Đứng ở trạm xe bus cách nhà một đoạn, Tô Huy cảm giác như có người chăm chú nhìn mình, cứ liên tục vài ngày như thế. Xoay người, chợt thấy cậu bạn Lưu Quân đang trên xe đạp cười hì hì vỗ vai cậu. Thấy là bạn mình, tâm tình Tô Huy mới thả lỏng một chút, giả vờ tức giận nói: “Lại đến đây cọ cơm à?”
Lưu Quân cười cười, nhấc tay kiểu trang phục truyền thống của Trung Quốc chìa ra túi nguyên liệu nấu ăn. Cha mẹ thường đi công tác, Tô Huy sớm tập luyện thành công việc nấu nướng. Cậu cũng là một người sợ phiền toái, đầu tiên chính là làm chút cơm chiên, sau đó làm thêm món mì xào đơn giản. Lưu Quân thử một miếng liền hô ngon, từ đó lấy cớ muốn thưởng thức món mì xào trứng anh thường mang nguyên liệu nấu ăn tới bái phỏng Tô Huy. Đương nhiên, mỗi lần hỏi anh mang nguyên liệu nấu ăn gì tới cũng chính là hỏi hôm đó Lưu Quân muốn ăn món gì.
Cơm nước xong, Lưu Quân đại gia lấy điều khiển TV leo lên sô pha nằm, Tô Huy nhận nhiệm vụ ở phòng bếp rửa bát. Hồi đó, Lưu Quân còn ra vẻ áy náy mà phụ cậu ── kết quả còn tăng thêm việc cho cậu.
Rửa bát xong, Lưu Quân háo hức kéo Tô Huy đến phòng khách. Cầm lấy điều khiển ấn nút play, màn hình TV hiện lên một đôi nam nữ đang giao hoan. Trong phim người đàn ông lấy tay tháo bra của người phụ nữ ra, mạnh mẽ xoa nắn bộ ngực nõn nà, trên mặt người phụ nữ cũng ra vẻ hưởng thụ. Lưu Quân nhìn thấy trên mặt Tô Huy xẹt qua vẻ kinh dị trong nháy mắt rồi lại bình thản trở lại. Không giống như những bạn học khác hỏi xuất xứ, rồi thảo luận này nọ. Lưu Quân vừa định nói ’cậu xem làn da của con nhỏ đó kìa, thật mịn màng a’, nhưng nhìn đến Tô Huy áo chưa cài kín còn để lộ ra làn da trắng nõn, cuối cùng anh vẫn lựa chọn yên lặng.
“Cậu ở đây xem đi. Tớ vào phòng học.” Tô Huy đứng dậy tránh đi. Từ nhỏ mẹ cậu đã không thích cậu cùng chơi với đám trẻ con bướng bỉnh, đến lớn hơn một chút, mẹ nói cậu không thể tùy tiện đi WC ở ngoài. Năm Tô Huy sáu tuổi, cha mẹ thường dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra đủ thứ, cậu cảm thấy rất kỳ quái, Lưu Quân có nói với cậu, chỉ khi bị bệnh hoặc bị thương cha mẹ mới đưa cậu ta vào bệnh viện tiêm thuốc. Tô Huy thấy mình không có bệnh, cũng không bị thương gì nhưng mấy cô chú trong bệnh viện lại muốn tiêm cho cậu.
Lúc Tô Huy mười bốn tuổi, không có quậy phá như những đứa trẻ cùng tuổi, cậu cũng bắt đầu biết thân thể của mình không giống người khác, người ngoài nói cậu là con của Tô gia, chỉ là bề ngoài là một đứa con trai mà thôi (?)
Có một lần, cha cậu cầm một túi văn kiện vẻ mặt nghiêm trọng bước vào phòng, đưa ra sổ bệnh của Tô Huy từ lúc nhỏ, nói cho cậu biết về song tính nhân, rồi còn bảo cậu phải tin tưởng vào bản thân mình, nhưng thân thể lúc đó còn chưa phát triển hoàn toàn, chưa phải là thời gian thích hợp để phẫu thuật, hai năm sau Tô Huy sẽ có thể trở thành nam tử hán chân chính.
Mười lăm tuổi, Tô Huy dáng người thấp bé cũng cao như mấy đứa bạn đồng trang lứa, nhưng giọng nói không trầm thấp, bộ lông cũng không rậm như Lưu Quân. Giọng của Tô Huy mang theo một chút từ tốn, nhưng vẫn mang một chút giòn, bộ lông thưa thớt, bộ phận nam tính cũng phát triển khá chậm. Lúc học lớp giáo dục thể chất, giáo viên thỉnh giảng là nam đã ném cho đám nữ sinh một câu “Các em xem tôi giảng hay như thế nào này” rồi mặt đỏ hồng quay đi. Tô Huy nhìn mô hình tử cung như quả lê cùng bộ phận sinh dục nam trước mặt, thầm nghĩ, tại sao mình không phải là một loại trong hai cái này. Rõ ràng mọi người cũng chỉ có hai cái để lựa chọn a.
Tô Huy đi đến một tiệm băng đĩa trang trí đơn sơ gần trường mướn một bộ phim. Tối đó, cậu lại nằm mơ thấy người phụ nữ trần như nhộng kia. Hôm sau cậu phát hiện trong sách viết giống y chang trong giấc mơ, nhưng có điều, cậu vẫn không quan tâm đến khí quan của phụ nữ như trong phim chiếu. Tô Huy lập tức đem mấy cái đĩa ném vào thùng rác. Lần đầu tiên cậu cảm thấy mình thật sự ghê tởm, đơn giản chính là cậu không thích chính mình mà thôi.
Quan hệ tình dục thật ra cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ, đó là quá trình duy trì nòi giống của nhân loại. Cùng với người mình thích làm chuyện đó cũng là nhu cầu sinh lý bình thường.......
Tô huy nhấn nút tắt trang giáo dục giới tính, rồi ngồi viết blog. Nhớ tới những điều trên mạng nói, Tô Huy cảm thấy mình như người thoát ly khỏi xã hội loài người vậy. Mẹ cậu từ nhỏ đã giáo dục cậu không nên tiếp xúc quá gần với người lạ, việc tiếp cận họ sẽ làm bại lộ điểm thiếu hụt của cậu.
“Uy, chẳng lẽ cậu thật sự không muốn xem sao?” Lưu Quân hướng Tô Huy hỏi.
“......” Tô Huy không biết nên trả lời như thế nào. Cậu biết nam sinh chia sẻ những ‘thứ tốt’ đó là chuyện bình thường. Chính là cậu cảm thấy không thích mấy bộ phim nhựa … kia, còn không nghĩ là sẽ xem nữa.
“Thì ra hồi trước tớ nghĩ là đúng a, Tô Huy cậu thật sự không giống đàn ông nha.”
Cả người Tô Huy cứng lại một chút, không nói một lời quay trở lại phòng.
Này...... Tô Huy phát giận rồi sao? Lưu Quân khó hiểu, thật sự là trăm năm mới có cảnh này a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT