*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thắt lưng, sang phải một chút, lên trên…”

Trương Huyền dựa người trên sô pha dài ở phòng khách ngông nghênh chỉ huy, chủ tịch đại nhân thì cứ cặm cụi tiếp tục từng động tác mát xa theo chỉ đạo. Từ sau vụ ác linh kết thúc đến nay đã ba ngày rồi, vết thương trên người Trương Huyền sớm đã tốt không thể tốt hơn được nữa nhưng đối với tất cả yêu cầu tùy hứng của cậu Niếp Hành Phong vẫn hoàn toàn nghe theo, vì hình ảnh dáng vẻ tối đó lúc Trương Huyền bị thương đến giờ nghĩ lại anh vẫn thấy rất sợ hãi.

Không giống với lần ở thế giới người chết trước, sau khi bị thương rất nhanh liền phục hồi lại, lần này sau khi được đưa đến bệnh viện Trương Huyền mới tỉnh lại. Cậu nói là bị bóng đập đến thổ huyết, đến nỗi Niếp Hành Phong còn lo lắng nội phủ của cậu bị thương nặng, nhưng cuối cùng qua kiểm tra đã xác định cậu hoàn toàn không làm sao, nói là hôn mê chẳng bằng nói là ngủ quên mất.

“Tôi nói là không sao hết rồi, chủ tịch anh vẫn cứ lo lắng hoài vậy.”

Niếp Hành Phong mặc kệ lời than phiền của Trương Huyền nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng lời cậu nói, anh biết lúc đó ngực Trương Huyền thực sự rất đau vì anh hoàn toàn có thể cảm nhận được phần đau đớn đó.

Là do binh khí cổ quái kia gây nên có phải không? Anh tự hỏi nhưng lại không thể tìm được đáp án, giống như cảm giác đôi lúc Trương Huyền đem đến cho anh.

Một bản nhạc du dương truyền đến, là tiểu hồ ly nhà bọn họ đang hí hoáy nghịch đĩa nhạc. Tối đó vì Nghệ say rượu nên đĩa nhạc cuối cùng cũng không bị đốt đi, mặc dù sau đó Nghệ đã bị Trương Huyền phạt đi tự bế ăn năn nhưng đĩa hát mang theo dấu tích thời gian kia cũng vì vậy mà được giữ lại, oán niệm bên trong biến mất, bản nhạc dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Cậu nói xem vị chủ nhân trước của ngôi biệt thự sau này gia cảnh sa sút rồi chết đi có phải là vì lời nguyền của người vợ lúc hấp hối không?” Niếp Hành Phong đăm chiêu hỏi.

“Không biết, nhưng có lẽ trên đời này căn bản không có cái gì gọi là lời nguyền rủa, đó chỉ là do con người mượn cớ sau khi làm những việc trái với lương tâm mà thôi.” được xoa bóp vô cùng thoải mái, Trương Huyền lại bắt đầu lim dim, thuận miệng trả lời.

Niếp Hành Phong cười: “Cũng có thể là như vậy.”

Mặc dù trong chuỗi tử vong lần này cũng đều do lời nguyền rủa xâu chuỗi lại nhưng anh vẫn luôn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, nếu một người làm việc không thẹn với lương tâm thì sợ gì lời nguyền rủa chứ? Giống như Dương Di mặc dù đen đủi bị quỷ triền nhưng cuối cùng không phải là vẫn bình an vô sự hay sao?

Mặc dù lần này rất nhiều người chết nhưng cũng không phải không có gì tốt, ít nhất vợ chồng Dương Di đều bình an vô sự. Tiểu Uyển sau khi được đưa đến bệnh viện cũng đã tỉnh lại, nhưng hoàn toàn quên sạch mọi kí ức, nhìn thấy Nguyễn Hồng Lăng liền gọi mẹ khiến cả mặt Dương Di đen như than, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhận nuôi đứa bé. Lúc đó nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Tiểu Uyển, Niếp Hành Phong rất hi vọng cô bé sẽ không bao giờ nhớ lại đoạn kí ức trước đây.

“Yên tâm, nó sẽ không nhớ lại đâu vì đó không phải là mất trí nhớ mà là kí ức từ lúc bị oán khí của ác linh chiếm lấy cơ thể đã hoàn toàn bị xóa bỏ rồi.”

Nghe lời giải thích của Trương Huyền, Niếp Hành Phong đột nhiên ngừng cười, gần đây tâm linh tương thông giữa anh với Trương Huyền đã đạt được đến trình độ khủng bố, chuyện anh nghĩ trong đầu thì Trương Huyền sẽ lập tức nói ra, khiến anh có chút hoài nghi không biết tên tiểu thần côn này có hạ bùa chú gì lên người anh không.

“Đúng rồi, chủ tịch, anh đáp ứng rồi, lúc nào thì đưa đao sừng tê giác cho tôi?”

“Đợi lúc nào tôi có thể lấy ra đã.” Niếp Hành Phong trả lời qua quít.

Từ sau khi anh dùng đao sừng tê giác giết chết ác linh, cổ đao có thể tự do triệu hoán từ trong người liền bị Trương Huyền theo dõi, hai ngày nay cứ quấn lấy anh đòi nhưng đều bị Niếp Hành Phong lấy lí do không thể triệu ra được từ chối, mặc dù đây là sự thật nhưng anh vẫn luôn có trực giác, binh khí cổ quái kia vẫn là không nên đưa cho Trương Huyền, sát khí của cổ khí quá lớn hơn nữa dường như còn không hợp với khí tràng của Trương Huyền.

“Kì lạ nha, chủ tịch rõ ràng là người bình thường, sao lại có được loại đồ vật đó chứ?” Trương Huyền nghiêng đầu lẩm bẩm.

“Khát chưa? Tôi đi rót trà.” chủ đề này Niếp Hành Phong càng không muốn nghĩ nhiều vì vậy liền lảng sang chuyện khác.

Trương Huyền không hề nghi ngờ gì, “Được a, tôi muốn uống hồng trà.”

Thấy Niếp Hành Phong đi vào nhà bếp, Hoắc Ly nhỏ giọng hỏi Tiểu Bạch, “Ngươi nói coi đại ca còn muốn giả chết bao lâu nữa?”

“Quản làm gì, bọn họ một người nguyện đánh một người nguyện chịu thôi.”

“Ý của ngươi là Niếp đại ca biết đại ca không sao sao?” Hoắc Ly kinh ngạc trừng lớn mắt.

Tiểu Bạch tặc lưỡi, lười nói tiếp, Nghệ gật gật đầu biểu thị đồng ý: “Tôi cho rằng ít nhất chủ tịch thông minh hơn chúng ta.”

Nếu người trong cuộc đã không nói gì thì mấy tên ăn không ngồi rồi bọn nó còn ngồi phàn nàn làm gì chứ?

Chuông cửa vang lên, Tiểu Bạch đạp Hoắc Ly, “Đi mở cửa đi.”

Cửa mở ra, Niếp nhị công tử mất tích mấy ngày nay sải bước đi vào, chào hỏi mọi người: “Lâu lắm rồi không gặp, mọi người có nhớ tôi không?”

Bộ dạng rất có tinh thàn, nếu bỏ qua mảng xanh tím trên trán cậu ta. Nhan Khai đứng sau lưng, sắc mặt âm trầm dường như tâm tình đang rất tồi.

“Mấy ngày nay đi đâu thế? Cũng không nói với thư kí một tiếng, suýt nữa đã đi báo cảnh sát rồi đấy.”

Niếp Hành Phong bê trà lên, nhìn thấy “dung nhan” của em trai, nhíu mày hỏi. Anh cũng không hề nói qua, nếu không phải hai ngày trước bản thân cũng đang vướng phải một đống chuyện, nói không chừng sớm đã liên lạc tới trung tâm tìm người mất tích rồi.

Niếp Duệ Đình xấu hổ gãi gãi tóc, “Đi du lịch a, giữa đường không cẩn thận bị tai nạn nhẹ, anh hai không cần lo lắng a, có linh hồn sau lưng đi theo sao có thể xảy ra việc gì chứ?”

Lại nói dối!

Niếp Hành Phong tức giận nghĩ, từ nhỏ đến lớn, lúc Niếp Duệ Đình nói dối thì thường hay nghịch tóc, căn bản chính là giấu đầu hở đuôi, nhưng nếu nó đã không làm sao, Niếp Hành Phong cũng không hỏi nhiều, bảo hai người ngồi xuống, cũng thuận tay kéo Trương Huyền đang muốn chạy ra chào hỏi về lại sô pha.

“Trên người Niếp Duệ Đình có âm khí a, mấy ngày nay nói không chừng là đi du lịch qua quỷ môn quan cũng nên.” Trương Huyền nhỏ giọng nói với Niếp Hành Phong: “Anh nhìn phần giữa lông mày của cậu ta, có phải có hắc khí hình khuyên không? Cái đó chứng minh là đã kí khế ước với quỷ a.”

Niếp Hành Phong không nhìn thấy gì cả, anh cũng không có mắt âm dương, bởi vậy không thể tùy ý nhìn thấy thứ của cõi âm như Trương Huyền, trừ phi là có duyên bằng không kể cả quỷ hồn to đùng bay ra trước mặt anh cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy được.

“Kí khế ước với quỷ, có phiền phức lắm không?” đây mới là điều Niếp Hành Phong để tâm nhất.

“Đó thì còn cần xem xem cấp bậc của quỷ nữa, nhưng nếu Nhan Khai đã cho phép, vậy hẳn là không có chuyện gì…đi.”

Thành thật mà nói, anh cũng không có sức mạnh gì, nhưng ít nhất anh có mắt nhìn người, cấp bậc quỷ hồn của Nhan Khai nhất định không tệ, có hắn bảo vệ, Niếp Duệ Đình đừng nói là kí khế ước với quỷ, cho dù kí khế ước với ma cũng tuyệt đối không có vấn đề gì.

Niếp Hành Phong yên tâm, không có việc gì thì tốt rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy mặc dù Niếp Duệ Đình vẫn là bộ dạng công tử phất phơ, Nhan Khai vẫn là hình tượng âm trầm im lặng nhưng hai người này dường như đều không giống với trước đây ở một chỗ nào đó mà bọn họ không thể cảm thấy được.

Có liên quan đến kỳ ngộ của Niếp Duệ Đình vẫn cứ đợi lúc nào nó muốn nói thì hỏi vậy.

“Nói đến khế ước, khế ước lần trước tôi đưa cho anh anh rốt cuộc đã kí chưa?” nói đến phần văn kiện quan trọng, Trương Huyền không nhịn được dùng đôi con ngươi màu lam trừng chiêu tài miêu.

“Kí rồi.”

Mặc dù cảm thấy trêu Trương Huyền tức giận rất vui nhưng Niếp Hành Phong cảm thấy mọi chuyện nên có chừng mực, vì vậy liền đưa khế ước sớm đã kí xong cho cậu, tiện thể đưa thêm một phần khác tự mình làm.

“Đây là gì?”

“Là điều kiện khế ước tôi giúp cậu viết, cậu chỉ cần kí tên lên đây, phần kia lập tức có hiệu lực.” nhìn người yêu, Niếp Hành Phong cười nhẹ nói.

Trương Huyền tùy tiện nhìn qua bản khế ước Niếp Hành Phong soạn, lập tức hét lớn: “Có lầm không vậy? Tôi mắc phải sai lầm nhỏ thì phải táng gia bại sản đền bù phí tổn cho anh sao? Anh cũng quá ác rồi đi? Tôi nhiều nhất mới lấy có mỗi năm mươi phần trăm tài sản của anh a!”

“Vì toàn bộ tài sản của cậu cũng không bằng một phần nghìn của tôi, nói ra bên chịu thiệt phải là tôi mới phải.” Niếp Hành Phong bình tĩnh lấy lại văn kiện: “Kí không? Hay là bỏ đi?”

“Kí!”

Cơ hội lớn vậy làm sao có thể bỏ qua chứ? Trương Huyền chẳng thèm nghĩ nhiều lập tức rút bút kí tên, khế ước vừa kí xong liền bị Niếp Hành Phong thu lại, Trương Huyền ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh.

“Anh cười rất âm hiểm a, trên khế ước có lỗ hổng gì sao?”

“Vừa rồi cậu không đọc sao?”

“Nhanh như vậy tôi làm gì có thời gian đọc?”

Càng nhìn vẻ mặt của Niếp Hành Phong càng cảm thấy không đúng, trực giác nói bản thân đã bị con chiêu tài miêu âm hiểm gian xảo này cho vào bẫy rồi, Trương Huyền nhào đến muốn đoạt lại khế ước, bỗng chuông cửa leng keng vang lên.

“Ai đấy?” sáng sớm mà bao nhiêu người tới, Trương Huyền kì quái hỏi.

Người gọi cửa là nhân viên chuyển phát nhanh, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ thật lớn, Hoắc Ly kí tên rồi đưa bó hoa cho bọn họ.

Nhìn ánh mắt mọi người đều rất kì quái nhìn chằm chằm bó hoa, Trương Huyền kinh ngạc hỏi: “Ai tặng hoa cho tôi vậy?”

“Là tặng cho Niếp đại ca.”

Tiểu hồ ly đưa bó hoa hồng đỏ cho Niếp Hành Phong nhưng lại bị Trương Huyền cướp đi, bên dưới chỗ dây buộc của bó hoa có cài một mẩu giấy nhỏ màu vàng bên trên viết – Cảm ơn anh, tiên sinh thích đồ uống không cồn.

Là ai tặng hoa cho chiêu tài miêu chứ? Còn bày tỏ một cách lộ liễu như vậy. Chiêu tài miêu không phải là thích rượu vang nhất sao? Từ lúc nào lại đổi thành đồ uống không cồn rồi?

Tự nhiên lại có người hiểu Niếp Hành Phong hơn mình, suy nghĩ này khiến Trương Huyền rất khó chịu, hung ác trừng anh: “Anh! Tốt nhất là giải thích cho rõ ràng mau!”

Giọng điệu vô cùng khó chịu, mọi người trong phòng khách không ai bảo ai đều bước lùi về sau, chuẩn bị rời đi trước khi chiến tranh bùng nổ.

Tặng hoa hồng để cảm ơn, Niếp Hành Phong hoàn toàn có thể tưởng tượng được Nguyễn Hồng Lăng tính toán gì, quả nhiên là không thể đắc tội phụ nữ, nhất là phụ nữ thông minh. Nhưng khó có dịp thấy Trương Huyền căng thẳng như vậy, anh lại cảm thấy bị gài bẫy cũng đáng, mỉm cười nhẹ, cố ý không nói thẳng: “Chỉ là bạn bình thường mà thôi, cậu cũng biết a.”

“Là tên bạch mục kia sao?” Trước mắt Trương Huyền lập tức hiện lên khuôn mặt anh tuấn nhưng vô cùng đáng ghét của Ngao Kiếm, nhưng lập tức liền phủ định: “Tên đó nhìn qua cũng có chút thưởng thức sẽ không thô tục mua một bó hoa hồng lớn như vậy để tặng quà.”

“Tôi nghĩ, Ngao Kiếm sẽ rất vui với nhận xét này của cậu về hắn ta.” Niếp Hành Phong gật gù xác nhận.

“Này, anh không phải định nói lảng sang chuyện khác đó chứ?”

Chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Niếp Hành Phong, Trương Huyền lập tức tiến lên giành lấy điện thoại trong tay, sau khi quét mắt nhìn qua liền nhụt chí trả lại cho anh, “Điện thoại của ông nội.”

Niếp Hành Phong quay người vào phòng nghe điện thoại, nhìn bóng lưng của anh, Trương Huyền vỗ vỗ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đáng nhẽ phải thắt chặt điều kiện khế ước thêm chút nữa, tránh cho chiêu tài miêu đi phóng điện khắp nơi.”

Cầm lấy bó hoa muốn vứt đi nhưng do dự một lúc rồi lại từ bỏ. Bó hoa lớn như vậy, mặc dù thưởng thức không quá cao nhưng giá cả tuyệt đối rất cao, vậy nên cứ vứt cho Nghệ đi.

“Hôm nay hình như vẫn chưa thắp hương cho tổ sư gia, Tiểu Biên Bức, mang bó hoa này dâng lên.”

Dâng hoa hồng cho thiên sư tổ sư gia? Sắc mặt mọi người đồng loạt đen lại, nhưng Tiểu Biên Bức vẫn ngoan ngoan đặt lên.

Thông báo bình an xong, Niếp Duệ Đình đang chuẩn bị rời đi thì chuông cửa lại vang lên, Trương Huyền tức giận nói, “Tiểu Ly ra mở cửa, nhớ kĩ, nếu là tặng hoa thì không được kí nhận!”

Hoắc Ly chạy ra rồi lập tức chạy vào hỏi: “Là chuyển phát nhanh nhưng không phải là hoa mà là bánh ngọt, người nhận là tên đại ca, có kí không?”

“Bánh ngọt?” hình như cậu có đặt mua bánh đâu.

Trương Huyền thấy rất kì quái, đi ra kí tên rồi cầm hộp bánh được gói rất đẹp vào, sau khi mở ra liền nhìn thấy bên trong là bánh kem đại phúc cậu yêu thích nhất. Lần trước chiêu tài miêu chính là vì giúp cậu mua đại phúc mà bị nữ nhân kia cười nhạo, cậu vội vàng mở nắp hộp ra nhìn, tên cửa hàng dường như cũng chính là cửa hàng kia.

Đếm số lượng bánh, tổng cộng là mười cái, bánh ngọt số lượng giới hạn hàng ngày, muốn đặt mua nhất định rất là phiền phức, làm khó cho chủ tịch có lòng như vậy, mày Trương Huyền cong lên, lộ ra ý cười rất hài lòng.

Nhìn thấy mỹ thực, mọi người đều xúm vào, Hoắc Ly vươn tay ra nhưng lập tức liền bị đánh bộp một cái, Trương Huyền đóng hộp bánh lại.

“Đây là đồ chủ tịch mua cho tôi, các người muốn ăn thì tự đi mà mua.”

“Anh quá quá đáng đi? Nhiều như vậy, bọn tôi mỗi người ăn một cái vẫn còn dư rất nhiều a.” Niếp Duệ Đình phản bác.

Bị mấy ánh mắt lên án trừng, Trương Huyền nghẹn lời, đôi con ngươi màu lam nhìn qua chỗ khác, lập tức nói: “Trừ tôi với chủ tịch ra, còn lại phải dâng lên cho tổ sư gia, tôn sư trọng đạo, các người có hiểu hay không?”

Tiểu Bạch tức đến không biết nói gì hơn: “Thiên sư tổ sư gia không phải là thùng rác, cái gì cũng ăn được a! Tiểu hồ ly, chúng ta tự đi mua.”

Hoắc Ly bị gọi đi, Niếp Duệ Đình cũng đi theo, Nghệ nhìn mọi người rồi lại quay sang nhìn Trương Huyền… trong lòng đang ôm hộp bánh. Cậu ta dường như là đang rất vui, mặt mày vui vẻ cong hết cả lên, phần khí phách khó mới gom được lúc tức giận vừa rồi đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ.

“Lão đại, cậu thực sự rất biết đuổi khách a.”

Cẩn thận nói xong, Nghệ tung người vỗ cánh chạy đi, trước khi Trương Huyền kịp ném Sách Hồn Ti ra thì nó đã bay mất dạng rồi.

Tâm tình rất tốt, Trương Huyền cũng không thèm so đo với con thức thần lắm miệng, quay người đi vào trong phòng. Niếp Hành Phong vừa mới nghe điện thoại xong, nhìn thấy cậu đi vào trong lòng còn ôm một hộp bánh, không nhịn được liền bật cười.

“Bánh đã đưa đến rồi sao? Tôi vừa ngâm trà rồi, chúng ta cùng ăn thôi.”

Ra khỏi phòng Niếp Hành Phong mới phát hiện mọi người đã đi hết rồi, Trương Huyền cũng không thừa nhận là do mình làm.

“Bọn họ nói có việc, ngay đến bánh ngọt cũng không ăn liền đi hết cả rồi.”

Độ tin cậy của câu nói rất thấp nhưng Niếp Hành Phong cũng không để ý, “Vậy hai chúng ta ăn thôi.”

Ngồi đối diện trước bàn trà, thưởng thức hồng trà nóng, mỗi người cầm một cái bánh kem đại phúc trong tay, bơ tươi lành lạnh trộn với dâu tây, hơi ngòn ngọt thơm thơm hoàn toàn không hề bị ngọt đến phát ngấy, khiếp Niếp Hành Phong đột nhiên hiểu được lý do Trương Huyền thích ăn bánh này.

“Vừa rồi ông nội bảo tôi tháng sau về quê tế tổ, hi vọng cậu có thể đi cùng.” Niếp Hành Phong nói.

Tâm tình tốt như trời xanh quang đãng bên ngoài, anh biết ông nội bảo Trương Huyền đi theo tế tổ chính là gián tiếp thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, mặc dù không rõ tại sao Trương Huyền có thể dễ dàng đạt được sự cho phép của ông nội như vậy nhưng không hề nghi ngờ, phần may mắn này có phần quá dễ dàng, đến nỗi cho đến giờ anh vẫn cứ có chút lo lắng, lo lắng sau này có một ngày hạnh phúc sẽ lại đột nhiên rời khỏi anh.

“Được thôi.” Trương Huyền không nghĩ nhiều, về quê cũng giống như là đi nghỉ thôi, cậu cực kì vui vẻ.

Gió nhẹ từ ngoài thổi vào, khẽ kéo rèm cửa lên, ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, ánh nắng hắt vào, trong hương trà dìu dịu, tất cả đều trở nên yên tĩnh ấm áp.

Khoảng khắc này, hi vọng có thể trở thành mãi mãi.

“Trương Huyền, cậu có cảm thấy khế ước thực ra không chỉ giới hạn là một tờ giấy.” vừa thưởng thức trà Niếp Hành Phong vừa đăm chiêu nói: “Có lúc một câu nói, một động tác, thậm chí một ánh mắt cũng đều là một bản khế ước.”

Mọi người đều tự giác hoặc không tự giác không ngừng định ra các loại khế ước, phần hứa hẹn đó đối với người nói có lẽ chỉ là thuận miệng nhưng đối với người nghe thì lại là cả đời khó quên, tất cả yêu ghét buồn lo có lẽ đều do phần khế ước vô hình đó tạo thành.

“Tôi không nghĩ quá nhiều về cái này, nhưng theo trực giác của thiên sư, tôi tin, khế ước giữa chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Tôi cũng có cảm giác như vậy.” Niếp Hành Phong rướn người lên chạm vào cốc của Trương Huyền.

“Như vậy, dựa trên điều thứ chín của khế ước tình nhân, tôi lệnh cho anh từ nay về sau phải bỏ rượu, tiên sinh thích uống đồ uống không cồn.” viền môi của Trương Huyền hơi nhếch lên, vẽ nên nụ cười giảo hoạt.

Niếp Hành Phong ngẩn ra rồi thản nhiên nói: “Tôi không nhớ khế ước có điều khoản thứ chín.”

“Tôi vừa mới thêm vào – bên thứ nhất nghe theo mọi sắp xếp của bên thứ hai một cách vô điều hiện, không giới hạn thời gian không gian nếu không một nửa tài sản của bên thứ nhất sẽ được chuyển sang cho bên thứ hai.”

Hai tay Trương Huyền đặt lên đầu gối, ngón tay đan vào nhau, thể hiện khí thế nhất định phải đạt được.

“Chủ tịch, anh tỉnh ngộ đi!”

Mày kiếm của Niếp Hành Phong nhướn lên, nụ cười lại hiện ra, “Trương thiên sư, cậu sẽ phải trả giá đắt cho lòng tham của cậu đó!”

“Tôi chờ mong nha!”

< Hoàn >

Tiểu tiểu tiểu phiên ngoại

Hồ thuyết quỷ ngữ của người Niếp gia

Một ngày nào đó, vì muốn hưởng thụ mỹ thực cấp bậc quý tộc, Tiểu Ly, Tiểu Bạch và Nghệ góp tiền mua hai mươi chiếc bánh ngọt Pháp nhỏ vị hạnh nhân. Tối đến, ba con vật kích động chạy về nhà, trên bàn chỉ còn lại đúng hộp bánh, chiếc bánh ngọt cuối cùng cũng vừa được nhét vào miệng Trương Huyền.

“Bánh ngọt này ăn thật ngon nha, mua ở đâu vậy? Lần sau tao cũng đi mua.”

“Cậu ăn hết cả hai mươi cái bánh sao!?” Tiểu Bạch phát điên.

Trương Huyền rất vô tội: “Tao cũng không nghĩ ăn nhanh như vậy a, nhưng mà nó thực sự quá là nhỏ a, nếu mà to chút nữa ăn vào có lẽ sẽ còn ngon hơn.”

“Cậu!” ba con vật giận dữ hét lên.

Đôi con ngươi màu lam tức giận trừng lại: “Chỉ là bánh ngọt mà thôi, có cần phải tức giận như vậy không? Cùng lắm thì lần sau tao mua trả cho bọn mày ba cái hamburger là được chứ gì!”

“Tại sao lại mua hamburger?”

“Đây không phải là hamburger loại nhỏ sao?”

Ba con vật lập tức hóa đá: “Đây là bánh Macaron(1) a! Một cái gần một trăm tệ đấy cậu có biết không? Một cái hamburger còn chưa đến bốn mươi tệ, sao có thể giống nhau được chứ!?”

(1) Macaron:

u5282200241541775458fm23gp0

( nhìn ngon quá đi T^T, mà giá thì…)

Giờ đổi lại đến Trương Huyền hóa đá, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, đồ quý như thế này sao anh không sớm nói!?”

Niếp Hành Phong bỏ tờ báo đang đọc xuống, ngẩng đầu lên nhìn, bình tĩnh nói: “Mới có một trăm tệ mà thôi, không đắt a.”

“…”

Toàn bộ rơi vào trạng thái phong hóa.

Từ đó về sau, Macaron trở thành món bánh ngọt nhất định phải có trong bữa trà chiều của Niếp gia, nhà cung cấp chính là – chủ tịch đại nhân đáng yêu, mua đồ không cần nhìn giá của chúng ta.

Toàn văn hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play