Hôm nay, bầu trời không chút mây, giống như tâm trạng của cậu vậy.
Bữa sáng vẫn là bánh bao và sữa đậu nành. Cậu cầm túi ra ngoài, vừa đi vừa ngân nga nếm thử sản phẩm khoai lang tím mới ra.
Ngọt vừa đủ, cũng không tệ lắm, cậu thầm đánh giá như vậy. Trên đường lại gặp dì bán rau trong siêu thị, đại thẩm híp mắt cười:
“Ui, lại còn vì ‘bông hoa cao lãnh’ kia đi mua điểm tâm. Cậu thật đúng là một bạn trai quan tâm 24/7.”
Cậu lắc lắc túi trong tay, vẻ mặt đau khổ nói:
“Không phải mà, người ta chẳng cần con.”
Dì cảm thông sâu sắc vỗ vai cậu, vỗ một cái đã làm cậu chao đảo, nói:
“Đừng nản chí, đừng nản chí. Con gái() hay giận hờn vu vơ, mà giới trẻ ngày nay lại cứ xem nhau như vợ chồng. Cậu thân là đàn ông, phải nhường cô bé chứ.”
Người ta đã không cần tui, còn bắt tui phải nhịn người ta! Cái đạo lí chó má gì vậy! Nhìn vẻ mặt cậu như bị sét đánh, dì làm ra vẻ lão làng lắc đầu:
“Con gái ấy, là phải dỗ dành.”
Dì kéo cậu sang một bên, truyền cho rất nhiều kỹ xảo. Không biết có phải do rảnh rỗi hay không, mà dì càm ràm nhiều gấp đôi ngày thường. Vẻ mặt của cậu sắp 囧 thì dì mới dừng lại, tổng kết:
“Bằng không cứ chọc cổ cười, kiểu gì cũng sớm nguôi giận.”
Cậu vô ý cong môi cười toe toét. Sắc mặt dì đại biến, buông cánh tay đang lôi kéo cậu ra, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Trách không được … trách không được.”
Bực bội đi về nhà, đi qua cửa hàng đồ trang sức nhìn qua gương, phát hiện hàm răng vốn trắng đều tăm tắp đã bị khoai lang nhuộm tím.
Hắc Nhìn cũng hài ghê (〜)〜
Cậu kéo miệng, nở nụ cười tràn trề sức sống đứng trước cửa nhà.
“Khang Ngôn, sao lại đi lâu quá …”
Nam thần mở cửa ra, nhìn thấy cậu lúc đó thì cả người khựng lại.
“…”
“…”
(): Trước giờ cái dì bán rau vẫn nghĩ ‘bông hoa cao lãnh’ trong lòng Khang Ngôn là nữ =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT