Ti Việt có vẻ rất thích đứa nhỏ, Tô Huy thầm nghĩ vậy khi Ti Việt cọ cọ lên bụng cậu.
“Thật sự có đứa nhỏ ở bên trong sao?” Ti Việt ngước mặt lên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Nhưng sao không có cảm giác gì a?”
“Sau này sẽ to lên đến thế này...... Nhưng cũng không biết là khi nào nữa......”.
Hai người nhìn nhau, Tô Huy không biết nên nói gì tiếp, nếu hồi trước không tra trên mạng thì cậu cũng không biết thế nào là phản ứng khi mang thai. Đối với việc mang thai, Tô Huy cũng chỉ biết là ‘mang thai mười tháng’ mà thôi. Còn bảy tháng nữa em bé sẽ ra đời?
Để mắt thấy đã đến giờ cơm trưa, Ti Việt nói vài câu với cậu rồi đứng dậy đi xuống phòng bếp. Tô Huy biết là Ti Việt đi chuẩn bị cơm trưa cho cậu ── cuộc sống thiệt là suy sút a, buổi sáng đang ngủ bị hắn gọi dậy sớm ăn sáng, bây giờ là đến bữa trưa.
Sau khi ăn trưa, Ti Việt nói có việc phải đi ra ngoài, còn lại Tô Huy ở nhà một mình không biết làm gì. Không muốn làm phế nhân, cậu quyết định đi dọn dẹp lại nhà. Sau hôm cùng ba mẹ cãi một trận quyết liệt, họ đã trở về quê mẹ, mà quê mẹ ở đâu, Tô Huy cũng không biết. Mẹ cậu ngày xưa là cùng ba bỏ đi, cậu có hỏi mẹ cũng không buồn nói.
“Nơi này quả thực ngay cả khách sạn cũng không bằng a, con nói xem có phải không cục cưng.”
Trong bụng đứa nhỏ đương nhiên không có trả lời cậu. Sờ sờ bụng, đụng đến nơi mềm mại đó, mặc quần áo vào cũng không thấy rõ, Tô Huy không biết đây đây có phải là một thai nhi hơn ba tháng không. Buồn ngủ, nôn mửa, thèm ăn mỗi lúc càng tăng, xác định thật sự có cục cưng ở trong người cậu.
“Con nói xem, Ti Việt... Khi nào sẽ về?” Căn phòng trống trãi không phải lần đầu tiên cậu gặp, nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng vắng vẻ, Tô Huy biết cậu bây giờ đã có thói quen dựa vào hắn rồi.
Có tiếng mở khóa cửa, Tô Huy nhìn cánh cửa đang mở ra.
“Ti ──” Nhìn đến người tới, cậu vội thu lại lời nói.
Ti Việt nhìn thấy cậu ra tiếp đón liền tiến lên, mỉm cười kéo Tô Huy một chút.
“Đây là chị Ngô, còn đây là bác sĩ Lâm.” Ti Việt giới thiệu. “Họ đến đây thăm em.”
Người phụ nữ diện mạo xinh đẹp nhìn Tô Huy, thêm một vị bác sỹ...... Cậu mở to mắt, kia không phải là vị bác sĩ lần trước đã kiểm tra cho cậu ở bệnh viện ** sao. Vị bác sĩ kia tất nhiên cũng nhận ra cậu, thản nhiên gật đầu.
Cả ba người vào nhà, cậu phát hiện bác sĩ Lâm trên tay cầm hộp dụng cụ y khoa, Tô Huy lập tức có phản ứng.
“Huy, em dẫn bác sĩ Lâm vào phòng đi, em cần kiểm tra một chút.” Ti Việt nói.
Tô Huy gật đầu. Cậu có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với vị bác sĩ luôn mang trên mặt vẻ lạnh lùng này. Một người khí thế cao ngạo, dường như luôn có thói quen chỉ đạo cấp dưới.
“Vén áo lên.”
Tô Huy ngoan ngoãn nghe theo. Ống nghe lạnh như băng nhẹ ấn lên làn da.
“Đừng khẩn trương, tim cậu đập hơi nhanh đó.” Người kia nhíu mày.
“Tôi lần trước có nói, cậu bị thiếu máu nhẹ, những tháng đầu mang thai càng cần phải điều dưỡng cẩn thận. Hiện tại tình trạng phát triển của thai nhi cũng không tệ lắm. Việc ốm nghén cũng tùy người, nhưng thường khoảng tuần 18 của thai kỳ là hết. Sau này cách mỗi tuần tôi sẽ đến kiểm tra cho cậu. Còn có điều gì muốn hỏi nữa không?” Đem ống nghe bỏ vào thùng dụng cụ, Lâm Đoạn nói.
“Ách, không có, cám ơn bác sĩ.” Quả nhiên vẫn là thực khẩn trương a.
Lâm Đoạn chân trước mới vừa đi, người phụ nữ xinh đẹp kia liền bước vào, ngồi ở bên giường, tao nhã bắt chéo chân, tiện tay từ trong túi lấy ra điếu thuốc, sau đó nghĩ gì đó rồi nhìn Tô Huy một cái.
“Vừa định đứng lên, không thể ở trước mặt dựng phu hút thuốc.”
Tô Huy cảm thấy có chút nan kham, không có đáp lại cô.
“Miệng vết thương dài chừng ba tấc, tổn thương đến hai đầu động mạch, lúc ấy phải truyền 400cc máu.” Nhìn Tô Huy lộ ra biểu tình không hiểu, Ngô Đồng bổ sung. “Chuyện của người kia, ngày * tháng *.”
Ở trong đầu tìm tòi một lúc, ngày * tháng *, là ngày hôm sau sau khi cậu đuổi Ti Việt đi.
“Việt Việt ngày đó không biết vì sao lại kỳ lạ, công việc có biết bao nhiêu nguy hiểm, tôi biết, cho nên tôi đã nói với nó.” Cô thu lại tầm nhìn. “Để cho nó biết ai là người quan tâm nó nhất khi nó bị thương.”
Tô Huy như đứng hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT