“Cậu ấy có triệu chứng hậm hực tiền sản, sẽ thường sinh ra cảm giác lo sợ, người nhà phải đặc biệt chú ý. Nếu nghiêm trọng, tôi sẽ tiêm thuốc an thần cho cậu ấy.”
Tô Huy ngồi trong phòng nghỉ sau khi kiểm tra theo định kỳ, Lâm Đoạn từ trong đi ra đưa ánh mắt ra hiệu cho Việt, rồi hai người đi ra phòng khách.
“Không cần, em sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Ti Việt bình tĩnh nói.
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Đoạn nhìn chàng thanh niên sắc mặt trầm tĩnh. Không giống như mấy đứa nhỏ tươi tắn như ánh mặt trời vui chơi ngoài kia, cũng không giống một thằng nhãi lưu manh, mà là giống như đang chờ đợi con mỗi rơi vào bẫy của mình, không chút lo sợ tiến tới từng bước. Người ngoài nhìn vào chẳng qua nó chỉ là một người cao ngạo lãnh đạm. Ngô Đồng anh mắt quả nhiên mười năm vẫn như một, lần này cư nhiên còn tìm được bảo vật.
Cậu thiếu niên này nhìn vẫn còn thiếu sót cái gì đó, nhưng không sao, thằng nhóc kia cùng Ngô Đồng đều cho rằng quá trình mài dũa bảo thạch so với thưởng thức còn thú vị hơn.
Nhưng mà ánh mắt cậu nhỏ này ── Lâm Đoạn liếc mắt nhìn một người khác trong phòng, mỗi lần kiểm tra đều nhìn Lâm Đoạn như kẻ thù, còn ánh mắt đối với Ti Việt thì miễn bàn.
Ngày sinh chỉ còn cách hơn một tháng, Tô Huy khó khăn mở miệng than phiền.
Một tháng trước, đầu tóc nhan sắc tuột dốc, những ngày đó chính là suốt ngày học bài, thắt lưng lại đau, đến tối chân lại bị chuột rút như rút hết toàn bộ sức lực, không có thời gian quan tâm đến những cái nhỏ nhặt bên ngoài.
Cho đến hôm nay, ngực trướng đau khiến cậu khó chịu. Nhìn bề ngoài một chút, khuôn mặt to hơn, mọi cái xung quanh đều bằng phẳng, nhưng cái bụng lớn che hết tầm nhìn. Có điều một phân hở ra phía trên bụng, có chút đau làm Tô Huy ban đêm không thể ngon giấc. Ban ngày còn đỡ, còn có thể dời sự chú ý vào việc khác, nhưng khi nằm ở trên giường, ban đêm lạnh như nước, cảm giác trước ngực như bị phóng đại lên mấy lần, quần áo chạm vào da càng làm cho Tô Huy trằn trọc liên miên.
Ti Việt nằm bên cạnh ngáy khò khè, Tô Huy không cần biết lý do quay sang đạp hắn một cước.
Ti Việt vốn đang ngủ ngon bị nháo một cái như thế cũng tỉnh lại, chậm rãi dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng hỏi Tô Huy làm sao, có phải chân lại bị chuột rút không?
“Anh ngủ gì say như chết thế! ”
Hai người đồng giường cộng chẩm được mấy tháng, hiện tại đưa ra vấn đề này, Ti Việt cũng giật mình không biết thật giả, hình như bị đuổi rồi.
“Vậy chờ em ngủ rồi anh ngủ tiếp.” Đột nhiên bị đạp một cái tỉnh giấc, hắn vẫn không than phiền, vươn tay đến tủ đầu giường lấy khăn ướt, mở cái đèn nhỏ đầu giường, ánh sáng mông lung không làm người ta dễ dàng tỉnh giấc, hắn vội lau mồ hôi cho cậu.
Tô Huy dù có từ chối mấy việc này, Ti Việt cũng sẽ không ngừng tay. Đương khi cái khăn ướt dao động tới dưới xương quai xanh, Tô Huy không thể kiềm chế a một tiếng, thanh âm nho nhỏ này đã bị Ti Việt nghe thấy.
“Xảy ra chuyện gì, Huy.”
“Tôi...” Tô Huy cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đối diện với đôi mắt đầy ôn nhu của Ti Việt, sự băn khoăn kia liền biến mất, “Chỗ đó của tôi... Hơi trướng đau...”
Ti Việt cười một chút, buông khăn ướt trong tay, một tay đặt bên cạnh Tô Huy, một tay mở cúc áo cậu, hai điểm màu son bên trong lộ ra, run rẩy. Trong mắt hắn lại vô cùng đáng yêu.
Tô Huy cảm thấy ánh mắt Ti Việt như đang nóng dần lên, nên quay đầu sang chỗ khác: “Không cần nhìn.” Vừa dứt lời, một mùi hương bạc hà đã vọt vào xoang mũi, chỗ đau trước ngực bị một cảm giác khác thay thế.
Còn chưa kịp tận hưởng, cái đau kia đã chuyển thành khoái cảm cậu chưa bao giờ có.
Ti Việt cúi thấp đầu, dùng cái lưỡi thô ráp tận hưởng điểm màu son non mềm kia, đầu lưỡi linh hoạt áp lực vào bên trong một chút, cảm nhận vị ngọt của Tô Huy.
“A... Không, đau quá...” Tô Huy phát ra tiếng rên, ngọt nị.
Nghe được tiếng kêu của cậu, Ti Việt cùng ý xấu lại hướng đến điểm màu son kia mạnh hơn.
“A ──” Tô Huy theo bản năng kêu lên. Trong thân thể giống như có cái gì đó nghẹn lại nay vội vã giải phóng ra.
Tô Huy giương mắt nhìn Ti Việt, trên khóe miệng hắn hình như có chất lỏng màu trắng gì đó... Cậu quả thực không dám đoán nó là cái gì.
“Ngọt a...” Ti Việt nói. Tô Huy thật hy vọng cái cậu nghe được chỉ là ảo giác!
Hắn lại cúi đầu chiếp vài cái, cho đến khi chất lỏng bên trong không còn ra nữa mới dừng lại.
“Ti Việt, bên này...” Tô Huy giờ phút này cảm thấy như là băng hỏa lưỡng trọng thiên, một bên được phóng thích thật vô cùng thoải mái, bên còn lại hình như do Ti Việt kích thích mà nhanh chóng muốn nổ tung.
Lúc này bụng truyền đến một cơn đau thấu gan... Tô Huy gồng cứng thân mình, chờ qua cơn đau mới hả miệng thở dốc.
“Sao vậy, Huy?” Ti Việt cũng chú ý tới sự khác thường của cậu, dừng tay lại hỏi.
“Đau quá... Bị đứa nhỏ đá một chút.” Tô Huy âm thanh run run, nói, nước mắt chực trào ra.
Khăn ướt ở tủ đầu giường lại một lần nữa phát huy tác dụng, Ti Việt cầm khăn, giúp Tô Huy lau đi một thân mồ hôi do đứa nhỏ cử động mang lại.
Ngày sinh sắp đến gần, đứa nhỏ trong bụng càng ngày càng hoạt bát, động tay chân một chút đều làm cho Tô Huy đau đến toát mồ hôi, vừa rồi cũng vậy, cậu cảm thấy tên quỷ nhỏ này có phải đang đùa với mình không, thực đau muốn chết.
Mà cha của tên quỷ nhỏ này cũng biết nó không chịu yên, neeb sờ sờ bụng cậu, ôn nhu nói: “Ngoan, mau ngủ nha.”
Tô Huy nhìn cảnh cha con thân thiết trao đổi này, khóe mắt lay động. Mà sau đó thì ông trời con này lại không quấy nữa.
“Cục cưng biết nghe lời thật.” Ti Việt nói, rồi mới quay sang Tô Huy, “Chúng ta tiếp tục đi.” Rồi lại cúi đầu thưởng thức một cách thành thục.
Tô Huy cũng đồng thời cảm thấy từng trận sảng khoái, nhưng mà hai cha con nhà này có phải là đang hợp nhau khi dễ tôi không a a a a a ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT