Trần Yên La di chuyển trong đêm, một vai đeo túi xách và hai tay ôm cô.
Ánh sáng le lói xuyên qua những khe hở trên tầng mây đen, chiếu sáng độc một con đường ngoằn ngoèo, kéo thật dài mà đâm vào màn sương lạnh. Những tấm bia đá cũ kỹ thấp thoáng hiện lên sau màu trắng của làn sương.
- Yên La, đây là con đường duy nhất mà cậu biết để đi đến trạm y tế sao?
- Không a, có rất nhiều con đường dẫn đến trạm y tế, nhưng tớ lại thấy thích nhất con đường này._ Trần Yên La mỉm cười, nhè nhẹ hít lấy không khí nơi đây.
- Vì sao?_ Cô lãnh đạm quan sát xung quanh.
- Tớ cũng không biết rõ, chỉ là cảm thấy không khí xung quanh con đường này rất thoải mái. Cảm giác như là bản thân đang được thanh lọc vậy._ Trần Yên La mờ mịt lắc đầu.
- Tiểu Tuyết, có phải cậu thấy tớ rất lập dị không?_ Trần Yên La nhẹ cười, ngước nhìn màu đen của bầu trời.
Không biết là từ bao giờ, nhưng Trần Yên La cô thật sự thích bóng đêm. Sự bao bọc của đêm tối xung quanh khiến cô cảm thấy bình yên. Trần Yên La luôn cảm nhận được các âm điệu của vạn vật xuyên qua màn đêm. Cô yêu thích cái nhịp điệu mà màn đêm đã ru cô vào giấc ngủ, yêu thích cả những ánh sao xa vời trên bầu trời tối đen kia. Trần Yên La cảm nhận được, cô là kẻ thuộc về đêm tối. Nhưng đêm tối, lại là nơi mà ai ai cũng khiếp sợ.
- Là đặc biệt._ Cô lên tiếng phá vỡ dòng suy nghĩ của Yên La.
- Đặc biệt?_ Trần Yên La ngờ nghệch hỏi.
- Ừ, rất đặc biệt._ Cô nghiêm túc trả lời.
Cơn gió dịu dàng chạm vào da thịt, những ngôi sao hiện ra ngày càng nhiều sau rạng mây đen. Trần Yên La mông lung nghĩ về sự “Đặc biệt” mà cô nói...
- Đứng lại! Cướp đây!_ Một tiếng hét khàn đặc vang lên.
Ba tên đầu tóc sặc sỡ nhảy ra từ bụi cây. Những bộ đồ chúng mặc không đồng nhất, mỗi tên đều có một chiếc khăn che kín mặt, chỉ chừa lại đôi mắt.
-… Cướp? Ở nghĩa trang?_ Trần Yên La bần thần hỏi.
Quác quác quác...
Một bầy quạ đen bay ngang bầu trời.
Hàng loạt sọc đen sổ dài sau gáy của bốn kẻ quanh đây, không khí đang phi thường “Ngượng ngùng”.
- Khụ, không phải, chúng tao là cường bạo._ Tên có mái đầu xanh phá vỡ sự yên lặng.
- Các ngươi... bình thường cường bạo ai?_ Yên La nghệch mặt hỏi.
Quác quác quác... Lại có thêm vài con quạ bay qua đây.
Gió lay xào xạc…
Nơi đây không chỉ là nghĩa trang đơn thuần, mà là nghĩa trang của những kẻ vô danh.
Nghĩa trang chỉ chôn cất những kẻ không danh phận đã may mắn được các tổ chức của hội đồng thế giới nhân đạo nhặt xác về. Xác của những tử sỹ không thuộc bất cứ dòng họ nào cũng sẽ chôn ở đây sau khi đã được hội đồng thế giới vang danh. Nói đơn giản hơn, nơi này chính là một bãi tha ma đẹp đẽ. Xung quanh chỉ toàn là thi thể đã được chôn và những chiếc bia đá bám đầy rêu xanh.
Sẽ chẳng có ai đi qua con đường này trong thời gian rất dài. Còn nếu đi ngang qua, thì đa phần là những kẻ đang chạy trốn. Cho dù là “Cường bạo” những kẻ đang hụt hơi trốn chạy, hay “Làm chuyện đó” với những cái xác chết ở nơi đây, trường hợp nào cũng chính là những tên này có "Khẩu vị" quá nặng!
- Não tàn có thể lây, cậu nhiều lời làm gì._ Cô lãnh đạm quan sát xung quanh, nhảy khỏi tay Trần Yên La.
Yên La “A” một tiếng, sau đó lập tức lao vào đánh.
Bọn “Cướp kiêm cường bạo” giật mình, đồng loạt chửi tục vì Trần Yên La ra tay bất ngờ, rồi cũng nhanh lao ra tiếp chiêu cô.
Vũ khí va chạm vào nhau chóe lên từng tiếng inh ỏi, phá vỡ sự yên tĩnh của nghĩa trang. Trần Yên La sử dụng thanh chủy thủ khi nãy tiểu hồ ly đã lục ra được, uyển chuyển mà vun vút chém từng nhát về phía ba tên đàn ông.
Keng! Kiếm tên tóc xanh văng lên không trung rồi cắm phập xuống đất. Chiếc khăn đen trên mặt hắn rơi ra, đôi đồng tử Trần Yên La co rụt.
Đùng! Một lá phù lục phóng về phía Trần Yên La và phát nổ.
Yên La bị văng xa khỏi tên đàn ông tóc xanh, nằm rạp xuống nền đất mà phun ra một ngụm máu.
Phừng phực. Bảy lá bùa bay vòng quanh nơi Trần Yên La đang nằm, tạo thành một vòng lửa quanh cơ thể cô. Hai tên tóc đỏ đứng phía xa cùng nhau niệm chú.
Thua rồi…
Ngay cái khoảnh khắc mà cô bị đánh văng xuống mặt đất, Trần Yên La biết… mình đã thua. Bọn chúng, chính là tay sai của Trần Mỹ Mỹ_ Con gái của anh trai gia chủ Trần gia, chú ba của Trần Gia Cẩn.
“Tiểu Tuyết… tớ không hiểu, sự “Đặc biệt” mà cậu đã nói là gì?...”
Trần Yên La mệt mỏi nằm hẳn xuống đất cát, ngước mắt nhìn bầu trời đã tan đi tầng mây tự khi nào.
Dường như… có một ký ức nào đó đang nhạt nhòa hiện lên… một ký ức xa xôi hệt như những vì sao trên bầu trời đêm kia…
Đã từng có một bóng hình ngồi cạnh cô, một bóng hình cùng cô ngắm nhìn bức họa thiên hà tuyệt đẹp này…
Một bóng hình… mà cho dù cố cách mấy, Trần Yên La cũng chẳng thể nào nhớ rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT