiêm Tích chậm rãi nói: “…Anh thích cả hai người, nhưng còn chưa biết người ta nghĩ như thế nào mà.”

Vài ngày sau, Tiếu Trí lại đây báo cáo: “Chủ quán, hai người bọn họ đều gọi điện thoại liên lạc với tôi, hẹn tôi ra ngoài.”

“…” Cho dù là Nghiêm Tích cũng chỉ có thể nói, “Tôi đã tận tình tận nghĩa rồi, sau này chính anh tự thu xếp cho ổn thỏa, cá và tay gấu anh tự xử lý đi.”

Vì thế Tiếu Trí bắt đầu cuộc sống bắt cá hai tay, vấn đề là hai con cá đều biết đến sự tồn tại của đối phương, không chỉ không ngại còn liều mạng lôi hết bản lĩnh ra lấy lòng Tiếu Trí.

Nghiêm Tích có cảm giác trên đời này thật sự là không gì không xảy ra được.

Nhưng bọn họ ba người kết giao như thế nào, Nghiêm Tích không muốn quản, là người trung gian, hắn cảm thấy mình vì Tiếu Trí làm quá nhiều rồi, còn lại tùy vào ý trời đi.



Quán bar sau khi mất đi quản lí dần dần phơi bày ra nhiều vấn đề, bởi vì Nghiêm Tích không giỏi nhìn hàng, một đống rượu mới nhập vào mùi vị có vấn đề, khiến khách hàng rất bất mãn.

Điểu ngữ hoa hương chính là đi theo lối khách quen, mất khách là điều tối kị.

Nghiêm Tích rốt cục gắng gượng không được nữa, bắt đầu viết thông báo tuyển dụng.

Thế nhưng quản lí thì dễ tìm, quản lí quán bar có kinh nghiệm lại không dễ, mà quản lí quán bar có kinh nghiệm còn phải là gay, hoặc không ngại làm việc trong bar gay, muốn tìm loại này là có bao nhiêu khó.

Nghiêm Tích ôm máy tính, nhìn đống mail ứng cử ít ỏi mà thở ngắn than dài.

Hắn than thở hồi lâu, quán bar mặc dù chưa tính là rơi vào tình cảnh bi thảm, nhưng vẫn là có chút áp lực.

“Chủ quán, cậu vẫn còn vì chuyện tìm quản lí mà phiền lòng hả?” La Huyên một bên pha rượu, một bên hỏi Nghiêm Tích.

Tư thế pha rượu của La Huyên như khuôn như dạng học được, nhưng hương vị làm ra thì có chút hỗn loạn.

Nghiêm Tích gật gật đầu, nói: “Không có biện pháp, tôi chỉ còn cách đi nhờ vả.”

“Nhờ ai?” La Huyên hỏi, “Anh Tương hả?”

Nghiêm Tích phất phất tóc, khinh thường nói: “Ngoại trừ anh ta ra tôi còn biết rất nhiều người có khả năng đó.”

“A, hội bạn của cậu.” La Huyên rũ mắt cười.

Người nào ở lâu trong quán bar đều biết Nghiêm Tích cùng bạn bè của hắn luôn tụ tập vào thứ sáu hằng tuần, La Huyên cũng đã gặp qua bọn họ vài lần, hơn nữa đối với Dương Giản có ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì Dương Giản không biết vì sao lại ôm địch ý với y.

Y cân nhắc một lúc, nói với Nghiêm Tích: “Nếu cậu không để ý đến việc tôi không thể cung cấp số chứng minh thư và bằng cấp, tôi có thể gánh vác trọng trách này.”

Nghiêm Tích trợn mắt nhìn y.

Y nhếch môi, cười đến là dịu dàng: “Đừng coi thường tôi nha, tôi chính là tốt nghiệp khoa thương mại từ trường đại học danh tiếng đó.”

Nghiêm Tích nặng nề nói: “Tôi không coi thường cậu, nhưng tôi nghĩ rằng cậu đến nơi này chỉ để tiêu khiển mà thôi.”

“Tôi lúc đầu có nghĩ như vậy thật.” La Huyên không e dè nói, “Nhưng tôi càng ngày càng thích nơi này rồi.”

Y cong cong đôi mắt, hỏi Nghiêm Tích: “Tôi cũng càng ngày càng thích chủ quán, tôi muốn ở lại đây lâu dài, chủ quán cậu có thể thu nhận tôi không?”

Nghiêm Tích sửng sốt, sau đó phục hồi lại tinh thần, trầm tĩnh nói: “Cậu muốn ở lại đây bao lâu đều có thể, đến tận khi cậu muốn rời đi thì thôi.”

Nghiêm Tích rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, giống như không phải là hắn nữa.

La Huyên cẩn thận tỉ mỉ nhìn hắn, đột nhiên cúi người xuống, ghé vào tai hắn nói: “Chủ quán, kỳ thật chúng ta chúng ta là cùng một loại người đó.”

Nghiêm Tích hơi nghiêng đầu né tránh y, nhưng La Huyên vẫn ngang ngược nói tiếp: “Một thân một mình ca múa mừng cảnh thanh bình giả tạo, chỉ sợ sẩy chân một cái sẽ bị lôi ngược trở về.”

La Huyên nói xong, thẳng người, đứng bên trong quầy bar nhìn Nghiêm Tích.

Nghiêm Tích ngẩng đầu, nhìn lại y, nói: “Không, tôi và cậu không giống nhau.” Hắn nhìn vào gương mặt anh tuấn của La Huyên, “Tôi không biết cậu đã trải qua chuyện gì, nhưng tôi không chỉ một thân một mình, tôi có rất nhiều bạn bè tốt.”

La Huyên cười, không nói gì, nhưng Nghiêm Tích biết y không đồng tình, hắn nói tiếp: “Hơn nữa đừng thấy tôi hiện tại sống một mình trong thành phố này mà lầm, người thân đối với tôi đều rất tốt, lúc tôi còn bé gia đình cũng rất hoà thuận. Hiện tại mặc dù tôi rời khỏi nhà, nhưng bạn bè tôi đều rất yêu quý tôi, tôi cũng yêu quý bọn họ, đây cũng không phải là cảnh thanh bình giả tạo, tôi thật lòng yêu thích nơi này.”

La Huyên thu hồi nụ cười, chăm chăm nhìn Nghiêm Tích, ánh mắt đen nhánh đã không còn sự ôn nhu cùng thân mật ngày thường.

Nghiêm Tích thở dài, nói: “Mặc kệ cậu gặp phải chuyện gì, nếu cảm thấy vui vẻ ở nơi đây, tôi vẫn sẽ hoan nghênh cậu.”

La Huyên thu liễm ánh mắt, nói: “Chủ quán, cậu là người tốt.”

Nghiêm Tích vỗ vỗ cánh tay y: “Được rồi được rồi, đừng ủ rũ như vậy.” Nghiêm Tích đứng lên, vỗ tay, nói với khách khứa cùng nhân viên cửa hàng trong quán, “Chúng ta lúc này sẽ có quản lí mới, để chúc mừng, đêm nay tất cả đồ uống giảm giá 20%!”

La Huyên thu lại nét âm trầm, thay bằng nụ cười xinh đẹp, phất tay ra hiệu cho mọi người, động tác quá nhanh cho nên Nghiêm Tích không phát hiện.



La Huyên bắt đầu trở thành quản lí, bắt tay vào xử lý mọi chuyện trong quán bar, hiệu suất cao hiệu quả nhanh hoàn toàn không thua kém quản lí cũ. Hơn nữa y làm việc cũng có phương pháp quy củ, trật tự càng thêm rõ ràng, hơn nữa có thể thấy y phi thường có kinh nghiệm, khẳng định là đã được đào tạo thực tế.

Nghiêm Tích lại càng bị mê hoặc, người này trước kia rốt cuộc là làm gì. Hắn cực kỳ muốn tìm hiểu đến cùng, nhưng cảm thấy như vậy lại không tốt.

“Việc riêng của người khác có phải không nên đào bới thì tốt hơn không?” Nghiêm Tích lại ở trong văn phòng Tương Vân Chu giả chết, nằm trên sô pha, hưởng điều hòa.

Tương Vân Chu chống cằm, nhìn hắn nhìn hắn, nói: “Vấn đề chính là cậu có tin tưởng người đó hay không.”

“Tôi tin tưởng, chỉ là tò mò thôi.” Nghiêm Tích nói.

“Vậy thì thân phận của người đó là ai cũng không quan trọng.” Tương Vân Chu nói.

Nghiêm Tích nghiêng đầu, nhìn anh, nói: “Tại sao nói chuyện với anh lúc nào cũng giống như đang nghe giảng đạo vậy.”

“Cậu có thể nói là tôi nói trúng tim đen.”

Nghiêm Tích khinh thường “hừ” một tiếng.

Tương Vân Chu đi qua, cũng ngồi xuống sô pha, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Tại sao chúng ta phải ở trong văn phòng của tôi thảo luận về một người đàn ông khác?”

Nghiêm Tích nằm trên sô pha, nhìn anh, hỏi: “Anh không tò mò về tôi sao?”

“Phương diện nào?” Tương Vân Chu thấp giọng hỏi.

“Ví dụ như tôi vì sao lại ở một mình, người thân của tôi ở đâu, tôi trước kia làm gì.” Nghiêm Tích nói.

Tương Vân Chu không nói gì.

Nghiêm Tích cũng hiểu được đề tài này thật sự có phần nặng nề, liền nói: “A, thật ra tôi cũng không biết nhiều lắm về tình trạng của anh.”

Tương Vân Chu nói: “Tôi nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đã nói rồi, công việc của tôi, gia đình của tôi, tất cả đều nói với cậu.”

Nghĩ kĩ thì hình như là có thật, nhưng Nghiêm Tích trước kia một chút cũng chưa từng để trong lòng, hắn không khỏi mạnh miệng nói: “Nhưng mà tôi chưa từng động đến.”

“Vậy tại sao hiện tại cậu lại ở trong văn phòng của tôi?” Tương Vân Chu hỏi vặn.

Nghiêm Tích hung hăng nhìn anh, không định cho hắn một bậc thang đi xuống hay sao?

Tương Vân Chu vén mấy lọn tóc hai bên má hắn, nói: “Sau cái ngày đến sân bay, thái độ của cậu đối với tôi tốt hơn nhiều lắm.”

Nghiêm Tích nghe vậy, vẻ mặt ẩn nhẫn, lại nói không ra lời.

“Như vậy tôi mới biết được cậu thật sự cần cái gì, giống như cậu nói, cậu có tiền, có diện mạo, có bạn bè, có công việc, cái gì cũng không thiếu, cậu cần gì, tôi vẫn luôn không nghĩ ra.”

Nghiêm Tích có tiền, nhưng tiền này là từ đâu tới, hắn có bạn bè, nhưng còn người thân thì sao. Ngày đó ở sân bay, Tương Vân Chu nhìn thấy một Nghiêm Tích ngày thường mạnh mẽ giống như không gì không làm được, đứng giữa phi trường, hoảng loạn lúng túng.

Sau đó, Tương Vân Chu mới hiểu được, phải quan tâm đến Nghiêm Tích, phải đặt hắn ở trong lòng.

Nghiêm Tích ngồi dậy, nhìn Tương Vân Chu, dồn sức nói: “Anh thật sự muốn biết tôi cần cái gì sao?”

Tương Vân Chu có hơi bị hắn dọa, gật đầu.

“Vậy dẫn tôi đi duỗi tóc đi.” Nghiêm Tích nói.

Vì thế Tương Vân Chu đáng thương, làm một đồng tính luyến ái trời sinh, chưa từng có trải nghiệm ngồi trong tiệm làm tóc chờ bạn gái sửa soạn như đàn ông bình thường, anh cũng không biết để duỗi được tóc ít nhất phải tốn ba giờ đồng hồ.

Tương Vân Chu kinh ngạc nhìn thợ cắt tóc sờ sờ mó mó tóc Nghiêm Tích, chải từng lớp từng lớp, hết gội rồi lại chải, xong một bước còn phải chờ, anh nhìn khắp cả tiệm làm tóc hầu như đều là phụ nữ, tất cả các kiểu tóc xinh đẹp hoa lệ đều cần rất nhiều thời gian.

Kết quả chờ Nghiêm Tích làm xong, Tương Vân Chu thấy hắn chỉ là biến tóc quăn thành tóc thẳng, vậy mà tốn đến ba tiếng rưỡi.

Nghiêm Tích đi đến trước mặt Tương Vân Chu, vén tóc, phong tình vạn chủng hỏi: “Đẹp không?”

Tương Vân Chu đối mặt với thành quả sau ba tiếng rưỡi đồng hồ, đích thực không đành lòng nói không đẹp.

“Bạn trai của cô thật tốt a.” Thợ cắt tóc với kiểu tóc tiên phong trên đầu nói với Nghiêm Tích, “Ít có người con trai nào có khả năng ở trong này chờ bạn gái làm tóc ba tiếng đồng hồ mà không hề nhúc nhích đó nha.”

Nghiêm Tích xoa thắt lưng, nói: “Anh ta dám nhúc nhích, anh ta nhất định phải chết.” Nghiêm Tích lại nhìn về phía Tương Vân Chu, nói, “Anh không phải nói anh muốn biết tôi cần gì sao?”

Tương Vân Chu lúc này mới hiểu được, anh bị chỉnh.

Anh cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lại nghĩ, đây mới đúng là Nghiêm Tích a.

Nghiêm Tích tiếp tục ra lệnh cho Tương Vân Chu: “Bây giờ tôi cần anh đi tính tiền.”

Tương Vân Chu cam chịu đứng lên đi tính tiền.

Ra khỏi tiệm làm tóc, đã đến giờ cơm rồi, Tương Vân Chu thở dài, nói: “Trước đi ăn chút gì đã.”

Nghiêm Tích gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nghiêm Tích rất hài lòng với kiểu tóc mới của mình, ngồi trong xe, không ngừng nhìn gương chiếu hậu.

Tương Vân Chu thế mới biết, tóc của phụ nữ bề ngoài thoạt nhìn mềm mại suôn mượt có lẽ đều là do đi duỗi mà ra.

Đến nhà hàng, Nghiêm Tích đi phía trước, dẫn đầu bước vào, bọn họ đến trễ, người đã đầy mất rồi.

“Đổi chỗ khác đi.” Tương Vân Chu nhìn tình trạng này, nói.

“Nhưng mà tôi muốn ăn ở đây.” Nghiêm Tích nói, “Thời khắc để anh phát huy đặc quyền giai cấp tới rồi đó.”

“…” Tương Vân Chu cảm thấy cho dù có đặc quyền giai cấp cũng không thể vô cớ gây rối được.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, Tiếu Trí đang ở trong nhà hàng này, đúng lúc thấy Nghiêm Tích.

Anh ta bảo người phục vụ gọi Nghiêm Tích và Tương Vân Chu lại.

Nghiêm Tích cùng Tương Vân Chu liền nhìn thấy người đang ngồi cùng bàn với anh ta.

“Là vị sĩ quan kia.” Nghiêm Tích nói với Tương Vân Chu, “Anh thua.”

“Tôi cũng không có đánh cược cái gì.” Tương Vân Chu bình tĩnh nói.

Vì thế bốn người ngồi chung với nhau, có chút xấu hổ.

Nghiêm Tích trái lại không hề để ý gì, gọi phục vụ, kêu thêm một ít đồ ăn, Tiếu Trí thấy tóc của Nghiêm Tích, hỏi: “Chủ quán, cậu đổi tóc giả rồi sao?”

Tương Vân Chu: “…” Thành quả của ba tiếng rưỡi, bị nói là tóc giả, anh có thể đoán được Nghiêm Tích sẽ xù lông.

Quả nhiên, Nghiêm Tích hai mắt trừng trừng, nói: “Anh mới đội tóc giả, cả nhà anh đều đội tóc giả.”

Tiếu Trí xem ra giật mình thật: “Thì ra tóc cậu là dài thật…”

Tóc của Nghiêm Tích không chỉ là thật, hắn còn rất yêu quý nó, Tương Vân Chu cảm thấy nếu nói thêm gì nữa, khó đảm bảo Nghiêm Tích sẽ không lật bàn, vì thế chuyển đề tài, nói với hai người Tiếu Trí: “Hai người ở bên nhau rồi sao? Chúc mừng.”

Kết quả anh cũng chỉ là người không chịu mở bình ra xem(*) thôi, hai người kia nghe xong đều có chút không tự nhiên, vị quân nhân đã mở miệng nói trước: “Tiểu Trí còn đang khảo sát tôi.”

(* [哪壶不开提哪壶] nghĩa là không mở bình ra thì không biết trong bình có cái gì, hàm ý nói những người chưa kịp xuy xét vấn đề đã vội nói ra, lại còn nói sai)

Nghiêm Tích cảm thấy thật sự là thần kỳ, nếu đổi lại là hắn, sẽ không tranh giành như vậy, yêu ai, ông đây không tham dự.

Hắn nhìn Tiếu Trí, đột nhiên cảm thấy anh ta có phần đáng buồn, chẳng qua chỉ là đối tượng xem mắt mới gặp, sao có thể tâm không ngại ngùng đi tranh giành được, có lẽ hai người kia chỉ là vì tranh nhau một hơi thở, hứng thú với Tiếu Trí cũng không nhiều lắm.

Mà tâm tình Tương Vân Chu lại càng vi diệu, là một người tiến cử khác, nhìn thấy loại trường hợp này, nếu cùng đối phương nói thêm nữa, giống như rất có lỗi với cấp dưới của anh.

Mặc kệ thế nào, anh vẫn không ủng hộ cái kiểu bắt cá hai tay này.

Bốn người ôm tâm tư khác nhau ngồi ăn, chắc chỉ có Nghiêm Tích mặc dù suy nghĩ, nhưng vẫn có thể ăn ngon lành.

Vất vả lắm mới chờ Nghiêm đại gia ăn được kha khá, Tương Vân Chu đúng lúc nói: “Chúng ta đi thôi, đừng nên quấy rầy bọn họ.”

Nghiêm Tích lau miệng, nói: “Đi, vậy anh đi tính tiền đi.”

“…” Tương Vân Chu gọi phục vụ lại.

Vị quân nhân kia nói thế nào cũng không chịu để cho Tương Vân Chu trả tiền, nói là cảm ơn Nghiêm Tích giới thiệu, cứ để hắn mời là được.

Tương Vân Chu càng xấu hổ hơn.

“Không sao, anh ta có tiền, để anh ta trả đi.” Nghiêm Tích nói.

“Đây không phải vấn đề tiền bạc.” Đồng chí quân nhân nghiêm túc nói.

“Có tiền không tiêu uổng không tiêu(*), mấy người dù sao cũng không hiểu được đâu.” Nghiêm Tích cảm thấy cái chuyện rối rắm này thật sự là lãng phí thời gian.

(* [不花白不花] ý nói có tiền mà không dùng thì uổng phí công sức kiếm ra nhiều tiền)

Ngay tại thời điểm đang giằng co, đột nhiên có người gọi Tương Vân Chu: “Ngài Tương?”

Tương Vân Chu ngẩng đầu, liền thấy một đối tượng xem mắt khác — quản lí cấp dưới của anh.

Cậu ta nhìn Tương Vân Chu, sau quay đầu thấy Tiếu Trí đi cùng tay sĩ quan, hơi kinh ngạc một chút.

Những người còn lại nhìn về phía Tương Vân Chu.

Tương Vân Chu trầm mặc một chút, sau đó nói: “Thật sự không phải là tôi gọi cậu ta tới.”

Đây vẫn là lần đầu tiên hai vị đối thủ cạnh tranh gặp nhau.

Bọn họ đánh giá đối phương một chút, tia lửa trong mắt hai người liền lập lòe.

Tiếu Trí giới thiệu mọi người xong, sau đó không hé răng nữa.

Binh ca ca tiên phong mở miệng, nói với quản lí: “Xin chào, nghe tiếng đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên không giống người thường.”

Tiểu quản lí bày ra một nụ cười chuyên nghiệp, trả lời: “Đâu có đâu có, quá khen.” Sau đó cậu ta nghiêng đầu nói Tiếu Trí, “Sao anh không nói sớm muốn tới nơi này a, tôi sẽ lập tức đưa anh đến đây, ông chủ nơi này vừa khéo lại là bạn học của tôi.”

Cậu ta nói chuyện với Tiếu Trí thái độ ôn nhu, bộ dáng quan tâm, nói đến đẩy luôn binh ca ca ra góc tường.

Quả nhiên binh ca ca không nguyện ý, nói: “Kỳ thật là tôi muốn đến đây, nên mới kiên quyết kéo Tiểu Trí tới.”

Tiểu quản lí bị nghẹn một chút, nhưng vẫn hoàn mỹ không sứt mẻ quay đầu nhìn đối thủ của mình, nói: “Vậy sao? Lần sau nếu lại muốn đến, trực tiếp kêu tôi một tiếng là được, không cần kéo Trí đi làm gì.”

Nghiêm Tích chống cằm nhìn hai người, có cảm giác hình như đang nghe thấy tiếng sét nổ “đùng đoàng”.

Tương Vân Chu cảm thấy trong tình huống này người ngoài như họ nán lại thêm một giây cũng không được tự nhiên, vì thế lôi kéo Nghiêm Tích, nói với ba người kia: “Chúng tôi còn có việc, đi trước một bước, mọi người chậm rãi tán gẫu.”

Thật ra Nghiêm Tích cảm thấy không sao cả a, trái lại còn thấy ngồi xem hai người tranh đấu tương đối thú vị.

Nhưng thời điểm hắn đi, liếc mắt nhìn Tiếu Trí một cái, thấy Tiếu Trí cũng đang nhìn mình.

Nghiêm Tích kinh ngạc.

Hắn chưa từng thấy biểu tình kia trên mặt Tiếu Trí, lạnh nhạt thờ ơ, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Nhưng kỳ quái chính là ánh mắt anh ta trong suốt dị thường, ánh mắt sáng ngời cùng khuôn mặt anh ta hoàn toàn không phù hợp với nhau chút nào.

Nghiêm Tích cảm thấy Tiếu Trí có lời muốn nói, nhưng không biết anh ta muốn nói gì.

Nghiêm Tích vô tri vô giác theo Tương Vân Chu đi ra khỏi nhà hàng, tâm tình vốn đang dâng trào không biết sao lại bị một ánh mắt của Tiếu Trí đẩy xuống đáy vực.

Nghiêm Tích đột nhiên nhớ lại cái gì đó, hỏi Tương Vân Chu: “Lúc Tiếu Trí gặp người thứ nhất, La Huyên hỏi anh có thể thành công hay không, tại sao anh lại nói là có?”

Tương Vân Chu không phải là loại người nói chuyện tùy tùy tiện tiện, anh nếu không có ý kiến riêng hoặc nắm chắc mọi việc thì sẽ không dễ dàng khẳng định như thế.

Tương Vân Chu hồi tưởng lại, nói: “Bởi vì tôi thấy cậu Tiếu hẳn là một người thực tế.” Tương Vân Chu thận trọng nói. “Tôi cảm thấy người kia, ngoại trừ việc đã có con, những thứ khác đều rất phù hợp với yêu cầu của cậu Tiếu.”

Tiếu Trí chủ động đi xem mắt, chẳng qua là vì tuổi lớn, muốn tìm một đường lui ổn định cho mình, bởi vì không có sở thích gì đặc biệt, nên xem cái này không được, xem cái kia không xong, lăn qua lăn lại đến tận bây giờ vẫn uổng công.

Kỳ thật lại nói Tiếu Trí chẳng qua là muốn tìm một đối tượng ổn định mà không có gánh nặng mà thôi.

Nói đến cùng, xem mắt suy ra cũng không phải yêu đương gì.

Vài ngày sau đó không hề nghe thấy tin tức của ba người kia nữa.

Quán bar đã được La Huyên thu xếp khôi phục lại trật tự dĩ vãng, La Huyên bởi vì bận rộn quá, lâu lắm rồi không dựa lên quầy bar, cùng Nghiêm Tích nói chuyện phiếm.

Nghiêm Tích cảm thấy có chút mất mát, La Huyên là một người thông minh, tuy rằng thần thần bí bí, nhưng nói đến nói đi vẫn rất manly.

Hắn ngồi trong quán bar ngáp ngắn ngáp dài, bỗng nhiên cảm thấy ngày có phần nhàm chán.

Vậy mà hắn lại đi đáp ứng người khác, phải vĩnh viễn sống cuộc sống nhàm chán an bình thế này.

Hắn đang chán muốn chết, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiếu Trí.

“Chủ quán Nghiêm.” Ngữ khí anh ta càng ngày càng trầm thấp, Nghiêm Tích vô tình cảm thấy hơi hối hận, thời điểm anh ta vừa đến quán bar, mặc dù có điểm khiến người ta nói không nên lời, nhưng cũng coi như có tinh thần.

Hiện tại sau vài cuộc xem mắt, Tiếu Trí càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng tiêu cực.

“Chủ quán Nghiêm, tôi là muốn cám ơn cậu.” Tiếu Trí nói, “Cám ơn cậu vẫn luôn tích cực quan tâm đến chuyện của tôi.”

“Anh khách khí như vậy làm gì?” Nghiêm Tích có dự cảm không tốt.

“Bởi vì tôi đã từ chối hai người mà bạn cậu giới thiệu cho tôi rồi.” Tiếu Trí nói.

Nghiêm Tích cảm thấy bản thân dường như không quá ngạc nhiên, hình như ngay từ đầu đã có thể đoán trước được kết cục này.

“Ngại quá, lãng phí khổ tâm của cậu.”

“Chuyện này cũng không thể miễn cưỡng mà.” Nghiêm Tích cố gắng điều chỉnh không khí thoải mái hơn một chút, “Chân trời góc bể nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ, anh cũng đừng sốt ruột.”

“Tôi quyết định đi tìm vị đại gia xem mắt lần đầu tiên kia.”

Nghiêm Tích lúc này mới chính thức kinh ngạc.

“Mấy ngày nay, tôi trái lại thông suốt rất nhiều.” Tiếu Trí chậm rãi nói, “Người như tôi chỉ dựa vào một lần gặp mặt liền động lòng, hình như khả năng không lớn. Nếu đã như vậy, không bằng tìm một người ổn định đáng tin cậy, trước thử xem sao.”

“Nhưng mà không có tình cảm thì phải làm sao?” Nghiêm Tích hỏi.

“…Ha ha.” Tiếu Trí chỉ cười hai tiếng, không trả lời.

Nghiêm Tích cảm thấy bản thân giống như bị cười nhạo, nhưng lại không có cách nào tức giận.

“Tóm lại, cám ơn cậu chủ quán Nghiêm, câu này của tôi là thật lòng đấy.”

Nói xong, anh ta liền ngắt máy.

Nghiêm Tích nhất thời không rõ tư vị trong lòng mình lúc này là gì.

Từ khi quản lí đi rồi, hắn vẫn còn hơi chút chán chường, khó khăn lắm mới xốc lại tinh thần đi làm một chuyện, nhưng cuối cùng lại kết thúc như vậy.

Như Trương Gia Thành và Andy, hắn có thể cảm nhận được hạnh phúc của họ, nhưng Tiếu Trí thì hắn không dám chắc anh ta có vui vẻ hay không.

Nghiêm Tích đột nhiên nghĩ đến chính mình, hiện tại bản thân vì cái gì lại ở bên cạnh Tương Vân Chu.

Hắn lúc đầu chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn nguyện vọng của bạn bè, tùy tiện đi gặp người ta một lần, không biết vì cái gì bước đi tới tận hôm nay.

Có lẽ bắt đầu từ thân thể thật, nhưng sau khi quản lí rời đi khiến hắn chán nản vạn phần, một khắc nhìn thấy Tương Vân Chu trong sân bay đó, thật sự cảm thấy có người đến đúng là tốt quá.

Còn Nghiêm Tích không biết nếu người tới không phải là Tương Vân Chu thì sẽ thế nào.

Nghiêm Tích chưa từng nghĩ đến việc này.

Hắn sau khi từ Mỹ trở về, vốn cho rằng bản thân chỉ cần sống một cuộc sống không hạn chế gì thì tốt rồi, hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ cùng một người khác chia xẻ tình cảm.

Không phải bởi vì hắn ích kỷ tự lợi, cũng không phải bởi vì hắn lãnh đạm thờ ơ, mà hắn cảm thấy bản thân không có tư cách đó.

Hắn bỏ chạy đến Mỹ, lại bởi vì áy náy mà quay về, hắn vốn nghĩ loại người như mình nhất định sẽ phiêu bạt cô độc đến già.

Thế nhưng Nghiêm Tích không ngờ mọi chuyện sẽ có một phát triển thần kỳ, qua vài ngày, La Huyên đến tìm hắn.

La Huyên từ sau khi làm quản lí, bỏ đi đồng phục phục vụ, thay bằng tây trang, hơi có chút dáng vẻ của một doanh nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn.

Đáng tiếc vị doanh nhân này chỉ là một quản lí quán bar.

La Huyên đắn đo một chút, nói với Nghiêm Tích: “Chủ quán, cậu biết thằng bạn quân nhân của tôi đúng không.”

Nghiêm Tích gật gật đầu, nói: “Tiếu Trí nói anh ta đã từ chối hắn.”

“Không chỉ từ chối hắn, còn từ chối cả người anh Tương giới thiệu nữa.” La Huyên nói.

Nghiêm Tích tỏ ý bản thân đã biết chuyện rồi.

“Vì thế sau đó bạn tôi cùng cấp dưới của anh Tương qua lại với nhau rồi.” La Huyên nhanh như gió nói.

Nghiêm Tích lập tức trừng to mắt đến cực đại: “Cái gì?”

La Huyên hít sâu một hơi: “Bọn họ trong lúc tranh cãi và châm chọc phát triển thành trên mức bạn bè, bạn tôi nói nguyên văn như vậy đó.”

“Mẹ kiếp.” Nghiêm Tích nhịn không được chửi thề, cái này con mẹ nó đúng là tận tâm bón hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu xanh tươi.

La Huyên nghiêm túc nói: “Mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyện tốt.”

Nghiêm Tích gật gật đầu.

“Bọn họ nói sẽ đến cửa cảm tạ cậu đó.” La Huyên nói tiếp.

Nghiêm Tích vội vàng lắc đầu: “Quên đi, vốn tôi chẳng làm cái gì… Từ từ, bọn họ sẽ không cũng cảm tạ Tiếu Trí đấy chứ.”

“Nghe nói là như thế.” La Huyên thừa nhận.

“Fuck, đừng đi kích thích Tiếu Trí có được không?” Nghiêm Tích không khỏi lo lắng một trận, hắn cảm thấy Tiếu Trí nói không chừng sẽ càng ngày càng xoắn quẩy.

“Nhưng cũng hết cách rồi, có lẽ là do duyên phận.” La Huyên nói.

Nghiêm Tích nhịn không được lại uể oải, hắn bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy Tiếu Trí không cần sốt ruột, làm gì lại nóng lòng chấm dứt cuộc sống độc thân như vậy chứ.”

La Huyên nghe xong mỉm cười, nói: “Có lẽ là vì anh ta không giống chúng mình, không lấy độc thân làm lý do.”

Nghiêm Tích ngẩng phắt đầu lên, nhìn La Huyên.

Hắn lấy tay trái đè lại bàn tay phải đang run nhẹ, khó khăn hỏi La Huyên: “Xin hỏi ‘chúng mình’ là chỉ ai vậy?”

La Huyên mỉm cười, như gió xuân tháng ba.

“Đương nhiên là tôi và cậu a, chủ quán.”





Mình có đôi lời…

Tưởng tượng đến cảnh lúc Tương Vân Chu tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy là Nghiêm Tích đang an bình ngồi sơn móng chân bên cạnh mà mình xúc động quá!!!

Căn phòng ngủ không lớn, chiếc giường mềm mại chăn nệm rối tung, nắng sớm rọi qua khung cửa sổ, hắt lên mái tóc quăn của Nghiêm Tích, phản chiếu lên nước sơn màu đỏ còn chưa khô hoàn toàn.

Mình có thể tưởng tượng được ánh mắt của Tương Van Chu vào lúc đó là dịu dàng như thế nào, sủng nịch như thế nào, cũng xót xa như thế nào.

Nghiêm Tích xinh đẹp như vậy, mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối như vậy, sao có thể không yêu thương được đây? Giống như hoa hồng có gai, hoa lệ rực rỡ, xinh đẹp động lòng người nhưng cũng nhanh tàn úa, khiến người ta cho dù phải nhận một thân thương tích vẫn muốn nâng niu nó, ôm ấp nó vào lòng.

Mình nghĩ có lẽ suy nghĩ của Tương Vân Chu lúc đó chính là như vậy.

Thực hâm mộ tình cảm của Tương Vân Chu và Nghiêm Tích, mặc dù nói hai người hay khắc khẩu, tâm ý cũng không tương thông, nhưng có đôi khi, chẳng cần dùng lời nói, cũng chẳng quan tâm đối phương đang nghĩ gì, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ nho nhỏ, cũng đủ để thấu hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play