*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh tượng và động tác Yến Khôn tay không bắt được mũi tên sắc bén làm Tư Không Dịch mặt đầy máu, tuy rằng cậu cũng có thể tránh được mũi tên, nhưng dùng tay bắt được khi nó đang lao nhanh đến thì không có khả năng. Quan trọng nhất chính là, động tác của Yến Khôn rất nhẹ nhàng tự nhiên, giống như bình thường hắn luôn làm chuyện này vậy.

Yến Khôn nhìn Tư Không Dịch lộ ra vẻ mặt hâm mộ sùng bái cuồng nhiệt (không hề), đắc ý hừ một tiếng, sau đó giống như có phép thuật, nháy mặt đảo ngược chiều mũi tên ném mạnh về phía bốn, năm thanh niên còn đang cười như điên bên kia.

“A!!”

Mũi tên này trực tiếp cắm vào tay một thanh niên đang cười vui vẻ điên khùng nhất, làm hắn đau ném cái nỏ trong tay xuống, mà lúc này, bốn nhóc biết được tiểu chủ nhân gặp nguy hiểm cũng dùng tốc độ nhanh nhất lao về, Đại Hoàng sủa vang một tiếng, bổ nhào đè bẹp hai thanh niên.

Đại Hoa cũng giơ móng vuốt cào cánh tay một cô gái, nếu không nể tình đối phương là phụ nữ, nó còn muốn trực tiếp làm người này hủy dung luôn.

Người cuối cùng cũng bị Tiểu Văn và Tiểu Bạch hợp lực giải quyết, chúng nó chỉ nhẹ nhàng cắn cái tên béo mập to con này một phát mà thôi, thế mà người này liền lảo đảo ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó bị Cỏ Nhỏ yên lặng trói chặt.

Cuộc khủng hoảng cứ như vậy giải quyết xong, Dư Đa Phúc và A Lệ đều hơi kinh ngạc nhìn ba con thú chạy đến kiểm tra xem chủ nhân chúng có bị thương hay không, đương nhiên Tiểu Văn và Cỏ Nhỏ luôn không được lưu danh. Dư Đa Phúc nhịn không được lớn tiếng cảm thán: “Trời đất, Tiểu Dịch, thú cưng của cậu lợi hại quá! Một phút là hạ xong đám điên kia! Động tác vừa rồi của chúng vừa ngầu vừa sắc bén, quá tuyệt vời!”

Nếu A Lệ không lôi kéo, phỏng chừng Dư Đa Phúc sẽ trực tiếp xông lên ôm Đại Hoàng.

Thế nhưng trái ngược với Dư Đa Phúc vui vẻ, Yến Khôn vừa mới ngầu một phút trước không thể nào cao hứng, rõ ràng hắn có thể một mình giải quyết đám điên này. Hắn còn chưa kịp biểu diễn kỹ thuật cao siêu đá bay đám điên đã bị mấy con thú cưng cướp hết spotlight. Thật mệt tim! Dù động tác của mấy nhóc rất sắc bén và hữu dụng cũng không thể làm Yến tổng vui vẻ.

Tư Không Dịch ôm đàn em, không nói nhiều lới: “Trói mấy tên này lại đi, bọn họ rất kỳ quái. Chúng ta gặp mấy tên này ở đây, phỏng chừng nhà ăn cũng không tốt lắm.  Nếu như không có nhiều thương vong thì tốt, còn nếu xảy ra chuyện gì, sơn trang của Đa Phúc hẳn là gặp phiền phức to.”

Gương mặt Dư Đa Phúc nhanh chóng trở nên nghiêm túc, A Lệ thì tỏa ra hơi thở âm u phẫn nộ.

“Tiểu Dịch nói rất đúng, chúng ta nhanh chóng đi đến nhà ăn xem sao, cậu…”

Không đợi Dư Đa Phúc nói xong, Tư Không Dịch đã bước đi: “Cùng đi đi. Cùng nhau có thể hỗ trợ gì đó, Đại Hoàng của tôi có thể một mình đánh ba. Nếu có hỗn loạn thì cũng có thể giúp anh ngăn cản. Huống chi còn có tổng tài đại nhân đặc biệt lợi hại.”

Yến tổng nghe đến câu cuối, tâm trạng không vui trở nên tốt hơn, hắn tùy ý chỉnh chỉnh tay áo: “Cố hết sức một chuyến vậy.”

A Lệ trợn to mắt nhìn Yến tổng, suýt chút nữa nhịn không được lấy ra điện thoại di động của mình ra kể cho đồng bọn nghe. Trách không được Tống Tranh và Lý Thanh nói lão đại có vấn đề, đúng là có vấn đề! Bình thường lão đại rất không kiên nhẫn mấy việc nhỏ này, thế nhưng hôm nay lão đại lại nhiệt tình đến không bình thường.

Xin giới thiệu một chút, A Lệ tên đầy đủ là Lệ Tử, nhưng gọi A Tử giống con gái quá, nên hắn bảo mọi người gọi là A Lệ.

Quyết định xong xuôi, mọi người lập tức chạy về phía nhà ăn sơn trang vẫn còn đang la hét um sùm, A Lệ thu hết nỏ của mấy thanh niên kia, đưa cho Dư Đa Phúc, Tư Không Dịch và Yến Khôn phòng thân.

Bọn họ đến gần nhà ăn, có thể nhìn thấy không ít người đang kinh hoảng chạy trốn, vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí vài người còn bị cắm một mũi tên.

“Đại Lý! Xảy ra chuyện gì?”

Dư Đa Phúc thấy được một bảo vệ trong sơn trang, lúc này trên cánh tay của người bảo vệ tên Đại Lý cũng bị ghim một mũi tên, vẻ mặt kinh hoảng và hoang mang: “Không biết, trong phòng ăn có bảy thanh niên đột nhiên phát rồ, từ trên lầu KTV cười lớn nhắm vào nhà ăn ở lầu một, tay cầm nỏ điên cường bắn vào mọi người, đã có vài người bị bọn chúng bắn bị thương! Ghê tởm nhất là bọn chúng còn chặn lối ra, chúng tôi là nhảy cửa sổ mới ra được, trong phòng ăn còn có ít nhất hai mươi người kẹt lại!”

Vẻ mặt Dư Đa Phúc cực kỳ khó coi, trong nháy mắt, Tư Không Dịch còn có thể cảm nhận được sát ý của hắn. Phải biết nơi này là sơn trang nghỉ ngơi cao cấp, những người đến đây ít nhiều gì cũng có địa vị. Dù không phải là đại gia giàu có thì cũng là thần phần trí thức tinh anh, hiện tại gặp phải chuyện này ở đây, đừng nói là hai mươi người còn kẹt trong phòng ăn, đã có người bị thương cũng đủ cho Dư Đa Phúc bị hỏi thăm rồi.

“Vào xem đi.”

A Lệ vỗ vỗ bàn tay Dư Đa Phúc, vẻ mặt người sau mới thoáng tốt lên một chút. Dù sao đây cũng là nơi dưỡng lão của hắn và A Lệ, kiếm được bao nhiêu tiền không nói, chỉ sợ xảy ra tai nạn chết người.

Lúc này Tư Không Dịch dẫn theo Đại Hoàng muốn nhảy vào cửa sổ, đột nhiên cậu cảm thấy cổ bị kéo căng, sau đó bị lôi về phía sau ba bước. Lập tức cậu quay đầu, ánh mắt sắc bén như dao: “Anh làm gì vậy?”

Yến Khôn cau mày: “Ngoan ngoãn ngốc ở đây đi. Không được đi vào.”

Tư Không Dịch cực kỳ khó chịu kháng nghị, nhưng Yến Khôn vẫn nắm áo cậu không buông. Lúc này Ngô Hình, A Lệ và mấy bảo vệ cường tráng cũng đến, chuẩn bị nhảy vào cửa sổ giải quyết bảy thanh niên đang hi hi ha ha đập phá trong phòng ăn. Cũng may hiện tay có bốn thanh niên đã dùng hết mũi tên trong tay, nếu không sẽ rất khó giải quyết.

