Editor: Điềm

Trương Huyền đến viện an dưỡng một cách suôn sẻ, chẳng qua lúc đáp đất chân đột nhiên mất lực, đứng không vững một cái liền ngã nhào xuống sàn cực kỳ mất hình tượng.

Xung quanh rất yên tĩnh, ngẩng đầu mới biết cậu đang nằm trên một đoạn hành lang dài, nhìn qua chắc là hành lang viện an dưỡng, cậu bò dậy xoa xoa đầu gối hơi đau, lẩm bẩm: “Ông nội ấy chứ lừa với chả gạt, tưởng dấu thật thật giả giả dễ lắm hả?”

Lúc đứng lên lồng ngực chợt nhói, Trương Huyền thở hồng hộc tựa vào tường đỡ, toàn thân vô cùng khó chịu, trán đã lấm tấm đầy mồ hôi, cậu biết đó là hậu quả việc vận công quá sức.

Bị Tê nhận đâm một đòn chí mạng, bây giờ lượng pháp lực cậu có thể sử dụng được rất ít, trên thực tế trước khi gặp lại Niếp Hành Phong, linh lực của cậu đang cạn dần, không có anh cậu không thể nâng cao linh lực nhanh như vậy. Nhưng cao đến mấy cũng có giới hạn, dùng quá nhiều linh lực điều khiển Thần khí biến cậu thành cái dạng này đây, cả người đều vô lực rồi. Nghỉ ngơi nửa ngày cậu mới thấy may mắn, Niếp Hành Phong mà đi cùng cậu thấy thế còn không phun lửa sao.

Trương Huyền im lặng đứng trong bóng tối một lát, cảm giác thể lực dần hồi phục rồi liền men hành lang lần theo giác quan thứ sáu.

Tòa nhà này hình như là phòng bệnh Tiểu An, hành lang thực tối, khắp nơi là mùi khói sau vụ hỏa hoạn, thi thoảng gió lạnh thổi qua đâu đó sẽ có tiếng cửa sổ kẽo kẹt vang lên, âm u quỷ dị.

Trương Huyền đi tiếp một khoảng lại dừng trước cánh cửa nào đấy, cậu đoán đây chính là phòng bệnh Tiểu An, nhưng cảm ứng lại đột nhiên đứt đoạn ở chỗ này, nháy mắt không còn dấu tích.

Trương Huyền hơi kỳ quái, linh lực của cậu lúc linh lúc không nhưng chưa khi nào giống như bây giờ, chẳng lẽ là có người dùng pháp lực?

Nghĩ đến chuyện hồn phách Bùi Thiếu Ngôn biến mất bất bình thường, Vô Thường đi đòi hồn đúng lúc, nghi ngờ trong lòng cậu càng ngày càng rõ, cơ mà thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cũng chẳng có gì phải sợ, cậu chỉ lạ là Tiết Đồng ở đâu còn chưa tới?

Trương Huyền tự hỏi, cảm thấy khả năng đằng sau không lớn lắm (?).

Bây giờ đáp đất vô cùng thuận lợi, nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy, Trương Huyền rút trong túi ra một tấm đạo phù, đang muốn tận dụng linh khí trên phù chú tìm hồn phách Bùi Thiếu Ngôn, chợt nghe tiếng xoạch vang lên trong đêm tối.

Trương Huyền lập tức nín thở.

Không phải do gió thổi cửa sổ mà là tiếng kim loại ma sát, xoành xạch xoành xạch, lặp đi lặp lại từ chỗ không xa.

Hình như biết mình đã bị cậu phát hiện, âm thanh kia dừng lại, sau đó là tiếng bước chân vội vàng rời khỏi, Trương Huyền lập tức đuổi theo, một bóng người cứng ngắc đang lê chân chạy về phía trước. Cậu duỗi tay bắt lại, đối phương ra sức tránh thoát nhưng vì sử dụng quá nhiều lực, theo quán tính ngã xuống cầu thang, có thứ gì lăn vào chân Trương Huyền, cậu nhặt lên, đó là một chiếc bật lửa đã bị cháy biến dạng, âm thanh vừa rồi chắc phát ra từ nó, đáng tiếc không dùng được nữa.

Trương Huyền cất bật lửa, đang muốn đứng lên chợt nhận ra đằng sau có luồng khí tức khác thường, trên sàn phản chiếu một cái bóng tiến gần cậu với tốc độ rất nhanh, trong đầu suy đoán, cậu quyết định không chống cự, ngay sau đó phía ót truyền đến một hồi đau nhức, cả người ngã quỵ xuống.

“Cậu có khỏe không?”

Giọng nói ôn hòa vang bên tai, Trương Huyền theo bản năng lắc lắc đầu, chậm rãi mở mắt, xung quanh rất tối, có người cúi đầu ở cạnh đang lo lắng nhìn cậu.

“Tiểu An?” Vừa thấy trước mặt là ai, Trương Huyền vui vẻ bò dậy, cơ mà đầu và lưng cùng đau đớn liên tục khiến cậu không nhịn được hít một hơi, “Đáng chết, tên kia xuống tay quá nặng rồi.”

“Cậu sao lại cũng bị bắt tới đây?” Tiểu An nghiêng đầu hỏi, động tác đặc trưng này của thằng nhóc làm cậu trông có vẻ ngây thơ hơn so với đám bạn cùng tuổi nhiều.

“Tôi tới tìm hồn phách, nhân tiện tìm mọi người luôn.”

Trương Huyền xoa xoa cái gáy quan sát hai bên, phát hiện đến cả Lạc Dương cũng có mặt, anh rất bình tĩnh ngồi nơi góc bệ khá giống với giường, cậu giật mình: “Anh sao cũng ở chỗ này?”

Lạc Dương nhìn cậu, rất khó hiểu sao cậu lại hỏi như vậy: “Cậu không phải cũng thế à?”

“Tôi ở đây để cứu người nha.”

Ý tứ của Lạc Dương hình như đang ám chỉ pháp thuật cậu không tốt, Trương Huyền cảm thấy cần nên nói rõ một chút, lúc nãy cậu không đánh trả để bị ăn đau, vì so với cậu không biết rõ nơi này, để người ta chủ động dẫn cậu đi tìm người nhanh hơn nhiều.

Lạc Dương bó tay, Tiểu An cũng nói: “Cậu có thể bắt hắn đưa cậu tới mà.”

“Bác sĩ Lý có vẻ rất xảo quyệt, nhiều khả năng là còn đồng lõa, tôi không có thời gian lề mề với hắn.”

“Ấy?” Tiểu An giật mình hô: “Cậu biết người làm là bác sĩ Lý?”

Trương Huyền gật đầu, lúc ấy tuy cậu không quay đầu, nhưng dáng người kia, còn cả khí tức đều chứng minh hắn là bác sĩ Lý, đạo thuật của bác sĩ Lý quá đơn giản, Trương Huyền đoán hắn cùng phe với Lý Hưởng, còn tưởng để hắn đưa đi thì trực tiếp tới được hang ổ Lý Hưởng, không ngờ lại gặp Tiểu An và Lạc Dương.

“Cậu không sợ bọn chúng làm gì trong khi cậu đang ngất hả?” Lạc Dương càng cạn lời, biết rõ Lý Hưởng muốn giết cậu còn dám chơi trò này, căn bản là hai tay dâng mạng mình lên.

“Không sợ.” Trương Huyền cười hì hì: “Có Huyền Minh quan sát, xem ai động tôi được?”

Lạc Dương sửng sốt, liền nghe cậu bình tĩnh nói: “Sau khi rời khỏi đây nói với Ngao Kiếm một tiếng, đừng đùa quá phận, nếu không tôi lật tung toàn bộ giới Tu La của các người.”

Trong bóng đêm hình như có ánh vàng xẹt qua đồng tử xanh, hơi thở lạnh lùng truyền đến, Lạc Dương nhíu mi, anh không đoán được nhân cách Trương Huyền bây giờ có mấy phần là của Hải thần.

May mà khí áp kia rất nhanh đã không còn, Trương Huyền xoay người trong căn phòng chật chội, hỏi Tiểu An, “Là bác sĩ Lý đưa cậu đến?”

Tiểu An gật gật đầu, vẻ mặt hoảng sợ: “Tôi thấy Tằng Tuyền, gã đến báo thù.”

Hôm qua sau khi Trương Huyền rời đi cậu liền nhìn thấy Tằng Tuyền, người vốn đã chết nay lại đứng trước mặt, cậu bị dọa ngơ người. Đầu Tằng Tuyền lệch qua một bên, trên mặt như bôi một tầng sáp, không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào, con ngươi ghim một chỗ nhìn chằm chằm cậu, giống như đang xác nhận cậu là ai.

Cái cảm giác này khác với khi gặp quỷ, nhưng lại khủng bố hơn gấp nhiều lần, khi Tiểu An có phản ứng, đang muốn quay người chạy trốn thì bị Tằng Tuyền bắt lại, bóp chặt cổ cậu ấn lên cây, sức của gã rất lớn, Tiểu An nhanh chóng ngất đi, sau khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên ghế trong phòng điều trị của bác sĩ Lý, bác sĩ Lý thì đứng trước mặt, nhìn cậu từ trên cao, tròng mắt lấp lóe ánh sáng lạnh khiến cậu không rét mà run, cậu biết bí mật mình luôn che dấu bị nhìn thấu rồi.

“Bác sĩ Lý và Tằng Tuyền là đồng lõa?” Trương Huyền kỳ quái hỏi.

“Không phải, chỉ là trùng hợp.” Lạc Dương ở bên cạnh trả lời thay Tiểu An: “Tằng Tuyền vô tội mất mạng, oán khí không tiêu tan, gã trở về trả thù, trùng hợp gặp được Tiểu An liền động thủ, nhưng cuối cùng gã tha cho Tiểu An. Sau đó bác sĩ Lý phát hiện Tiểu An bất thường mới đến cứu, thấy Tiểu An thần trí mơ hồ liền dẫn cậu tới phòng điều trị của hắn, thôi miên cậu nói ra sự thật.”

Lạc Dương đã sớm cảm giác bác sĩ Lý và viện trưởng Hoàng có vấn đề, anh vẫn luôn theo dõi bác sĩ Lý, chuyện bác sĩ Lý thôi miên Tiểu An anh cũng thấy, lúc phát hiện bác sĩ Lý muốn giết Tiểu An liền chạy vào cứu cậu, không ngờ sẽ thất thủ, cả hai đều bị bắt.

“Anh thất thủ?” Trương Huyền giật mình.

Trong lòng hắn, Lạc Dương luôn là một tồn tại bất bại, kể cả Ngao Kiếm cũng tôn trọng anh ba phần, người như vậy lại có thể bị tên bác sĩ Lý kia dễ dàng khống chế, đúng là làm cậu mở rộng tầm mắt.

“Đừng quên, tôi chỉ là khán giả.” Lạc Dương bình tĩnh đáp.

Khán giả luôn là người ngoài, diễn biến cốt truyện như thế nào hoàn toàn không liên quan đến anh, cứu Tiểu An thật ra là đã phá lệ, hơn nữa lúc ấy anh bất lực tòng tâm, đối mặt với công kích từ bác sĩ Lý, linh lực của anh không hề sử dụng được, đối phương hình như cực kỳ am hiểu công lực của anh, dùng đạo thuật nào đó áp chế.

“Tiếc là anh đã can dự vào mất rồi, vận mệnh của anh là phải tham gia vào vở kịch này.” Trương Huyền chế nhạo, thuận tay thử xem xét linh lực của mình, quả nhiên không thể sử dụng như bình thường, cậu nhăn mày, không tình nguyện nghĩ đến tên biến thái kia.

Nếu thật như anh ta nói, muốn ra ngoài chỉ sợ tương đối phiền phức.

Trương Huyền nhìn trái nhìn phải, phát hiện trên vách tường bên cạnh có song cửa sắt, cậu tiến lại giơ tay sờ sờ, khoá cửa rỉ sét loang lổ, xem ra đã lâu chưa dùng.

“Cậu bị ném xuống từ trên đó.” Tiểu An tốt bụng nói với cậu.

Trương Huyền ngẩng đầu nhìn trần nhà, không quá cao nhưng chắc chắn không phải độ cao mà con người có thể nhảy lên, đặc biệt là cửa vào bị khóa kín, nếu cậu muốn đâm nát bay ra ngoài, trước phải nhìn lại mình luyện thiết đầu công được bao nhiêu rồi.

Tất cả là do lúc nãy uy áp Bạch Vô Thường mà dùng pháp lực lung tung, bây giờ linh khí trong cơ thể nhất thời phải phục hồi lại, bị kẹt trong cái pháp trận nho nhỏ này, Trương Huyền hỏi Lạc Dương, “Anh chắc chắn Ngao Kiếm không cố ý lợi dụng Lý Hưởng đối phó với anh?”

Pháp thuật của cậu gà mờ, nhưng Lạc Dương cũng thế ư, nếu Lý Hưởng có thể cưỡng chế Lạc Dương, đáp án rõ ràng là pháp thuật Ngao Kiếm dạy gã khá lợi hại, mặc gã bày trận chỗ này, cho nên cục diện đêm nay xét cho cùng đều là Ngao Kiếm bày ra.

“Tôi nghĩ, lúc công tước chỉ cho Lý Hưởng những pháp thuật đó cũng không ngờ gã lại đối phó tôi đâu.” Lạc Dương nhàn nhạt nói.

Đi theo Tu La vương ngàn năm rồi vẫn phải có vài phần tin tưởng, có điều đây cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất có thể trị cái tật tự cao tự đại của hắn.

Có lo lắng không? Lạc Dương xấu xa nghĩ, gần đây Ngao Kiếm vẫn luôn đặt hết suy nghĩ vào thị trường chứng khoán và giới thương mại, chưa chắc sẽ biết mấy động tác nhỏ của Lý Hưởng, nhưng lâu vậy rồi, hắn hẳn đã thấy có điều bất thường, không biết bao giờ hắn mới tới đây?

Lạc Dương cười, có điều bị bóng tối giấu đi.

“Bây giờ phải nghĩ cách thoát ra đã, Lý Hưởng sẽ không cho chúng ta cơ hội tìm cứu viện đâu.” Quan sát tình huống một lúc, Trương Huyền nói.

Đây là một nguyên nhân, nguyên nhân khác là vì cậu đến để tìm hồn phách Bùi Thiếu Ngôn, suy cho cùng là cậu đảm bảo trước mặt Bạch Vô Thường, Tiết Đồng về sau sẽ thế nào cậu cũng không biết, nhưng nếu Bùi Thiếu Ngôn xảy ra chuyện, cậu đoán Tiết Đồng nhất định sẽ không bỏ qua, phiền phức càng ngày càng nhiều, cứ đảo ngược như quả cầu tuyết, đừng mong có ngày kết thúc.

Trong phòng vài cái còng tay rỉ sắt bị vứt tùy tiện, giường Lạc Dương ngồi cũng có, toàn bộ căn phòng toàn mùi thối rữa, Trương Huyền nghĩ đây hẳn là nơi giam giữ các bệnh nhân tâm thần, vài thập niên trước kinh nghiệm chữa bệnh và ý thức về nhân quyền còn chưa phổ biến, những bác sĩ điều trị đối xử với loại bệnh nhân này nhất định vô cùng tàn bạo, máu tanh, bạo lực, thậm chí có người tử vong, hơi thở tuyệt vọng sẽ không biến mất theo thời gian.

Trương Huyền đẩy đẩy cửa sắt rỉ, Tiểu An nói: “Tôi có thử nhưng không mở được, hơn nữa hình như nó thông với phòng bên cạnh, mở ra cũng vô ích, cậu đừng tốn sức nữa.”

Trương Huyền kinh ngạc nhìn Tiểu An, ai bảo thần kinh cậu có vấn đề? Năng lực quan sát của cậu hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.

“Mở cánh cửa mà thôi, cần gì dùng pháp lực?”

Trong tiếng cười, Trương Huyền như làm ảo thuật biến ra một đoạn dây thép nhỏ, cắm vào lỗ khóa lách cách, Tiểu An rất kinh ngạc, hỏi: “Bác sĩ Lý không lục soát cậu?”

“Lục soát, tên gia hỏa đáng chết lấy iPhone chủ tịch mới tặng cho tôi rồi, ví tiền cũng chẳng chừa.”

Đồng hồ và Phật châu ở tay cũng không thoát được, may là còn nhẫn và viên kim cương hồng trên cổ chưa bị lấy mất, chắc bác sĩ Lý thấy mấy thứ kia chỉ là đồ trang sức, lúc vội vàng cũng chẳng để ý.

Nói chuyện nhưng cũng không lỡ việc, tay Trương Huyền chuyển động linh hoạt, cuối cùng khoá cửa không hoàn toàn bị oxi hóa, sau vài lần xoay chuyển thì lạch cạch mở ra.

“Có lẽ cách vách có cửa ra.”

Trong lòng Trương Huyền vô cùng hy vọng đẩy cửa đi vào, ai ngờ chưa bước được mấy bước đã bị vấp một vật thể lạ, Tiểu An đi đằng sau kêu lên: “Có người.”

Lạc Dương cũng không nghĩ cách vách sẽ có người, vội vàng đến nâng người kia dậy, nhìn nhìn: “Là bác sĩ Triệu.”

Phòng rất tối, ban đầu Trương Huyền không để ý, nghe Lạc Dương nói vậy, cậu ngồi xổm xuống nhìn kỹ, quả nhiên là bác sĩ Triệu, có điều hắn không có bất kỳ phản ứng nào, chưa rõ sống chết.

Lạc Dương bắt mạch cho bác sĩ Triệu, lại thử nhịp tim hắn xong mới nói: “Là do mất nước nghiêm trọng khiến cơ thể suy nhược, trong 24 giờ mà vẫn ở tình trạng này có thể không cứu được nữa.”

May mà đây chưa phải là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, quanh đây cũng bố trí hệt phòng cách vách, tường bốn phía đều được xây dựng chắc chắn, cửa sổ trần nhà là lối ra duy nhất, chẳng qua trong hoàn cảnh không thể dùng linh lực, muốn nhảy lên đó sợ là khá khó.

“Anh xem bác sĩ Triệu đã bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”

“Lúc tôi vừa đến bệnh viện có gặp hắn, chắc chưa quá năm ngày đâu.”

Một người không ăn không uống có thể gắng gượng hơn một tuần, nhưng cũng phải tùy vào thể trạng mỗi người, ở không gian kín mít này, bác sĩ Triệu bác cầm cự được năm ngày đã rất lợi hại, xem ra bác sĩ Lý sợ sự việc bại lộ nên dùng thủ đoạn nào đó nhốt bác sĩ Triệu, nơi này vừa nhìn đã biết là phòng bệnh bỏ hoang, nếu không phải bọn họ đánh bậy đánh bạ, bác sĩ Triệu đói chết ở chỗ này cũng không ai hay.

Trên đầu truyền đến tiếng vang phía cách vách, ánh đèn pin xuyên qua cửa sắt nửa mở soi đến bên này, tiếng bước chân rất nhanh vang tới đây, sau đó là âm thanh cọt kẹt, phía trên xuất hiện một cái cửa sổ nhỏ cỡ mười phân, gương mặt âm u của bác sĩ Lý lập lòe dưới ánh đèn.

“Các người có thể qua được bên này cơ đấy.” Âm thanh lạnh như băng vọng lại khắp căn phòng, làm người khác khó chịu.

“Cảnh sát đã nghi ngờ ông, tôi khuyên ông tốt nhất nên tự đầu thú, luật pháp sẽ khoan hồng.” Trương Huyền bắt chước bộ dạng Ngụy Chính phá án thuyết phục, thấu tình đạt lý.

Bác sĩ Lý cười lạnh một tiếng, trong bóng tối sáng lên một đốm lửa, hình như là tàn thuốc, hắn nhàn nhạt nói: “Đừng phí tâm tư, chỗ này bị cách ly mười mấy năm đã sớm thành phế tích rồi, đừng hy vọng có người tìm được.”

“Phế tích?” Trương Huyền cố ý khơi chuyện, đôi mắt lại nhìn chằm chằm cửa sổ nhỏ phía trên, muốn nhân cơ hội nhảy lên.

Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bác sĩ Lý dán một tấm đạo phù cạnh trần nhà, đó là đạo phù áp chế thần lực người đàn ông kia đưa, có nó lá gan của hắn cũng lớn hơn.

“Ông nhốt chúng tôi dưới hầm này rốt cuộc để làm gì?” Trương Huyền ở dưới kêu to.

“Còn để làm gì nữa? Nhìn bác sĩ Triệu là biết.” Bác sĩ Lý từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cười lạnh: “Ai bảo các người biết quá nhiều chuyện rồi.” Mặt của hắn dưới ánh sáng đèn pin u minh nhấp nháy, Tiểu An có chút sợ, theo bản năng trốn sau Lạc Dương.

Cái của sổ mười phân kia quá nhỏ, mắt Trương Huyền xoay vài vòng, hỏi: “Ông nhốt bác sĩ Triệu ở đây cũng vì thế?”

“Hắn phát hiện tôi nghiên cứu trên người sống, lại chính mắt nhìn Tằng Tuyền chết, nên giấu thi thể để uy hiếp, tôi chỉ có thể nhốt hắn lại, chỗ này bỏ hoang hơn chục năm, ngay cả cậu của tôi còn không biết, đừng mong có người cứu các người.”

Lúc trước Trương Huyền từng điều tra viện an dưỡng khu Tây, biết nó được tu chỉnh lại từ một bệnh viện tâm thần, khu vực bỏ hoang trước đây viện trưởng Hoàng có thể không biết, chắc bác sĩ Lý thấy vài chỗ bất bình thường mới cố ý trốn tại đây, đội cảnh sát chỉ thăm dò những nơi trọng yếu, chẳng ai ngờ hắn còn chưa ra khỏi bệnh viện.

Chẳng qua bác sĩ Lý nhầm một việc, người lấy trộm thi thể không phải bác sĩ Triệu mà là Tiết Đồng, đáng tiếc hắn có tật giật mình, lại bị bác sĩ Triệu uy hiếp nên mới nhốt lại.

“Tưởng mình lợi hại lắm à, giết người phóng hỏa, ông cho rằng có thể chạy thoát sao?” Trương Huyền ngẩng đầu hô.

“Đừng nghĩ oan tôi như vậy chứ, Tằng Tuyền phát bệnh không khống chế được bản thân, trốn chạy lung tung cuối cùng ngã lầu mà chết, lửa cũng không phải tôi đốt.” Bác sĩ Lý gào xong lại cười gằn: “Có điều tôi cũng muốn cảm ơn người phóng hỏa, hắn dạy cho tôi một điểm quan trọng.”

Trương Huyền cả kinh, cậu cố ý kích thích hắn vì muốn chọc tức bác sĩ Lý, để hắn mở cửa sổ ra hoàn toàn, ai ngờ bác sĩ tâm lý thần kinh đều rất ổn định, không chỉ không kích thích được hắn, ngược lại biến khéo thành vụng.

“Có việc thì nói cho rõ đi, nếu ông cái gì cũng chưa làm, vậy cần gì phải giam giữ chúng tôi ở đây chứ?”

Đáp lại Trương Huyền là tiếng sập cửa rất mạnh, trước mặt ba người bỗng tối sầm, nhưng ngay sau đó tiếng ma sát truyền đến, ánh sáng từ khe hở chưa đầy hai thước rọi vào, khe hở dần bị kéo sang hai bên, nhìn độ rộng cánh cửa chắc chắn là cửa ra vào, chẳng qua bác sĩ Lý tính được bọn họ có thể phản kháng, chỉ kéo ra một khoảng nhỏ.

“Ông chuẩn bị xuống đây tâm sự với chúng tôi à?”

Một vật đen thui bị vứt xuống, bác sĩ Lý mỉm cười: “Tôi tương đối thích hành động thực tế.”

Rất nhanh lại có một đống thứ như thế đổ xuống, lần này ba người thấy rõ ràng, là bông vải cotton, trong căn phòng rất nhanh bốc lên mùi dầu hỏa khó ngửi, Tiểu An kêu lên: “Hắn muốn thiêu chết chúng ta!”

“Nơi này cách xa mặt đất, sẽ không ai chú ý, cho dù có người đến cũng cho là tên phóng hỏa, tôi liên quan gì đâu.”

Bác sĩ Lý quan tâm giải thích rõ ràng, vặn nắp can dầu hỏa dốc xuống kẹp ở lối vào, dầu dội xuống liên tục.

Lạc Dương nhanh tay lẹ mắt kéo Tiểu An tránh sang phòng bên cạnh, Trương Huyền cũng nâng chân bác sĩ Triệu lôi đi.

Bọn họ mới vừa đứng vững liền thấy bật lửa rơi xuống từ không trung, tức khắc ngọn lửa vọt lên bốn phiá, chiếu căn phòng nhỏ sáng rực, bác sĩ Lý cười lớn đóng cửa.

Thấy ngọn lửa nhanh chóng lan đến, Trương Huyền mắng Tam Tự Kinh, chỗ bọn họ may mà chưa bị hắt dầu hỏa, có thể chống cự một lúc, nhưng mùi khói càng khiến người ta khó chịu hơn, Trương Huyền cảm thấy họ không bị nướng cháy thì cũng thành thịt hun khói trước rồi.

Tiểu An rất sợ, giữ chặt ống tay áo Lạc Dương run bần bật, Lạc Dương ôm bả vai cậu nhẹ giọng an ủi, mắt lại nhìn Trương Huyền, Trương Huyền tức giận: “Coi diễn cũng phải lựa thời gian chứ, đừng cái gì cũng trông chờ vào tôi.”

“Tôi chỉ muốn nói, bây giờ linh lực của tôi chỉ đủ để bảo vệ Tiểu An, không cách nào thêm cậu được đâu.” Lạc Dương nhàn nhạt nói.

Mặt Trương Huyền hóa đen bởi khói cộng thêm bị chọc điên lên, “Anh nghĩ đường đường tôi là Hải thần mà phải nhờ anh bảo vệ?”

“Tôi cũng không nói như vậy.”

Biết rõ Lạc Dương cố ý kích cậu, Trương Huyền vẫn nhịn không được, ý nghĩ chờ linh lực điều hòa chớp mắt không còn một mảnh, giơ tay cầm hai đạo phù, hét: “Thủy tối triều tông, Tam Thanh hóa vũ, phá!”

Đạo phù ở trên không vụt thành tia sáng vàng, mượn thần lực bốn phương mông lung mờ ảo, lửa lớn bỗng yếu đi rất nhiều, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn trần nhà, vừa nãy bác sĩ Lý mở cửa sổ nhìn bọ họ, vội vàng cũng không đóng kỹ, lấp ló ánh sáng bên ngoài, cậu lại lấy một tấm đạo phù, vung ngón tay quăng ra, khí thế sắc bén quét qua uỳnh một tiếng, tường đá bị cưỡng ép vỡ ra từng tảng, Trương Huyền nhảy người lên.

Động tác nước chảy mây trôi liên tiếp, Tiểu An ở bên cạnh nhìn mà ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy tiểu thuyết võ hiệp cũng không miêu tả kỳ diệu được như thế, nhịn không được hỏi Lạc Dương, “Bác sĩ Lý không phải lục soát cậu ấy rồi à? Vì sao còn nhiều đạo phù vậy?”

Lạc Dương cười lắc đầu, anh cũng không rõ, chỉ biết trong người chàng thanh niên này chứa đựng nguồn lực lượng vô cùng to lớn, cậu ta liên thủ với Niếp Hành Phong không chừng đánh được Ngao Kiếm thật.

Nhưng tiền đề là cậu phải có dũng khí đối mặt đến cùng.

Âm thanh ròng rọc chuyển động, một cái cầu thang hạ xuống, đây là đường bác sĩ đưa bệnh nhân đến, vách sắt lạnh như băng loang lổ rỉ sét từ lâu, lưu lại dấu vết của năm tháng.

“Mấy người đến bò thang cũng muốn tôi giúp đó hả?” Thanh âm Trương Huyền từ phía xa trên kia truyền đến.

Lạc Dương nâng bác sĩ Triệu dậy, có Tiểu An giúp đỡ, hai người từ từ đi lên, thấy bác sĩ Triệu, đồng tử xanh của Trương Huyền lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng.

“Tôi là bác sĩ.” Biết suy nghĩ Trương Huyền, Lạc Dương làm giải thích.

Trương Huyền nhún nhún vai, “Bác sĩ chỉ thích coi diễn.”

Dù Lạc Dương bình tĩnh đến mấy cũng bị nghẹn một chút, đúng là tên nhóc có thù tất báo, cả Trương Huyền lẫn Huyền Minh.

Ra khỏi nhà giam, bọn họ phát hiện chỗ này so với dưới đó cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, hành lang u tối đầy khói, bác sĩ Lý không chỉ phóng hỏa nhà giam mà ngay cả hành lang cũng không tha, được cái ở đây còn tạm thời bị linh khí đạo phù của Trương Huyền áp chế, nhưng vì nơi này đã quá cũ, cửa thông gió rất tệ, khói mãi không tan được, chẳng thể phân biệt đông tây nam bắc.

“Nơi này y chang dưới đó.” Ba người chậm rãi dò đường về phía trước, Trương Huyền nói.

Nếu biết đường đi ra ngoài, cậu dùng pháp lực phá tường là được, nhưng khổ nỗi bây giờ khói bụi mù mịt, căn bản không nhìn rõ đường, cậu cũng không thể dùng sấm đập tan toàn bộ chỗ này ha? Miễn cưỡng sử dụng không phải không được, nhưng cậu nghĩ cục diện đằng sau, còn có một Lý Hưởng ngồi đâu đó xem diễn, chờ linh lực cậu cạn kệt lập tức chạy ra hạ đòn.

Không thể tin tưởng Lạc Dương, Tiết Đồng chẳng biết đi đâu, Giovanni pháp lực chưa đủ, người duy nhất có thể dựa dẫm lại đi nơi khác, trong lòng Trương Huyền thở dài, cảm thấy mình lần này bị Lý Hưởng chơi xỏ hoàn toàn.

“Chúng ta chia nhau kiếm cửa ra đi.” Cậu đề nghị.

Lạc Dương gật đầu đồng ý, tìm một nơi ít khói để Tiểu An coi chừng bác sĩ Triệu, anh và Trương Huyền chia nhau tìm, ở đây không lớn, cũng chẳng lo bị lạc, mà thể lực Tiểu An với bác sĩ Triệu không thể đi nhiều, ngồi một chỗ chờ là lựa chọn tốt nhất.

Tiểu An kéo góc áo Lạc Dương, rõ ràng không muốn tách ra với anh, Lạc Dương đành phải kéo tay cậu vẽ một cái bùa trừ tà.

Linh lực Lạc Dương tuy bị khắc chế nhưng cũng không phải không dùng được, vẫn cứ yên lặng vì không muốn Ngao Kiếm lại lấy cớ, nhưng Tiểu An quá đáng thương, rốt cuộc không đành lòng mà dùng pháp lực bảo vệ cậu.

Trương Huyền và Lạc Dương tách ra, khói bụi dày đặc, cậu nén giận đi một mạch, khắp nơi vẫn mù mịt, chạm vào hai vách tường thì vô cùng chắc chắn, không thấy một cánh cửa nào.

Đang đi lung tung chợt thấy đằng trước lóe ánh tím, Trương Huyền cực kì vui mừng, chẳng còn quan tâm cửa ra cửa vào gì nữa, chạy một hơi về phía ánh sáng, nhanh chóng thấy linh tuệ phách của Bùi Thiếu Ngôn ngơ ngẩn trên không.

Linh tuệ phách thuộc luân ấn đường, khí tràng màu tím, bởi vì mất ký chủ cầm giữ, một phách cứ lắc lư qua lại, không biết nên đi đâu.

“Lại đây, tôi đưa cậu về nhà.” Trương Huyền cẩn thận bước qua.

Sợ linh phách bay mất, Trương Huyền nói năng mềm nhẹ, ai ngờ hồn phách sau khi thấy cậu thì run lên, lập tức bay về phía trước, Trương Huyền gấp gáp ba chân bốn cẳng đuổi theo, đáng tiếc trên người cậu lệ khí quá nặng, lại là thiên sư bắt quỷ, hồn phách gặp cậu chỉ có nước vọt lẹ.

Sợ bị cậu đuổi, hồn phách càng bay nhanh hơn, Trương Huyền chỉ lo chạy theo, không ngờ đã tới cuối đường, đột nhiên đau đớn một trận, đầu bị đập vào bức tường, đau tới mức suýt rơi nước mắt.

“Tôi mà bắt được liền diệt cậu luôn!”

Nhìn hồn phách còn phiêu đãng trong không trung, Trương Huyền nhịn không được oán hận mắng.

Bị lệ khí của cậu hù dọa rồi, trên mặt Bùi Thiếu Ngôn lộ ra biểu cảm sợ sệt, đột nhiên quay người bay sang hướng khác, Trương Huyền một tay che trán lại tiếp tục đuổi, chợt nghe đối diện có tiếng bước chân vội vàng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng gọi: “Thiếu Ngôn.”

Không nhìn cũng biết ai đến, hồn phách Bùi Thiếu Ngôn bị Trương Huyền đuổi tới cuối hành lang thì thấy Tiết Đồng, theo bản năng dựa vào người hắn, Tiết Đồng nhân cơ hội nắm tay hồn phách, dùng đạo phù phong bế bỏ vào túi.

“Anh sao tìm được nơi này vậy?” Trương Huyền chạy tới hỏi.

“Đuổi theo hồn phách Thiếu Ngôn liền tới đây.”

Tiết Đồng đến muộn hơn Trương Huyền nhưng sớm hơn Giovanni nhiều, hơn nữa hắn rất may mắn, vừa đến liền gặp linh tuệ phách của Bùi Thiếu Ngôn, tiếc là phách này khá thông minh, chạy vòng quanh bãi đất trống ở viện an dưỡng, hắn theo vài lần liền lạc mất, may mà nửa đường gặp Trương Huyền, nếu không có Trương Huyền chặn đường hắn cũng không thể dễ dàng bắt được phách này.

Ý Trương Huyền thật ra không phải vậy, “Anh biết lối ra ở đâu?”

Tiết Đồng gật đầu, Trương Huyền lập tức giục: “Mau đưa mọi người ra ngoài.”

“Tôi còn muốn tìm hai hồn phách khác của Thiếu Ngôn.”

“Óa óa, anh độ chín kiếp rồi còn tính nhân tiện chơi thêm phượng hoàng niết bàn?” Trương Huyền trừng Tiết Đồng.

Đạo thuật của cậu chỉ có thể tạm thời chặn lửa, nếu không nhân cơ hội ra ngoài, quay đầu bị lửa lớn vây phủ, niết bàn không không biết nhưng thành heo nướng là cái chắc.

Bây giờ Tiết Đồng chỉ nóng lòng tìm hồn phách Bùi Thiếu Ngôn, chuyện sau đó thì chưa từng nghĩ đến, càng sẽ không chạy cùng Trương Huyền, hai người đang giằng co thì Dương đến: “Tôi tìm được cửa rồi, chúng ta đi thôi.”

Kiến trức ở đây thật ra khá đơn giản, so sánh với mấy tòa nhà bình thường là tìm được ngay, khi nãy Tiết Đồng vào đã mở rộng cửa, không khí sạch sẽ lùa vào rất nhiều, Lạc Dương đi theo luồng không khí liền thấy.

Lạc Dương và Tiểu An đỡ bác sĩ Triệu ra ngoài, thấy Tiết Đồng còn bối rối đứng đó, rốt cuộc nhịn không được nói: “Đừng tìm chỗ này nữa, hồn phách của cậu ta không ở đây.”

Tiết Đồng ngờ vực nhìn anh, “Sao anh biết?”

“Bởi vì người xem luôn biết nhiều hơn diễn viên.” Trương Huyền trả lời thay Lạc Dương, không đợi Tiết Đồng hỏi tiếp đã lôi hắn chạy ra: “Tin anh ấy đi, không thiệt đâu!”

Tiết Đồng bị Trương Huyền kéo nghiêng ngả lên khỏi tầng hầm, ra bên ngoài mới biết tòa hầm ngầm này đúng là danh xứng thực.

Nó nằm đằng sau viện an dưỡng, bố cục xây dựng hệt như hầm trú ẩn, trên mặt đất thì trồng đủ loại cây cối hoa lá, mặc dù mùa đông hoa cỏ khô héo nhưng vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ làm tấm chắn thiên nhiên, chặn cửa vào bên dưới, giống lời của bác sĩ Lý, nhà tù cách mặt đất rất xa, kể cả có xảy ra hỏa hoạn cũng không có người chú ý, cho dù khói thoát ra, người ta cũng chỉ tưởng do vụ cháy trước đó vẫn còn, ai mà nghĩ trong thời gian ngắn viện an đưỡng đã xảy ra liên tục hai vụ hỏa hoạn?

“Nhanh quá, đã hơn mười hai giờ rồi, nếu rạng sáng còn chưa tìm được hết hồn phách Thiếu Ngôn cậu ấy sẽ không qua khỏi mất.” Tiết Đồng sốt ruột nói.

“Thật ta tôi càng muốn biết bây giờ chúng ta có qua được hay không đây.” Trương Huyền đáp.

Bọn họ đi vài vòng xung quanh, trước sau vẫn không thể tiến gần tòa nhà viện an dưỡng, quanh đó âm khí dày đặc, cả bầu trời tối om, hiển nhiên Lý Hưởng đã tạo ra kết giới ở đây cản họ ra ngoài, có điều với công lực Lý Hưởng không thể nào làm được, nhất định lại là Ngao Kiếm cho gã thêm linh lực, Trương Huyền hậm hực nghĩ, nếu Ngao Kiếm biết Lý Hưởng dùng công lực đối phó Lạc Dương thì có tức phát điên luôn không?

“Cái trò quỷ đánh tường này chả có gì mới mẻ.” Thử vài lần đều không được, Trương Huyền lẩm bẩm.

“Không phải đơn giản chỉ là quỷ đánh tường đâu.” Lạc Dương nhàn nhạt nói.

Anh biết Lý Hưởng, kết giới chỉ mới là khởi đầu, sát chiêu còn nằm ở phía sau.

Chung quanh âm u lạnh lẽo, trên trời ngay cả một ngôi sao cũng không thấy, toàn bộ trời đất như bị bao phủ bởi bức màn đen, từng đụng chạm trong bóng tối khó có thể bỏ qua, gió lạnh thổi đến rợn thấu xương, Tiểu An run lên, linh cảm có sẵn nói cậu biết, quanh đây rất âm, là loại âm khí cậu chưa bao giờ thấy, có thứ gì đó từ cõi âm đang đến bao vây mọi người.

Trương Huyền và Tiết Đồng cũng cảm giác được, mọi người đứng thẳng sát cạnh nhau, đồng loạt nhìn vào không gian tăm tối.

Bóng đêm nặng nề, cả làn gió cũng mang theo sát khí bốn phương tám hướng, không ai có thể tránh né, không biết từ lúc nào trong bóng đêm xuất hiện rất nhiều bóng dáng dữ tợn, khác với ác quỷ, chúng nó to lớn xấu xí, mặt mũi hung tợn gầm gừ tiến đến.

Tình huống nào cũng đã trải qua rồi, mặc dù đối mặt với số lượng ác quỷ đông đảo, Trương Huyền cũng thần sắc bất biến, liếc Lạc Dương một cái, nhàn nhạt nói: “Tu La quá xấu xí rồi, khổ cho anh đi theo Ngao Kiếm được nhiều năm như vậy.”

Tu La là ác thần xấu xí, nội ngoại hình đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy, chẳng qua cũng dễ phân biệt, Lạc Dương đi theo Ngao Kiếm ngàn năm rồi, còn cái dạng ghê tởm nào chưa thấy? Sớm đã thành thói quen, hơn nữa Ngao Kiếm cũng không xấu, thân là Tu La vương, hắn có thể thoát khỏi nguyên hình từ lâu, hóa thành hình người chân chính, khuôn mặt hắn và công tước Borgia có vài phần tương tự, đây cũng chính là nguyên nhân hắn lấy danh nghĩa công tước đến nhân gian.

Nhưng Lạc Dương không tính thảo luận với Trương Huyền diện mạo Ngao Kiếm thế nào, dù sao Trương Huyền không cảm thấy hứng thú, hơn nữa chỉ sợ cậu cũng không có thời gian để nghe.

“Anh còn gắng được không?” Trương Huyền hỏi Tiết Đồng.

Trong khoảng thời gian này Tiết Đồng vì giúp Bùi Thiếu Ngôn kéo dài tính mạng đã hao phí khá nhiều linh lực, đêm nay lại đánh một trận với âm soa, công thêm việc đi tìm hồn phách, thể lực tiêu hao hơn phân nửa, nhưng hắn không muốn yếu thế trước mặt Trương Huyền, lấy binh khí tùy thân ra, lạnh lùng nói: “Nghe nói Tu La kiêu dũng thiện chiến, tôi muốn xem bọn họ lợi hại đến đâu.”

Trương Huyền xoay đầu nhìn Lạc Dương, Lạc Dương kéo Tiểu An sắc mặt trắng bệnh ra sau, mỉm cười: “Tôi sẽ im lặng làm khán giả.”

“Anh……” Trương Huyền cạn lời: “Chậm rãi thưởng thức nhé.”

Ít nhất Lạc Dương có thể bảo vệ Tiểu An cùng bác sĩ Triệu, nếu cậu vừa phải đối phó Tu La đồng thời vừa bảo vệ thêm người khác, nhất định không thể phân thân, vì vậy Trương Huyền tha cho ác thú thích coi diễn của Lạc Dương, dù sao ác thần đứng cùng một chỗ, cậu không trông mong Lạc Dương chính nghĩa được bao nhiêu.

Không để Trương Huyền nghĩ nhiều, gió lạnh ngay lập tức sượt qua, mang theo sát khí ác quỷ Tu La, quỷ mị đông đảo, Trương Huyền không dám chậm trễ, lấy Tác Hồn Ti cùng Tiết Đồng sóng vai đối địch.

Qủy Tu La nhanh nhẹn hiếu chiến, nháy mắt cả không gian bao phủ bởi máu tanh, cảm giác đồng hồ nhích từng chút một chầm chậm, Trương Huyền nóng nảy, ác quỷ giết mãi không hết, thời gian bọn họ phải bắt hồn phách Bùi Thiếu Ngôn không còn dài, bây giờ cậu chỉ hy vọng Giovanni tới kịp, may ra giúp cậu tìm kiếm tiếp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play