Sự thật chứng minh, mèo dù bị bệnh thì cũng vẫn là mèo, mà kết quả của việc ra lời thề

độc đó chính là Trương Huyền rầu rĩ phát hiện rằng mình sau này thật sự cùng họ với

Niếp Hành Phong, tuy rằng trên thực tế đã là từ rất lâu rồi.

Bệnh cảm không hề lây cho Trương Huyền vì căn bản nó chẳng phải AIDS. Niếp Hành

Phong thật ra đã đỡ hơn nhiều rồi nhưng mấy hôm trời mưa lại bị Trương Huyền bắt

nằm nhà, trong khi đó được cậu dắt theo sang nhà Đỗ Vi Vi viếng thăm một chuyến.

Tinh thần của Đỗ Vi Vi không tệ, lần này có thể thấy rõ Niếp Hành Phong, rất vui vẻ

thông báo rằng cuối tuần này cô sẽ đi làm lại. Trương Huyền yên tâm, xem ra vụ án

bọn họ tiếp nhận đã giải quyết được một phần.

"Thiệt tò mò muốn biết chị Vi Vi đêm đó rốt cục đã lạc vào khoảng thời không như thế

nào." Từ nhà Đỗ Vi Vi đi ra, trên đường trở về, Trương Huyền nói.

"Có lẽ là khu vực thuộc địa bàn của cõi âm." Tử thần vung lưỡi hái, xung quanh có quỷ

hồn phất phơ, không phải điển hình của địa ngục thì là gì?

"Nhưng mà chung quy vẫn có cảm giác sai sai chỗ nào đó." Trương Huyền hiếm khi

chấp nhất với một việc đến vậy, Niếp Hành Phong còn tưởng rằng cậu đổi tính, ai ngờ

câu tiếp theo của cậu lại là: "Tử thần sao có thể vừa mập vừa lùn như thế? Tôi thấy

team của Tiểu Bạch Vô Thường toàn là tinh anh vượt trội mà!"

Thì ra là cố chấp vì vấn đề nhàm chán đó, Niếp Hành Phong rất bất đắc dĩ, "Anh hai à,

cậu không cảm thấy việc nhìn vẻ ngoài để suy đoán năng lực của người ta là rất nông

cạn hay sao?"

"Kẻ nhìn mặt mà bắt hình dong là Tiểu Bạch Vô Thường, không phải tôi." Trương

Huyền nghiêng đầu cười hì hì nhìn Niếp Hành Phong, "Chủ tịch yên tâm đi, cho dù anh

có tầm thường như Phó Nguyệt Kỳ thì tôi cũng không ruồng bỏ anh đâu."

Khắt khe một chút mà nói, dáng vẻ của Phó Nguyệt Kỳ cũng không phải là quá tệ,

nhưng đứng cạnh Phùng Tình Tình thì chênh lệch thấy rõ, cho nên hai ngày nay dưa lê

nhà họ Niếp đều buôn xung quanh khu vực "Người đẹp và quái vật", bất quá Niếp Hành

Phong nghĩ nếu như ông nội đã tặng cho Phó Nguyệt Kỳ một lời nhận xét "cũng không

tệ lắm" thì chứng minh Phó Nguyệt Kỳ nhất định không hề kém cỏi. Tuy rằng việc đính

hôn xảy ra quá đột ngột nhưng đương sự chẳng ai dị nghị, người ngoài bọn họ không

có quyền phát biểu ý kiến, chỉ cần thành tâm chúc phúc là được rồi.

Liếc xéo Trương Huyền một cái, thấy cậu tủm tỉm cười với mình, vẻ mặt "Tôi là người

rất bao dung", Niếp Hành Phong không thể làm gì khác hơn là nói "Cảm ơn."

"Khỏi cần cảm ơn, tôi chỉ muốn giúp anh hiểu rõ rằng anh đã không chọn lầm người để

yêu."

Không bao giờ chọn lầm người để yêu được cả, ngay từ lúc đầu anh đã xác định rõ

rằng mình muốn gì rồi.

Hai người ăn trưa bên ngoài, đổi thành Niếp Hành Phong lái xe. Anh nghe nói nhẫn La

Phong thiết kế đã gia công xong rồi, hẹn anh qua xác nhận, Trương Huyền hiển nhiên

cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, lúc đi đường không ngừng xem tạp chí về trang sức

của La Phong.

"Em sẽ thích cho xem." Niếp Hành Phong cười nói.

"Nếu tôi nói không thích thì có được từ chối lời cầu hôn của anh không?"

"Cũng được." Đi tới lầu dưới phòng làm việc của La Phong, Niếp Hành Phong lái xe

vào bãi đậu xe, nói: "Đổi thành là em cầu hôn tôi, em mua nhẫn đính hôn là được."

Liên quan đến vấn đề tài khoản ngân hàng của mình, Trương Huyền im bặt.

Niếp Hành Phong xuống xe, đi tới chỗ phó lái, mở cửa xe giúp Trương Huyền, nói:

"Thiên sư đại nhân, mời."

"Bọn họ tới rồi." Trên lầu có hai người đàn ông đang sóng vai nhìn xuống, thấy Niếp

Hành Phong mở cửa cho Trương Huyền, một người nói: "Có thể thấy Niếp Hành

Phong rất chu đáo."

"Anh ta đối xử với mọi người đều tốt cả, trở thành người yêu của anh ta là chuyện cực

kỳ hạnh phúc." Người đàn ông đang hút xì gà nói: "Đáng tiếc người yêu chỉ có thể là

một người."

"Không phải chứ, Giovanni?" La Phong lui về chỗ ngồi, cười hỏi: "Lẽ nào cậu cũng vừa

ý vị chủ tịch đại nhân kia?"

Biểu cảm của người đàn ông giấu sau làn khói thuốc, không thể nhìn thấy được tình

cảm bên trong, cậu ta vùi điếu xì gà vào tàn thuốc: "Tôi đi trước nhé."

"Nếu như thích anh ta tôi có thể giúp hai người làm quen." La Phong thờ ơ nhún vai:

"Kết hôn chẳng phải chuyện gì ghê gớm."

"Tôi đã quen biết bọn họ từ trước, cho nên khi bọn họ đến đây xem nhẫn cưới, để khỏi

phải xấu hổ tôi nên về trước thì tốt hơn." Giovanni cầm tập văn kiện lên, chào tạm biệt

rồi rời đi, La Phong nói: "Có tin gì mới tôi sẽ liên lạc với cậu."

"Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, bằng mọi giá tôi sẽ giúp cậu báo thù."

Sau khi Giovanni rời khỏi không lâu, có điện thoại của cô thư ký, nói khách hẹn trước

với La Phong đã tới, La Phong bảo cô hãy mời bọn họ lên.

La Phong trước đây có gặp qua Niếp Hành Phong vài lần đã tương đối quen thuộc,

nhưng lại là lần đầu gặp Trương Huyền, đối với vị người yêu dấu của chủ tịch Niếp thị

này vẫn có tí tò mò, sau khi mời hai người ngồi xuống thì không ngừng quan sát

Trương Huyền.

Không thể không nói dáng dấp Trương Huyền cực kì tuấn tú, nhưng mà tuấn tú chỉ góp

một phần thôi, chỗ hấp dẫn người ta chính là khí tức khôn khéo lại không vướng bận

như một dòng nước thể hiện qua đôi mắt xanh thẳm. Đôi mắt màu xanh lam tuyệt mỹ,

không hề kém cạnh khi so với đôi mắt bạc của Giovanni, thậm chí còn tinh xảo hơn.

La Phong bị cám dỗ, bất giác nghĩ đến việc móc đôi mắt ấy xuống cất giữ riêng cho

mình, cho dù phải trở thành tội phạm.

Trương Huyền vốn không chú ý đến việc La Phong cứ nhìn mình chằm chằm, có lẽ cậu

đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, tương đối mà nói, kiểu người như La Phong

xếp vào nhóm được ngắm nhìn trong phạm vi cho phép.

La Phong nhìn có vẻ trẻ hơn trên truyền hình, lời nói cử chỉ văn nhã khéo léo có điều

hơi tỏ vẻ ta đây, nhưng không thể không công nhận, là một nhà thiết kế, cách bố trí

phòng làm việc của La Phong rất có gu thẩm mỹ, sang trọng mà không trần tục, trên

tường treo rất nhiều tác phẩm nhiếp ảnh, phần lớn là phong cảnh thiên nhiên của nhiều

quốc gia, thanh lịch và tao nhã, điều này tạo cho Trương Huyền lòng tin với những tác

phẩm của anh ta, bất quá lúc lướt qua một bức ảnh, chân mày của cậu hơi nhếch lên.

Đó là ảnh chụp cận cảnh một đồng tử, được chỉnh màu sang thành một con mắt đen

như mực, nhìn xa sẽ tưởng là mặt trăng, thâm thúy mà cổ điển, mang theo sắc thái

thần bí nào đó, hấp dẫn ánh mắt của người khác. Trương Huyền vốn chẳng mấy để

tâm đến loại hình nghệ thuật trừu tượng như nhiếp ảnh này, nhưng gần đây bởi vì xảy

ra những vụ việc liên quan đến âm đồng nên cậu sinh ra một chút e ngại với bức ảnh.

"Đôi mắt là phương tiện thể hiện suy nghĩ hoàn mỹ nhất của con người, chẳng phải

sao?" Thấy Trương Huyền chú ý đến tác phẩm kia, La Phong mỉm cười nói: "Bởi vì nó

vĩnh viễn không bao giờ nói dối."

Trương Huyền nghĩ rằng những lời này rất chí lí, đột nhiên nghĩ đến, âm đồng, tương

tự như vậy cũng không biết nói dối.

Trợ lý của La Phong đem nhẫn đến, La Phong mở hộp trang sức ra, đẩy sang trước

mặt Niếp Hành Phong và Trương Huyền, nói: "Nếu có chỗ nào không hài lòng tôi có thể

sửa lại."

Lời lẽ khách sáo thể hiện rõ ràng sự ung dung chắc chắn, chứng tỏ người đàn ông này

rất tự tin với thiết kế của mình, nhưng sau khi Trương Huyền xem nhẫn xong không thể

không thừa nhận rằng La Phong hoàn toàn có cơ sở để kiêu ngạo.

Một cặp nhẫn song song đặt sâu trong lớp lót bằng nhung đen bên trong hộp trang sức,

ánh sáng dịu nhẹ thỏa sức tỏa ra theo từng cử động của bàn tay cậu.

Mặt ngoài của nhẫn có khắc chữ, dáng tròn bình thường, hợp với phái nam. La Phong

bảo Trương Huyền xoay hai chiếc nhẫn cạnh nhau, dưới ngọn đèn, hoa văn bên ngoài

chiếc nhẫn chiếu ra một hình ảnh mờ nhạt tạo thành dấu ấn chữ Triện hiện ra khi gần

khi xa, Trương Huyền nhìn kỹ lại, hình như là tên của cậu và Niếp Hành Phong, nhưng

khi tách hai chiếc nhẫn ra xa, tên hai người lồng vào nhau liền biến mất, chỉ còn lại hoa

văn.

"Anh làm thế nào vậy?" Cậu ngạc nhiên hỏi La Phong.

"Một chút linh cảm tình cờ thôi." Người đàn ông khiêm tốn nói: "Thói quen của tôi ấy mà,

một sáng kiến chỉ áp dụng trên một tác phẩm, cho nên chiếc nhẫn này là có một không

hai trên thế gian."

La Phong xem biểu tình của Niếp Hành Phong, anh không nói gì nhưng không thể nghi

ngờ là vô cùng hài lòng, hiển nhiên mình đã thỏa mãn được yêu cầu của anh, cho nên

lát nữa khi bọn họ sùng bái mình rồi thì chuyện gì cũng dễ dàng đồng ý.

Trương Huyền xoay nhẫn, thật bất ngờ phát hiện ra mặt trong của cả hai chiếc đều

khảm một viên đá quý vô cùng nhỏ, một viên màu đỏ, một viên màu lam, cậu hỏi La

Phong: "Bây giờ thịnh hành mốt khảm đá quý vào mặt trong nhẫn sao?"

"Đây là yêu cầu của Niếp tiên sinh." La Phong nhìn Niếp Hành Phong, thấy kỳ quái sao

anh lại không nói cho Trương Huyền nghe.

Thế là Trương Huyền đem ánh mắt nghi ngờ chuyển qua Niếp Hành Phong, nhưng

Niếp Hành Phong không trả lời, trực tiếp cầm nhẫn đeo vào ngón áp út của Trương

Huyền, hỏi: "Thế nào?"

"Rất hợp."

Không lớn không nhỏ, trong lượng khảm lên rất phù hợp, Trương Huyền sau khi đeo

vào cũng không thấy cấn cộm. Đá quý được khảm vào mặt trong chiếc nhẫn bằng

phương pháp cực kỳ tốt, hoàn toàn không gây cảm giác ma sát khó chịu. thế là cậu

cầm chiếc nhẫn khảm ngọc bích còn lại đeo cho Niếp Hành Phong. Sau khi đeo xong,

hai ngón tay thon dài của hai người giao nhau, ánh sáng lấp lánh nhàn nhạn của chiếc

nhẫn bạc vấn vương quanh ngón tay, bình lặng ấm áp.

La Phong nhìn bọn họ, đột nhiên cảm giác rằng bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc,

không phải chỉ có hiện tại, mà còn là tương lai, sự ấm áp thản nhiên này sẽ kéo dài mãi.

"Hài lòng không?" Anh ta nhịn không được hỏi, cái cảm giác thấp thỏm mong chờ này

giống như anh ta quay ngược thời gian trở về lúc có được thiết kế đầu tay.

"Vô cùng hài lòng." Niếp Hành Phong tặng cho anh ta câu trả lời hoàn mỹ.

Chiếc nhẫn bạc tao nhã trên tay làm Niếp Hành Phong cảm thấy lúc trước mình chọn

La Phong làm người thiết kế nhẫn cho hai người là một quyết định sáng suốt, anh ta

không hổ là nhà thiết kế hạng nhất tầm cỡ quốc tế, chỉ bằng một yêu cầu của mình đã

tạo ra được chiếc nhẫn hoàn hảo như vậy, hoàn hảo đến mức khiến anh không thể tìm

được từ ngữ tán dương nào để diễn tả sự sung sướng của mình.

"Nếu mà trao nhẫn trên lễ đường thì sẽ tốt hơn." La Phong tiếc rẻ nói.

Niếp Hành Phong cười, nghi thức là để cho người khác nhìn, anh tin Trương Huyền

cũng giống như mình, chưa từng để ý mớ lễ ý phép tắc trên hình thức kia, nhưng ý

nghĩa của chiếc nhẫn thì không giống như thế, nó đồng nghĩa với việc trao cho nhau

một đời một kiếp, mãi mãi bên nhau.

Anh nói cám ơn, ký tên lên chi phiếu, đưa cho La Phong, chuẩn bị ra về. La Phong

ngăn bọn họ lại, do dự một chút, nói: "Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, mong Niếp

Tiên Sinh chấp thuận."

Niếp Hành Phong nhếch mi, không nghĩ ra La Phong có chuyện gì cần mình giúp đỡ.

"Thật ra tôi ngoài việc thiết kế còn thích chụp ảnh con người, có lẽ phải nói, linh cảm để

tôi sáng tác đều đến từ việc chụp ảnh." La Phong chỉ những bức ảnh treo trên tường,

"Cho nên tôi có thể chụp chung cho hai người một tấm không? Yên tâm đi, tôi tuyệt đối

sẽ không dùng vào mục đích thương mại, hơn nữa tôi cam đoan đó sẽ là một tấm ảnh

hoàn mỹ, bởi vì hai người đứng cạnh nhau thật sự quá xứng đôi."

Niếp Hành Phong quay đầu nhìn Trương Huyền, thiết kế của La Phong làm anh vô

cùng hài lòng, cho nên đối với lời đề nghị chụp ảnh này anh vốn không hề khó chịu, bất

quá đương nhiên phải có sự đồng ý của Trương Huyền mới được.

Trương Huyền hiển nhiên đã bị mấy lời khen tặng của La Phong mua đứt, rất sung

sướng chấp nhận: "Đương nhiên có thể, nhưng điều kiện là phải giao phim lại cho bọn

tôi."

"Không thành vấn đề."

La Phong mời bọn họ sang phòng bên cạnh, nơi này là studio ảnh của anh ta, bố trí

căn phòng giống hệt như những studio chuyên nghiệp.

La Phong mời bọn họ pose dáng, chụp hình rất nhuần nhuyễn, sau đó mời bọn họ ra

phía ngoài uống trà nghỉ ngơi, mình thì vào phòng tối chỉnh sửa ảnh. Không bao lâu,

anh ta trở lại, lấy phim và ảnh vừa rửa xong đưa cho Niếp Hành Phong.

Không thể không nói kỹ thuật chụp ảnh và khả năng thiết kế trang sức của anh ta khác

nhau một trời một vực. Ảnh chụp ra tổng cộng có sáu tấm, có một tấm hai người tựa

vào nhau, còn có một tấm chụp riêng Trương Huyền, tất cả đều đơ. Trương Huyền liếc

nhìn, hơi khiếm nhã nghĩ rằng trình độ này mà anh ta cũng dám khoe ra, nhưng vẫn rất

khách sáo nói cảm ơn. La Phong nói anh ta chỉ chừa lại một tấm để làm kỷ niệm, còn

về phần chừa lại tấm nào thì anh ta không nói, vẻ mặt thần bí.

"Anh lần nào cũng giúp khách hàng chụp ảnh sao?" Trương Huyền cất ảnh, thuận

miệng hỏi.

"Đương nhiên là không, phải xem có duyên phận hay không đã, bất quá lúc thiết kế

nhẫn đính hôn cho nhà họ Phó tôi cũng có chụp ảnh cho bọn họ, cô dâu của anh ta rất

đẹp."

Nhà họ Phó à? Trương Huyền như có điều suy ngẫm, nhìn Niếp Hành Phong, Niếp

Hành Phong hỏi: "Là Phó Nguyệt Kỳ đó ư?"

"Chính là anh ta, Niếp tiên sinh là bạn của anh ta sao?"

La Phong quanh năm ở nước ngoài, không rõ lắm về mối quan hệ nhiều đời của nhà họ

Niếp và nhà họ Phùng, Trương Huyền lại rất hứng thú, nói: "Có thể cho chúng tôi xem

ảnh một chút không?"

La Phong do dự, cái này liên quan đến quyền riêng tư của cá nhân, anh ta cũng không

muốn lắm, thế nhưng lại không dám từ chối này. Trương Huyền còn định nói nữa, bị

Niếp Hành Phong kéo kéo, đứng dậy chào tạm biệt.

Sau khi ra ngoài, Trương Huyền lầm bầm: "Chúng ta rất thân thiết với Tình Tình mà, chỉ

là xem một chút thôi có vấn đề gì chứ?"

"Chỗ đó cũng chẳng phải studio, muốn xem hình đính hôn thì về mà qua nhà họ Phùng

xem."

Niếp Hành Phong cúi đầu nhìn ngón tay, còn trên cả việc xem hình người khác, anh

hiện tại cảm thấy hứng thú với việc xem nhẫn hơn.

Cánh tay bị khều khều, Trương Huyền hỏi: "Anh có chắc vừa rồi La Phong chỉ chụp sáu

tấm không? Anh ta sẽ không lén giấu thêm tấm nào nữa chứ?"

"Đúng là sáu tấm." Điều này thì Niếp Hành Phong khẳng định, hơn nữa cảm thấy buồn

cười việc Trương Huyền nghi thần nghi quỷ: "Nếu anh ta đã quang minh chính đại xin

chụp ảnh cho chúng ta thì cần gì phải giấu diếm?"

"May là trình độ thiết kế của anh ta không tệ như kỹ thuật chụp ảnh." Bị cười nhạo,

Trương Huyền cũng nghĩ chuyện mình nghi ngờ thật là vô vị, bất quá đúng là không

dám khen kỹ thuật chụp ảnh của La Phong.

Lúc trong thang máy, Niếp Hành Phong lại nhìn qua ảnh chụp của bọn họ một lượt,

nhận ra góc chụp của La Phong có độ lệch, hình như thiên về chụp Trương Huyền

nhiều hơn, tấm hình chụp Trương Huyền gần như là kề sát, anh đột nhiên rất không vui

nghĩ liệu có phải La Phong để ý Trương Huyền cho nên mới tìm kế giữ lại một tấm ảnh

chụp riêng mình cậu?

Trương Huyền dựa vào vách thang máy, đắc ý cười: "Xem ra nhà thiết kế kia yêu tình

nhân của anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, một người đẹp trai lai láng như này, thực sự

không có cách nào khác."

Niếp Hành Phong đưa tay vỗ nhẹ Trương Huyền một cái: "Anh ta không có cơ hội đâu."

Chỉ vì đẹp trai cũng bị đánh, Trương Huyền xoa trán, phát hiện chiêu tài miêu nhà mình

càng ngày càng bao lực, không dám chọc anh xù lông nữa, thế là hỏi: "Được rồi, kim

cương trong nhẫn là chuyện gì thế này?"

Niếp Hành Phong khuôn mặt cứng nhắc, không nói gì, vừa đúng lúc thang máy xuống

đến lầu một, anh bước nhanh ra ngoài. Rõ ràng là đang trốn tránh, Trương Huyền lập

tức ngửi thấy hương dưa lê thơm ngào ngạt bên trong, vội vàng đuỗi theo, hỏi: "Nói tôi

nghe tí coi nào, tốt xấu gì thì tôi cũng là chủ nhân của chiếc nhẫn mà."

"Đó đâu phải là kim cương, chỉ là đá quý thôi." Niếp Hành Phong ra tới cửa cao ốc,

chần chừ một chút, quay lại áp sát, nhẹ giọng nói vào tai Trương Huyền vài câu,

Trương Huyền giật mình đứng hình tại chỗ, nhìn Niếp Hành Phong đi xa, mất cả một

buổi mới hồi thần, kêu to: "Chiêu tài miêu chết tiệt, sao anh có thể như vậy!?"

Đuổi theo Niếp Hành phong tới bãi đậu xe, thấy anh mở cửa xe, Trương Huyền nhào

tới một bên, bảo: "Hơi quá đáng nha, chuyện này mà anh cũng không thèm bàn bạc với

tôi đã tự ý quyết định, có xem tôi là người yêu nữa không?"

"Bàn bạc với em thì em có đồng ý không?" Niếp Hành Phong cách cậu một bên xe, mặt

đối mặt bình thản hỏi.

Trương Huyền lập tức lắc đầu.

"Nếu em không chịu, tôi sao lại còn làm chuyện thừa thãi?"

Phản bác không thành, Trương Huyền toan tháo nhẫn ra, thấy Niếp Hành Phong lên xe,

thế là ngoan ngoãn leo lên theo, oán hận nói: "Tôi phải đổi nhẫn! Tôi muốn nghe giải

thích!"

"Tiền đã trả rồi, muốn đổi thì phải trả cho anh ta thêm một khoản lớn nữa."

Đánh rắn đập đầu, chuyện hao tài tốn của đánh ngay điểm yếu của Trương Huyền, cậu

nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh cố ý!"

Sự tức giận thoáng hiện ra trong đôi mắt xanh thẳm màu của nước, tuyên bố rằng chủ

nhân của nó lúc này trong lòng đang giận dữ, La Phong nói không sai, ánh mắt quả

thực là phương tiện thể hiện suy nghĩ hoàn mỹ nhất của con người, mà giờ phút này,

Niếp Hành Phong đã hoàn toàn cảm nhận được sự quyến rũ của nó, từng gợn sóng

xinh đẹp, làm cho đôi mắt xanh biếc càng thêm sâu sắc, thật là một màu mắt đáng yêu.

Niếp Hành Phong mỉm cười, tới gần Trương Huyền, khẽ hỏi: "Loại tiếp xúc thân mật

này không được sao?"

Trương Huyền liếc mắt, lầu bầu: "Cái này thì tính là tiếp xúc thân mật gì?" So ra bằng

được với lúc chúng nó đi vào thân thể của mình sao?

"Đây không phải là trọng điểm." Niếp Hành Phong mỉm cười nhìn cậu: "Tất cả những

vật có liên quan đến em tôi đều muốn lưu giữ, giải thích thế này được chưa?"

Vậy là đủ rồi!

Hai người kề rất sát nhau, khí nóng theo đôi môi nhẹ nhàng khép mở lúc Niếp Hành

Phong nói chuyện khẽ lướt qua vành tai của Trương Huyền, dịu dàng tán tỉnh, không

ngờ làm cho sự không hài lòng lúc đầu của Trương Huyền biến mất sạch sẽ.

Được rồi, thấy chiêu tài miêu tận tâm như thế thì cứ theo ý anh đi, bất quá cậu nhớ

rằng đống đá quý từng cùng cậu "tiếp xúc thân mật" không chỉ có hai viên, hi vọng rằng

chiêu tài miêu đừng dùng chúng nó ở những chỗ quái đản nữa.

Xe khởi động, Trương Huyền hỏi: "Anh làm cách nào cắt những viên đá đó thành mảnh

nhỏ như thế?"

"Cái này em muốn hỏi thì đi hỏi thợ cắt đá ấy."

"Có thể lấy ra được không?"

"Cái này thì nên hỏi La Phong."

Trương Huyền vốn đang tính toán nếu có thể gỡ đá quý ra thì có thể thay xà đổi cột,

kết quả lại dễ dàng bị bật lại, tức giận đến mức cậu phải kêu to: "Vậy rốt cuộc anh biết

cái gì?"

"Trả tiền."

Tuyệt đối là chân lý, Trương Huyền câm miệng, không tiếp tục đả động gì đến vấn đề

đó nữa.

Vốn tưởng rằng đeo nhẫn đôi, tối nay sẽ bị người trong nhà oanh tạc hỏi han, kết quả

lại trái ngược, mọi người chỉ là lướt qua xong hỏi một vài vấn đề đơn giản, ngay cả

Nghệ là người thích nhiều chuyện nhất cũng chỉ hỏi: "Chừng nào cưới? Để ta giúp các

ngươi tìm mấy giáo đường nổi tiếng ở nước ngoài, đảm bảo làm cho hai ngươi cảm

thấy thỏa mãn."

Bầu không khí hệt như là mọi người đã biết trước rằng bọn họ sớm muộn gì cũng phát

triển đến bước này, chúc phúc thì có thừa nhưng nhiệt tình thì chẳng có, chẳng có cơ

hội khoe nhẫn đẹp, điều này làm Trương Huyền có tí buồn bực. Lúc ăn tối nghe Nhược

Diệp nói bọn họ mới biết liên quan đến việc kết hôn, mọi người đã sớm nghe Niếp Duệ

Đình báo tin, hơn nữa đây cũng là chuyện nằm trong dự tính, cho nên chả có ai cảm

thấy kỳ lạ.

"Về đây anh phải chôn sống mày cái tên ba hoa kia!" Nghe xong, buồn bực trong lòng

Trương Huyền lại nhiều thêm mấy lần, oán hận nói.

Niếp Hành Phong đang đọc báo bên cạnh cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Nhớ chôn

cho sâu."

Thì ra chủ tịch cũng buồn chung nỗi buồn với mình, nghĩ như vậy, tâm tình của Trương

Huyền trái lại tốt lên một chút, thế là xê mông sang ngồi đọc báo cùng Niếp Hành

Phong, chuẩn bị hưởng thụ một chút bầu không khí ấm áp của thế giới hai người, ai

ngờ Hamburger không có mắt bay tới, vòng quanh chỗ bọn họ.

"Đã mấy ngày rồi, loài người kia, ngươi chưa liên lạc với ở dưới sao?"

Bị quấy rầy, Trương Huyền rất không vui, lườm nó, "Tuy rằng ta biết không thể kỳ vọng

quá lớn vào trí nhớ của một con chim, nhưng làm phiền hãy nhớ cho - ta không phải là

"loài người", ta tên là Trương, Huyền!"

"Đã lâu như vậy mà ngươi còn chưa liên lạc được với người của cõi âm, ta không gọi

ngươi một tiếng thần côn đã là chừa mặt mũi cho ngươi rồi." Hamburger khinh thường

nhìn cậu, làm một con chim coi thường con người.

Trương Huyền đột nhiên có một loại ham muốn đem con chim này vặt sạch lông, trực

tiếp đưa lên vỉ nướng, cậu bình tĩnh nói: "Không phải là ta không liên lạc được mà là

mấy người chức vị cao đều đang bận việc, chức vị thấp thì không giúp gì được, đáp án

này làm ngươi thỏa mãn chưa?"

"Ta là thần sử của cõi âm, bọn họ sao có thể đối xử với ta như vậy?" Con vẹt giận rồi,

lại vì vẫn còn đang bị phù chú nơi chân trái khống chế mà không có cách nào trút giận,

chỉ có thể bay loạn xạ trong phòng khách.

"Cái này là phải đả thông tư tưởng cấp trên của ngươi." Gương mặt Trương Huyền có

chút hả hê: "Không thì ta phóng sinh ngươi nha, để ngươi tự tìm lối thoát?"

Hamburger ngậm miệng, hiện tại pháp lực của nó bị phong ấn, ngoại trừ việc không

chết được thì chẳng khác những con vẹt thường chỗ nào, ra ngoài là tự tìm phiền phức,

vả lại không nhớ rõ người mình phải tìm là ai, trái lại còn không bằng đợi ở đây cho an

toàn.

"Cho nên ngươi ngoan ngoãn chút đi, bây giờ là thời buổi loạn lạc, tiếp theo không biết

sẽ xảy ra chuyện gì nữa nè, đồ, loài, chim, kia!"

Con vẹt im bặt, thành thật bay xuống tầng hầm tìm Nhược Diệp, so với tên thần côn

hạng ba có thù tất báo này, Nhược Diệp quả là ở đẳng cấp thiên sứ.

Thấy một màn như thế, Niếp Hành Phong nở nụ cười, đến cả Bạch Vô Thường còn bị

Trương Huyền ăn tươi nuốt sống tại chỗ, đừng nói chi chỉ là một con chim đưa tin, hi

vọng Hamburger kịp nhận ra tình thế bằng không số phận bi thảm của nó vẫn sẽ tiếp

tục kéo dài.

Nhật báo tài chính kinh tế trong tay Niếp Hành Phong thực sự chẳng thú vị chút nào,

cho nên Trương Huyền chuyển hứng thú của mình sang ti vi, chuyển kênh, chẳng có

tiết mục gì hay ho, cậu đang định chuyển sang kênh truyền hình có đóng phí lại bị

chương trình tin tức tiếp theo hấp dẫn.

Là trực tiếp từ ngay tại hiện trường, hiện trường thật là nhốn nha nhốn nháo, một đám

người bu đến xem cùng với nhà báo, còn có dải băng phong tỏa màu vàng vô cùng thu

hút sự chú ý của người ta, lấy tần suất gây phiền toái của Trương Huyền mà nói thì

chẳng xa lạ gì với dải phong tỏa và tình cảnh sau dải phong tỏa, nhìn số lượng cảnh

sát có mặt tại đó, lần này chính là trọng án.

Quả nhiên, tin tức hôm nay đưa tin vào lúc rạng sáng phát hiện có người té ngã gần

một chung cư vùng ngoại ô, sau đó nhân viên bảo vệ trực ban phát hiện và báo cảnh

sát, được xác nhận là đã tử vong.

Người chết là cư dân trong khu chung cư, giới tính nam, làm việc trong quán bar, nghi

ngờ là khi tan tầm trên đường về nhà thì gặp nạn, nguyên nhân cái chết đang trong quá

trình điều tra.

Bản tin còn phát kèm một đoạn băng giám sát, do camera gắn ở con lộ gần đó quay

được, có người bám theo người chết về nhà, hình ảnh khá mờ, nhưng từ dáng người

cao có thể rõ ràng nhận ra là nam, cảnh sát nghi ngờ hắn ta có liên quan đến vụ án

mạng, kêu gọi sự phối hợp của người dân, đợi chờ mọi người cung cấp thông tin có giá

trị.

Tay Trương Huyền cầm remote dừng lại trong không trung, lát sau, chầm chậm hỏi

Niếp Hành Phong: "Chủ tịch, anh có thấy thân hình của người này nhìn rất quen

không?"

"Hình như là...Mộc lão tiên sinh." Hai người nhìn nhau, Niếp Hành Phong nói: "Nhưng

em có thể đưa ra ý kiến phản biện."

"Rất khó đó."

Tuy rằng mặt mũi kẻ theo dõi không rõ lắm, nhưng thân hình rất giống Mộc Thanh

Phong, Trương Huyền không tin lão tiên sinh kia là kẻ sát nhân nhưng có một điều cậu

rất tự tin, đó chính là - sắp có phiền phức xảy ra.

Thấy Nhược Diệp đi tới, Trương Huyền lập tức ngắt nguồn điện ti vi. Nhược Diệp

không nhìn thấy màn hình ti vi, bưng lại cho bọn họ một dĩa trái cây, anh rửa sạch trái

cây, chuẩn bị đem xuống tầng hầm, tiện tay đem cho Trương Huyền và Niếp Hành

Phong một ít.

"Cảm ơn." Trương Huyền nói cảm ơn đồng thời nhét remote ra phía sau.

Phản ứng đột ngột như đụng phải nước sôi, Nhược Diệp thấy hơi quái lạ, nhưng lại

không suy nghĩ nhiều, cười cười, đặt dĩa trái cây xuống, chờ chắc chắn anh đã xuống

dưới lầu Trương Huyền mới hỏi Niếp Hành Phong, "Giấu anh ta liệu có tốt không?"

"Em cũng đã giấu rồi."

Bất quá bọn họ bây giờ cũng không xác định được người kia có phải là Mộc Thanh

Phong không, dù sao ông lão mất tích lâu, đột nhiên lại xuất hiện quả thật là không thể

tưởng tượng nổi. Niếp Hành Phong trầm ngâm: "Gọi điện thoại hỏi Ngụy Chính Nghĩa."

Ở điểm này Trương Huyền và Niếp Hành Phong có thần giao cách cảm, đã gọi rồi.

Nhiều vụ án mạng kỳ lạ liên tục xảy ra, Ngụy Chính Nghĩa bị quay đến sứt đầu mẻ trán,

đang cùng các đồng nghiệp trong tổ trọng án phân tích vụ án, thấy điện thoại của

Trương Huyền, chần chừ một chút vẫn là nghe máy.

『Sư phụ, bây giờ tôi bận lắm, có gì về nhà rồi nói. 』

"Không phải chuyện lớn gì, tôi chỉ hỏi cậu một chút nội tình của vụ án mạng ở ngoại

thành hôm nay thôi."

Giác quan thứ sáu của một người cảnh sát giật thót, Ngụy Chính nghĩa rên rỉ: 『 Cậu

đừng nói là cậu định nhúng tay vào nhé sư phụ!』

"Không có." Trương Huyền phủ định bảo không có gì phải lo cả, "Cho tới bây giờ vẫn

không hề có."

『 Hi vọng sau này cũng không.』Trán Ngụy Chính Nghĩa toát cả mồ hôi lạnh, trực giác

mách bảo tương lai của vụ án mạng lần này không mấy lạc quan.

Anh ta để cho các đồng nghiệp tiếp tục thảo luận vụ án, còn mình thì sang phòng làm

việc thuật lại vụ án cho Trương Huyền nghe một lần.

Công việc của người vừa chết thật ra là phục vụ *** ở quán bar, đời sống cá nhân rất

phức tạp, nợ nần không ít, anh ta lúc tan làm về nhà thì xảy ra chuyện, trước khi chết

ho ra một lượng máu lớn cùng sùi bọt mép màu trắng, đây là triệu chứng của suy tim

cấp tính dẫn đến đột tử.

"Nếu anh ta lên cơn đau tim chết bất đắc kỳ tử thì trên tin tức nói đến kẻ tình nghi là

chuyện gì?"

『Người chết không có tiền sử bị bệnh tim, không hút thuốc phiện quá liều, pháp y phát

hiện trên người anh ta có vết trói và vết roi, nghi ngờ là bị người khác giết chết. Lúc anh

ta quay về khu nhà thì kẻ theo dõi từng nói chuyện với anh ta, cho nên chúng tôi nghi

ngờ lý do của kẻ đó. A, sư phụ à, tôi nói cho cậu nhiều tin tức hữu ích như thế, cậu có

phát hiện nào tâm đắc thì nhớ trao đổi một chút được chứ?』

"Không có."

Trương Huyền đang chuẩn bị cúp điện thoại, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng gọi cậu lại,

『Chờ chút, giúp tôi chuyển lời đến Giovanni, hai ngày này tôi phải phá án, e rằng phải

ở suốt trong sở cảnh sát, cậu bảo anh ta tự mình giải quyết bữa sáng đi, không được

bỏ bữa.』

Mấy lời này nghe sao có hơi hướm bà mẹ già, Trương Huyền tức giận hỏi: "Sao cậu

không tự mình giảng đạo cho cậu ta nghe?"

『Lời của tôi anh ta đâu có thèm nghe, hơn nữa, không phải còn có tiểu ly sao...』

Ngụy Chính Nghĩa ở đầu dây bên này cười rất chi vô tội.

Chỉ một câu cuối cùng mới là trọng điểm! Trương Huyền cúp điện thoại, gọi Hoắc Ly tới,

bảo nó mấy ngày này săn sóc Giovanni một chút, nếu đồ ăn có dư thì đem qua một

phần; Hoắc Ly cũng đang chán, thế là vui vẻ chạy vào trong bếp, làm riêng hai món

điểm tâm Ý, đậy đệm cẩn thận, đem sang sát vách.

"Em có chắc bây giờ Giovanni có ở nhà?"

"Bên đó có đèn sáng, xe của Giovanni cũng đang để trong nhà xe mà."

Tiểu hồ ly đi mất, Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, "Đồ đệ này làm sư huynh thật

sự rất xứng chức."

"Là em dạy giỏi."

"Vậy còn chuyện Mộc lão tiên sinh?" Trọng tâm câu chuyện lại quay lại, Trương Huyền

nhanh chóng thuật lại những thông tin Ngụy Chính Nghĩa cung cấp cho Niếp Hành

Phong, "Nếu không ngày mai tôi đến đồn cảnh sát hỏi tỉ mỉ thêm chút nữa, nếu như đó

không phải Mộc tiên sinh, quá tốt, nếu phải, về nhà bàn bạc lại với Nhược Diệp xem

giải quyết thế nào."

Niếp Hành Phong gật đầu đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play