Tư Không Dịch chậc một tiếng: “Thật không thể đi?”

Yến tổng mặt không thay đổi: “Đao kiếm không có mắt.”

Nói xong câu này, Yến Khôn bình tĩnh chờ Tư Không Dịch ngao ngao gào khóc kháng nghị, kết quả hắn lại thấy cậu bình tĩnh nhìn hắn một lúc, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười làm người ta muốn mù mắt: “Vậy để mấy đứa Đại Hoàng đi theo giúp đỡ! Trở về anh và Đa Phúc phải mời chúng nó ăn cơm đó!”

Yến tổng cảm thấy nụ cười này của Tư Không Dịch dường như có ý gì đó làm hắn hơi chột dạ, nhưng lúc này hắn tuyệt đối không thể để cậu đi vào, chỉ có thể hừ lạnh: “Tôm hùm lớn Australia, thịt bò Kobe, quả hạch ngũ sắc.”

Mỗi lần Yến tổng nói một món, lỗ tai Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch lại động đậy một cái. Ôi chao, mấy món này nghe là biết ngon lắm đây.

Thế là mấy nhóc cùng với Ngô Hình, A Lệ và mấy bảo vệ nhanh chóng nhảy cửa sổ vào phòng ăn hỗn loạn, Tư Không Dịch ghé bên cửa sổ nhìn đàn em thi triển tài nghệ, tư thế đẩy ngã rất oai hùng. Tư Không Dịch cảm thán, người nhà của cậu đúng là rất lợi hại. Mà thân thủ của A Lệ và Ngô Hình cũng rất khá, gần như không cần bốn bảo vệ kia ra tay, bảy thanh niên trong nhà ăn đã bị khống chế.

“Đoán không ra, Ngô Hình lợi hại quá nha.” Tư Không Dịch cảm thán.

Yến Khôn không cho là đúng tỏ vẻ: “Tôi một mình đánh hai hắn.”

Tư Không Dịch liếc mắt xem thường, sau đó cậu nhớ đến lần trước Yến Khôn nói hắn có thể một mình đánh ba người cậu, thoáng thắt tim nghĩ, phỏng chừng Ngô Hình cũng từng là binh sĩ chiến đấu, nên thực lực mới mạnh hơn cậu. Thế nhưng nghĩ vậy xong, cậu lại nghĩ đến một chuyện khác, liền nở nụ cười đắc ý, làm Yến tổng hơi sợ hãi.

Ngay lúc đó Tiểu Văn bay đến vo ve bên tai cậu.

[Tiểu chủ nhân, vừa rồi em hút máu những người này, trong máu bọn họ có một lượng lớn thuốc gây ảo giác. Thậm chí còn có một ít thành phần virus ung thư và chất gây kích thích. Tổng kết một câu là bọn họ cắn thuốc, thế nên mới phát bệnh thần kinh như vậy.]

Trong lòng Tư Không Dịch trầm xuống, gương mặt cũng lạnh hơn.

Dường như Yến Khôn luôn là người đầu tiên phát hiện cậu không đúng, hắn cúi đầu, nghiêng người hỏi: “Nghe được cái gì?”

Tư Không Dịch chậc một tiếng: “Tiểu Văn nói mấy người này cắn thuốc. Máu trong cơ thể có chất kích thích, tạo cảm giác phấn khích.”

Yến Khôn cười lạnh một tiếng: “Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Nếu không thì có cho chúng thêm vài lá gan, dù bọn chúng tự cắm tên lên người cũng sẽ không dám bắn vào tôi.”

Khóe miệng cậu giật giật, trong lòng phun tào người này tự kỷ và kiêu ngạo đến cỡ nào a? Nhưng cậu lại không cách nào phản bác.

“Sơn trang của Dư Đa Phúc sẽ không có việc gì chứ?”

Dư Đa Phúc đã gọi xe cứu thương, bảo vệ và người phụ trách sơn trang đưa những người bị thương nhẹ đi điều trị. Hắn hứa nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này cho khách hàng một công đạo, còn bồi thường thỏa đáng, mong mọi người điều trị cơ thể cho tốt. Cũng may khách ở đây cơ bản tính cách không tồi, mà còn không ngốc. Người sáng suốt đều nhìn ra, mấy thanh niên đột ngột nổi điên này có vấn đề, có lẽ là đã cắn thuốc, hít thuốc phiện gì đó, sơn trang Hảo Đa Ngư cũng bị tai bay vạ gió, cho nên mọi người cũng không so đo gì nhiều liền rời đi.

Đợi mọi người đi hết, Dư Đa Phúc mới lạnh mặt bảo nhân viên trói mười lăm người nổi điên lại một chỗ, trực tiếp báo cảnh sát.

Mấy thanh niên bị trói trên mặt đất không có một tia sợ sệt, ngược lại còn rất thiếu đòn la to thân phận của chúng.

“Tụi bây mau thả tao ra! Có biết tao là ai không, tụi bây đắc tội không nổi đâu, dù tao giết chết hết tụi bây, chúng bây cũng không làm gì được! Thức thời thì thả bọn tao rồi quỳ xuống gọi ông nội đi, không cầu xin tha thứ thì cứ chờ chết ha ha ha ha!”

“Biết cha ông đây là ai không? Biết mẹ tao là ai không? Nói ra hù chết tụi bây! Còn dám trói tao, tìm chết!”

Từng đứa từng đứa kêu gào la lối, Tư Không Dịch mặt không thay đổi lấy điện thoại ra quay lại. Ha hả, nói không chừng còn có thể bắt chẹt một tý đây, chỉ cần người có IQ sẽ không hy vọng bị bại lộ dáng vẻ không xong như thế.

Chờ Tư Không Dịch quay xong, A Lệ đứng một bên đã sớm cười lạnh bước lên cho vài thanh niên mấy cái tát vang dội, tiếng bốp bốp bốp vang lên không dứt, phối hợp với tiếng kêu thảm thiết của đám thanh niên, đặc biệt hả dạ.

“Tỉnh chưa?” Dư Đa Phúc bên cạnh mở miệng.

Một tên thanh niên tóc hồng cầm đầu dường như bị chọc giận: “Tao f* mẹ mày! Dám đánh tao? Có tin tao nói ba tao làm chết mày không, a —!”

Bốp bốp bốp!

Không đợi tên tóc hồng nói xong, hắn lại lần nữa bị A Lệ tát ba cái vang dội. Cả gương mặt đều sưng lên, bị đánh đến không dám nói gì thêm nữa.

A Lệ lại giơ tay, hỏi lại: “Tỉnh chưa?”

Thanh niên này và mấy tên khác lại tiếp tục phẫn nộ ngao ngao kêu gào, không hề tỉnh táo chút nào.

Thế nhưng lúc này, cha mẹ chú bác của mấy tên thanh niên này đã liên tục gọi điện thoại cho Dư Đa Phúc, thái độ thành khẩn hoặc nghiêm khắc nói Dư Đa Phúc không cần hành động thiếu suy nghĩ. Chẳng qua Dư Đa Phúc nhận điện thoại xong thì cười lạnh, hắn nói với một trong những người quản lý: “Chụp ảnh đồ đạc trong phòng KTV chưa?”

Quản lý gật đầu: “Đã chụp, hơn nữa đã phong tỏa toàn bộ KTV, không cho bất cứ ai bước vào.”

Dư Đa Phúc lại hỏi tiếp: “Video đâu?”

“Đều ở trong này, ngài muốn xem không?”

Tư Không Dịch lập tức cảm thấy hứng thú đi qua, chuẩn bị sao chép lại tạo đề tài. Lúc cậu đang copy thì xe cảnh sát cũng đến, người đến dĩ nhiên là cục trưởng Lưu và đội trưởng Triệu. Cậu nheo hai mắt, ngay cả cục trưởng Lưu cũng đến, chứng tỏ chuyện này đã có người ra lên tiếng trước rồi.

Cục trưởng Lưu vừa đến liền thấy Yến Khôn và Tư Không Dịch đứng trong đại sảnh, tâm trạng vốn đang sốt ruột càng thêm buồn bực, vừa rồi có ít nhất sáu người gọi điện thoại cho ông, muốn ông dù bất cứ giá nào cũng phải giúp đỡ mấy đứa nhỏ nhà đó che giấu, cưỡng ép hay dụ dỗ cũng được. Cục trưởng Lưu cũng dao động ít nhiều. Kết quả trong nháy mắt khi nhìn thấy Yến Khôn, tâm trạng ông lập tức kiên định. Ha hả, mười mấy đứa hùng hài tử cũng không bằng một Yến tổng, ông yên lặng làm tường hoa thôi.

“Cục trưởng Lưu.”

Cục trưởng Lưu nở nụ cười: “Yến tổng, không ngờ ngài cũng ở đây, nghe nói chuyện này có chút phiền phức, ngài không bị thương chứ?”

Yến Khôn gật gật đầu: “Không có, nhưng mấy tên kia đều có dấu hiệu hít thuốc phiện và cắn thuốc, KTV đã được phong tỏa, đội trưởng Triệu có thể dẫn người đi lên lấy bằng chứng về xét nghiệm.”

Đội trưởng Triệu rất thích thú, có thể đánh mặt đám quyền quý nha, vì thế hắn giơ tay lên ra hiệu rồi dẫn cấp dưới đi thu thập bằng chứng. Nhóm người này đều là nhị đại chuyên gây chuyện, cho dù không chết hắn cũng phải lột một tầng da.

Một tiếng sau, đội trưởng Triệu đã thu thập xong bằng chứng, cha mẹ hoặc người nhà của mấy thanh niên này cũng đến đông đủ. Trong đó có một người phụ nữ ăn mặc hoa lệ, ra vẻ giàu có trực tiếp nhào về phía thanh niên tóc hồng, nhìn thấy hắn bị trói chặt, mặt sưng lên thê thảm, bà ta nháy mắt trở nên phẫn nộ.

“Ai đánh con tôi?!” Bà ta quay đầu nhìn Tư Không Dịch, ánh mắt như có độc.

A Lệ đứng bên cạnh không nói gì, Tư Không Dịch cau mày, sau đó thấy Yến Khôn chậm rãi tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống vị phu nhân cao quý kia: “Tôi bảo người đánh, làm sao?”

Người phụ nữ kia không nói hai lời giơ tay muốn đánh Yến Khôn, Tư Không Dịch căng thẳng trong lòng, đang muốn gọi Đại Hoàng, kết quả một bóng người còn nhanh hơn Đại Hoàng, trực tiếp ngăn cản người phụ nữ lại.

“Chung Chí Quốc! Ông cản tôi làm gì! Ông cứ vậy nhìn người khác bắt nạt con ông hả?!”

Người đàn ông trung niên tên là Chung Chí Quốc kia đổ mồ hôi lạnh: “Câm miệng! Chuyện này là Tiểu Hoa không đúng! Đây là Yến tổng!”

Người sau nghe thấy hai chữ Yến tổng thì hơi dừng một chút, nhưng vẫn cực kỳ phẫn nộ: “Dù hắn là Yến tổng cũng không thể tùy ý đánh người!”

Yến Khôn nghe thế cười lạnh một tiếng: “Vậy thì con của bà cũng không thể tùy ý cầm nỏ bắn người, có ý mưu sát làm bị thương mười mấy người. Chờ nó ngồi tù đi.”

Hắn vừa nói xong, đám người nhà của mấy thanh niên kia đều biến sắc, còn người phụ nữ kia thì hét lớn một tiếng, chửi ầm lên: “Nói bậy bạ gì đó! Tôi xé nát miệng cậu ra!!”

________________________



Tôm hùm Úc.



Bò Kobe



Quả hạch

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play