"Phì". Trong đám đông không biết ai phát ra tiếng. Giống như hiệu ứng domino vậy, tiếng cười dần lan ra. Mọi người đều cười một cách khoái trá khiến cho khuôn mặt của Sophia đỏ đi rồi chuyển đen cuối cùng là tái mét.
"Ngươi... sao ngươi dám?".
Mắt thấy người tập trung ngày càng đông, cô hầu gái hoảng sợ kéo lại Sophia: "Tiểu thư... tiểu thư...".
Sophia tất nhiên là cũng nhận thấy điều đó nhưng cô ả lại không cam tâm, bị nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy cô ả nhất định sẽ trả lại gấp bội.
Phẩn nộ trút hết cơn giận tát lên mặt cô hầu gái khiến cô ta ngã bệt dưới đất, căm tức liền nhìn Lucifer bằng một ánh mắt sắc bén sau đó bỏ đi.
Cô hầu gái lộm cộm bò dậy định đuổi theo thì Lucifer ngăn lại: "Khoan đã. Hai người cứ dùng xe ngựa về trước đi. Ta sẽ dùng xe khác về sau"- Bị như vậy chắc chắn cô ả không thể nào còn hứng thú dạo chơi nữa rồi.
"Vâng... vâng thưa thiếu gia".
Không còn chuyện gì nữa thì những người xung quanh cũng nhanh chóng bỏ đi.
"Khi nãy thành thật rất cảm ơn ngài... À ừm... sẽ không có chuyện gì chứ? Tôi thấy vị tiểu thư ấy rất tức giận...".
Lucifer mỉm cười trấn an: "Sẽ không".
"Vậy... tôi phải đi đây. Tạm biệt ngài".
Không cần phải đi theo Sophia nữa, hiện tại anh có thể tự do đi dạo nơi đây rồi.
...Hiện tại anh lại cảm giác có chút bất an. Rùng mình. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua liền biến mất.
“...”. Lucifer trầm mặc một lúc, dường như nghĩ đến điều gì đó khóe miệng có chút run rẩy.
-----
Trên xe ngựa, cô hầu gái thấp thỏm, lo sợ nhìn khuôn mặt biến đen của Sophia.
Sophia giờ phút này đã cắn nát đầu ngón tay của mình. Lucifer, tên kiêu ngạo đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết một cách đau đớn nhất, khiến ngươi hối hận vì đã trêu chọc ta.
Cô hầu gái hoảng sợ, lia mắt về chỗ khác, lúc này mới để ý thấy một cái hộp gỗ nằm một góc của xe ngựa, chỉ tay về phía hộp gỗ, kêu lên: “Tiểu thư...”.
Sophia mở hộp gỗ ra, bên trong ngoài một cuộn giấy ra thì có một chiếc bình nhỏ, trong suốt có chứa nước gì đó.
“...”- Sophia sau khi đọc nội dung bức thư xong liền xé nát, quăng giấy vụn ra ngoài cửa xe. Cô ả nở một nụ cười độc ác mà nhìn chằm chằm chiếc bình.
Lần này, ngươi chết chắc rồi Lucifer Milano.
-----
Khi Lucifer trở về, trời cũng đã xế chiều. Đứng trước cửa chính thì nỗi bất an ấy lại ập đến lần nữa, Lucifer hơi chần chờ mà mở cửa ra.
Vừa bước vào nhà thì anh thấy Sophia đứng gần đó mà tươi cười niềm nở với mình: “Anh Luc, anh đã về rồi sao?”- Đến khi mắt tiếp xúc với cái lồng có chứa con mèo đã làm tay cô ả bị thương trên tay Lucifer thì môi cô ả hơi mím lại nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên mặt.
“...”- Chuyện gì vậy? Có phải phương thức mở cửa của anh có vấn đề rồi không hay là đầu cô ta có vấn đề, chẳng phải lúc này cô ta nên căm ghét mình hay sao? Đang xoay người muốn mở cửa lần nữa thì một giọng nói tức giận vang lên: "L.U.C.I.F.E.R M.I.L.A.N.O, con mau đứng lại cho ta".
Lucifer khựng người lại, run rẩy bước chân xoay người.
"Mẹ".
"Sophia đã nói với ta rồi. Khi tới Bari, con để con bé một mình với người hầu nơi chốn đông người như vậy..."- Sau đó thì phu nhân Milano bùng phát lửa giận: "Còn con thì lại bỏ đi mất. Con..con... thật tức chết ta mà".
"Mợ, người bình tĩnh lại đi. Chắc hẳn anh họ có chuyện quan trọng nên mới bỏ đi như vậy. Dù sao thì con cũng không có chuyện gì..."- Sophia nhẹ giọng khuyên giải phu nhân Milano, trực tiếp bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của Lucifer nhìn mình.
Lucifer nghi hoặc. Cô ta không nói sự thật ra sao? Mà.. nếu nói thì người mất mặt cũng là cô ta. Nhưng mà lúc đó cô ta thật giống... Cái này cũng không thể trách anh được...
Nhìn dáng vẻ, ắt hẳn cô ta đã thay đồ trước khi về tới nhà.
Cô ta muốn giở trò gì đây,thật mong đợi. Ha...
Thôi kệ. Anh xem như làm người tốt một lần vậy, đành phải hứng chịu cơn giận của mẹ mình thôi vậy.
Haizzz.
"Hừ"- Phu nhân một bộ tiếc hận rèn sắt không thành thép nhìn Lucifer.
Sophia sợ Lucifer sẽ kể ra mọi chuyện nên mới gấp rút an ủi mợ của mình rồi dẫn bà đi lên lầu.
Lucifer thở dài trong lòng, đưa cái lồng trong tay cho người hầu đem lên phòng mình.
"A? Xong rồi sao? Ta còn tưởng lần này con chết chắc rồi chứ~~".
???Cái giọng nói này. Lucifer nghiến răng nhìn ông Richard vẻ mặt tiếc hận đi tới.
"Cha à. Con gặp chuyện ngài không giúp mà còn một bộ dáng hận không thể đổ thêm dầu lửa vào như vậy... Con là con trai ngài đấy".
"Ta sao lại có thể như thế được? Chỉ là mẹ con một khi tức giận thì không ai có thể ngăn cản được. Huống chi... lần này là con gây họa, tự con gánh lấy. Ta vô phương".
"Ngài tin chuyện đó sao?". Không phải chứ, ngay cả cha cũng...
Ông Richard chắc chắn: "Tất nhiên. Ta đã từng trải qua. Sao lại không tin được chứ?".
A? Hình như... đúng là có... Lucifer ngại ngùng gãi mũi.
Ông Richard thấy Lucifer trầm mặc, nghĩ là anh buồn bực vì bị mắng, liền an ủi: "Con đừng buồn. Bà ấy vì thương Sophia phải mất mẹ từ nhỏ nên mới mắng con... Dù sao đi chăng nữa thì bà ấy cũng thương con nhất mà. Sophia mặc dù có chút kiêu căng, tất cả do cha nó không dạy dỗ tốt, con đừng trách con bé...”.
Nói rồi vỗ vai anh: "Được rồi con về phòng đi. Để ta sai người đem thức ăn lên cho con".
"Vâng". Cha có vẻ hiểu lầm rồi, khuôn mặt anh có chỗ nào là buồn chứ? Thở dài bước về phòng. Thôi đành vậy...
-----
Xào xạc xào xạc...
Là tiếng gió sao... xung quanh có vẻ ẩm ướt... người thật đau nhức... trong miệng...
Vị tanh này...
Là máu!!!
Lucifer bật người dậy, miệng phun ra một ngụm máu.
Khụ khụ...
Sao trong miệng anh lại có máu? Mặc dù trước đây anh đã từng uống máu nhưng vị giác của con người và ma cà rồng lại khác nhau hoàn toàn. Vị tanh chát khiến anh có cảm giác buồn nôn.
Hoảng hốt nhìn xung quanh, Lucifer nhận ra rằng mình không còn ở trong phòng nữa mà là ở trong... rừng???
Đang muốn đứng lên, tay dường như chạm phải thứ gì đó. Ngoảnh lại phía sau, ngay lập tức Lucifer khuôn mặt tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT