*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Đình Đình nhìn tấm ảnh toát lên vẻ ấm áp chữa khỏi hiếm hoi trong các tác phẩm của Yaris, muốn nhanh chóng lên tàu điện ngồi xem tạp chí. trong suy nghĩ của cô lúc này, ảnh bìa theo phong cách ấm áp, vậy thì toàn bộ ảnh chụp đều theo phong cách này đúng không? Nhưng khi cô vất vả tìm được một chỗ ngồi trên tàu điện ngầm rồi, lòng đầy chờ mong mở quyển tạp chí ra, tấm ảnh đầu tiên đập vào mắt làm cô phải kinh hô lần thứ hai.

“Trời đất!”

Tấm hình ở trang một có phong cách hoàn toàn khác với tấm ảnh bìa, hoặc có thể nói là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Nhân vật chính trong tấm ảnh vẫn là người thanh niên kia, chỉ là lúc này cậu ta mặc một bộ đồ da bó sát toàn thân, lộ ra dáng người cân xứng, đeo bao tay da màu đen ngồi trên chiếc mô tô Harley màu trắng bạc, trắng đen đối lập gây ấn tượng mạnh cho người khác, mà khóe miệng thanh niên kia nhếch lên một nụ cười xấu xa như có như không, ánh mắt lợi hại tự tin, tấm ảnh toát ra hơi thở hoang dã, làm người ta tim đập dữ dội,

“A a a a a! Ai vậy ai vậy ai vậy?! Chị, chị mua tạp chí này ở đâu vậy?! Ôi chao, sao có một anh đẹp trai dữ vậy?! Trời đất ơi! Đẹp đến nỗi em không khép nổi chân!!”

Ngay lúc Trương Đình Đình đang nhìn tấm hình kinh ngạc ngẩn người, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng hét kích động, sau đó cô cảm thấy bả vai trầm xuống, quay đầu nhìn sang, một cô gái bím tóc cao như đuôi ngựa, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm tạp chí của cô.

“À, tạp chí ảnh Thế giới hoàn mỹ của Yaris.” Trương Đình Đình trả lời.

Thiếu nữ bím tóc đuôi ngựa kia lập tức lấy điện thoại ra ghi chú tên tạp chí, sau đó làm dấu cầu xin đối với Trương Đình Đình: “Chị gái! Chị gái xinh đẹp! Chị cho em xem cùng được không? Anh trai này thật, thật đẹp quá! Em mà không được ngắm anh ấy, phỏng chừng cả ngày nay sẽ không yên lòng!”

Trương Đình Đình nở nụ cười: “Làm gì khoa trương như vậy? Đến quảng trường trung tâm là chị xuống xe, còn có năm trạm dừng, cho em xem trước!”

Thiếu nữ tóc bím nghe thế kích động, ôm mạnh Trương Đình Đình một cái: “Cám ơn chị! Lát nữa em cũng mua một quyển, sau đó khoe với bạn học.”

Trương Đình Đình mỉm cười thân thiện, nhìn thiếu nữ bím tóc đuôi ngựa hoạt bát tươi trẻ, có chút hâm mộ cô bé có thể tùy ý bản thân, còn chưa phải đối mặt với áp lực xã hội.

“A a a a a a! Ánh mặt trời trong tấm ảnh này đẹp quá! Nhưng anh trai vẫn đẹp hơn! Cảm giác như cả người anh ấy đều bừng sáng! Anh ấy rất thích hợp làm anh trai dương quang nha!” Thiếu nữ lại lật một trang, lại kêu lên.

Trương Đình Đình nhìn những người xung quanh bắt đầu nhịn không được duỗi đầu ngó quá, đụng nhẹ vào người thiếu nữ: “Này, nhỏ giọng một chút, đừng ảnh hưởng đến người khác.”

Thiếu nữ tóc bím lập tức gật đầu, sau đó lại lật một trang, kết quả lại kêu lên. Nhưng cũng may lần này cô bé kịp giơ tay bụm miệng, cô bé kích động lắc lắc đầu nói: “Chị xem nè! Em vừa nói anh ấy như ánh mặt trời, nhưng tấm ảnh này, nói, nói thế nào nhỉ?”

Trương Đình Đình nghiêng đầu nhìn tấm ảnh, trái tim nhảy lên một cái. Trong những bức ảnh trước, thanh niên kia toát ra hơi thở ấm áp, dã tính, dương quang, còn tấm ảnh này lại tao nhã cao quý, thanh niên mặc bộ quần áo giống như lễ phục thời Trung cổ, ngồi trên một cái ghế hoa lệ, vắt tréo chân, chống cằm nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt kia lạnh lùng, hờ hững và xa cách. Nhưng lại làm nổi bật vẻ cao cao tại thượng của người thanh niên.

“Cao quý lãnh diễm.” Trương Đình Đình nhỏ giọng nói ra bốn chữ, chiếm được sự đồng ý của thiếu nữa bím tóc đuôi ngựa: “Đúng đúng, chính là nó! A, trước đây em cứ nghĩ chữ cao quý lãnh diễm là từ để mắng người ta, nhưng mà giờ nhìn lại, anh đẹp trai này quả thật rất cao quý lãnh diễm! Quá đẹp quá đẹp quá đẹp! Anh ấy là ai vậy? Rốt cuộc anh ấy là ai?!Tại sao trước đây em chưa thấy qua? Ảnh là minh tinh hả? Nhưng em cũng chưa nghe nói có minh tinh nào đẹp trai xuất sắc thế này!”

Lúc này thiếu nữ bím tóc bắt đầu nôn nóng muốn biết danh tính người thanh niên đẹp trai có ánh mắt vô cùng hấp dẫn trên tạp chí là ai, nhưng tạp chí của Yaris chỉ có ảnh chụp mà không hề có một chữ nào, theo lời hắn thì là muốn độc giả dùng ánh mắt cảm thụ thế giới tuyệt đẹp này, vẻ đẹp là không có biên giới, không nên dùng bất cứ câu chữ nào làm hỏng nó.

Vì thế Trương Đình Đình bên cạnh chỉ có thế nhún nhún vai tỏ vẻ cô cũng lực bất tòng tâm: “Chuyện này sợ là chỉ có một mình Yaris biết thôi. Nhưng chị nghĩ nếu anh ấy đồng ý làm người mẫu cho Yaris chụp ảnh, chắc là sẽ phát triển trong giới giải trí thôi. Dù sao điều kiện như vậy mà không đi theo con đường đó thì thật đáng tiếc.”

Thiếu nữa gật đầu: “Đúng đúng đúng, em cũng nghĩ vậy, dù anh ấy không phải minh tinh, chụp xong bộ ảnh này cũng sẽ ra mắt, thời gian này em phải chăm chú theo dõi giới giải trí mới được! Tranh thủ khi anh ấy xuất hiện liền trở thành nhóm fan đầu tiên.”

Trương Đình Đình nhìn thiếu nữ đầy sức sống mỉm cười, cô bé vừa cảm thán vừa nhanh chóng lật xem hết quyển tạp chí Thế giới hoàn mỹ, xem xong cô bé ngơ ngác ngồi trên ghế, một lúc lâu sau mới nói với Trương Đình Đình: “Chị à, em cảm thấy bản thân không chỉ bị anh trai dương quang và cao quý này hớp hồn thành fan, em còn bị tác giả tạp chí hớp hồn luôn rồi. Tấm ảnh nào cũng quá đẹp, dù là động vật, con người hay phong cảnh, tại sao tất cả đều đẹp như vậy?”

Rốt cuộc Trương Đình Đình nhịn không được cười lên tiếng: “Đúng vậy, Yaris là một nhiếp ảnh gia cực kỳ lợi hại. Hắn đã đạt không dưới mười giải thưởng quốc tế, phải biết hiện tại Yaris chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà thôi. “Thiên tài điên khùng” trong giới nhiếp ảnh chính là hắn.”

“Thiên tài điên khùng? Đây là sao? Chẳng lẽ anh ta thường hay nổi điên sao?”

Trương Đình Đình lắc đầu: “Không phải vậy, chị thấy trên mạng nói, lúc Yaris chụp hình yêu cầu thập toàn thập mỹ, hơn nữa đối với người mẫu, đạo cụ, bối cảnh đều yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, em nhìn trang này xem, có thấy con sói không?”

Thiếu nữ tóc bím mở to hai mắt: “Không phải là sói thật đó chứ? Trời ơi, con sói này đang đuổi theo đậu yêu của em.”

Trương Đình Đình gật đầu: “Đúng vậy, vậy nên thanh niên đẹp trai này thật sự rất giỏi, phía sau còn bị sói đuổi, không biết Yaris trả giá thế nào để anh ta đồng ý chụp bộ ảnh này? Nhưng hai người bọn họ phối hợp rất ăn ý. Kỳ tạp chí này thật sự xứng đáng để chị cất kỹ như báu vật.”

Thiếu nữ cũng cực kỳ tán thành gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, em cũng tính mua số kỳ này về cất kỹ! Nói không chừng đây là tác phẩm ra mắt của đậu yêu nhà em?! Không được, xuống tàu điện ngầm em phải mua mấy quyển, tránh cho sau này bị cướp sạch!”

Trương Đình Đình cười một tiếng: “Vậy em cần phải mang đủ tiền nha, một quyển giá sáu mươi tám tệ đó.”

Thiếu nữ nghe vậy lập tức lè lưỡi: “Mắc vậy sao, vậy em mua một quyển là được rồi. Cám ơn chị nha. Em tên là Lộ Lộ, sau này gặp lại.”

Trương Đình Đình mỉm cười gật đầu: “Ừ, sau này gặp lại có thể gọi chị là Đình Đình.”

Vì thế, Lộ Lộ nhanh chóng xuống ga tàu điện gần trường đại học, ra khỏi nhà ga, cô nhanh chóng đến một sạp báo, nói với ông chủ: “Chú ơi, bán cho cháu một quyển Thế giới hoàn mỹ, số mới nhất.”

Lộ Lộ đã chuẩn bị tiền xong xuôi, kết quả ông chủ lại trả lời một câu làm cô rầu rĩ: “Haiz, ngại quá, chỗ này của chú chỉ có năm cuốn Thế giới hoàn mỹ, năm phút trước vừa mới bán quyển cuối cùng rồi, cháu đến sạp báo bên cạnh hay là nhà sách xem.” Ông chủ sạp báo cũng có chút khó hiểu: “Hôm nay tạp chí Thế giới hoàn mỹ bán rất chạy, trước kia năm sáu ngày mới bán hết.”

Lập tức trong lòng Lộ Lộ dâng lên cảm giác bất an, hiển nhiên anh đẹp trai bí ẩn không chỉ hấp dẫn ánh mắt một mình cô, cô dứt khoát cầm ví tiền đi về phía nhà sách cạnh trường học, còn năm phút nữa là đến tám giờ, nhà sách lớn thế này chắc sẽ có tạp chí!

Quả nhiên, Lộ Lộ như nguyện mua được số mới nhất của tạp chí Thế giới hoàn mỹtrong nhà sách này, cô nhìn anh đẹp trai và thú cưng ấm áp trên trang bìa, không tự giác nở nụ cười.

“Ôi chao, ảnh bìa này trông thật ấm áp! Anh chàng này cũng rất đẹp trai, đây là tạp chí gì? Tôi cũng muốn mua một quyển.”

Lộ Lộ xoay người, chợt nghe một giọng nữ vang lên, cô cười nói: “Tạp chí Thế giới hoàn mỹ của nhiếp ảnh gia thiên tài Yaris, cậu muốn thì mua nhanh đi, tạp chí kỳ này có một đại soái ca cực kỳ quý hiếm.” Lộ Lộ nói xong liền lật tạp chí ra, cho mấy cô gái kia xem mấy tấm ảnh bên trong, không thể chọn được tấm nào là đẹp nhất.

“A a a a a! Đẹp đến nỗi tôi không khép nổi chân! Đại soái ca đầy dã tính! Cảm giác khác hoàn toàn với ảnh vừa rồi!!” Như Lộ Lộ nghĩ, nữ sinh kia kêu lên, sau đó trực tiếp giết đến quầy mua tạp chí. Nhưng năm phút sau, vẻ mặt nữ sinh đầy khiếp sợ quay lại.

“Làm sao vậy? Sẽ không là bán hết rồi chứ? Tôi vừa mới nhìn, còn ít nhất hơn mười quyển mà.” Lộ Lộ cũng kinh ngạc.

Kết quả cô bé kia suy sụp nói: “Đúng là chưa bán hết, nhưng cũng không khác lắm, vừa rồi có một đàn chị học khoa nhiếp ảnh nghệ thuật đã đặt mua hết toàn bộ tạp chí, đã giao tiền cọc, nghe nói bây giờ về lấy thẻ.”

Lộ Lộ: “…” Cô ôm chặt tạp chí Thế giới hoàn mỹ, cảm giác như sắp có một cơn lốc tràn đến.

Đúng mười giờ sáng, Yaris ngồi trong phòng tổng tài ở Tinh Vũ, nghiêm túc tự khen bản thân, còn phun tào Lục Phong.

“Phong à, cậu nhìn tôi đi! Sao tôi lại lợi hại như thế chứ, sao lại tài giỏi như thế chứ! Nhìn nhìn chiếc cúp long lanh lóng lánh này đi! Đây là giải thưởng nhiếp ảnh Lỗ Nhĩ Tư lần thứ ba của tôi! Ha ha ha ha ha! Lúc cái đám nói tôi là tên điên kia nhìn thấy giải thưởng này, vẻ mặt cứ y như bảng pha màu vậy. Còn nữa, bọn họ vốn nhắn tin hỏi tôi chuyện Tiểu Dịch! Tôi nhổ vào! Tiểu Dịch là báu vật được đôi mắt tinh tường của tôi phát hiện! Tuyệt đối không cho bọn họ chụp! A, Tiểu Dịch thật sự hoàn mỹ, sao cậu ta có thể đẹp như vậy? Bất cứ phong cách nào cũng khống chế tốt, nhìn vào hai mắt của cậu ta, tôi cũng hoàn toàn bị hấp dẫn nữa là!” Yaris ôm ngực, cảm thán theo nhịp điệu như đang hát.

“Phong, nói thật, so với cái tên Nhạn Minh nhìn thế nào cũng thấy giả tạo dối trá âm trầm đáng ghét kia, tôi cảm thấy Tư Không Dịch càng thích hợp làm người yêu của cậu. Cậu đừng lại nói vì Nhạn Minh đã từng cứu mạng cậu, nên cậu thấy hắn tốt. Lúc ấy cậu mê man không biết trời đất gì, không chừng là nhìn lầm đó! Tôi không nhìn ra tên Nhạn Minh kia là người có thể quên mình cứu người khác.”

Lục Phong đang xử lý văn kiện công ty, nghe thế đặt mạnh bút xuống bàn, cười lạnh với Yaris: “Có phải cậu rảnh lắm không? Nếu cậu qua rảnh thì tôi không ngại nói tin tức của cậu cho dì Duy Nhã biết đâu, hiện tại dì rất có hứng thú với việc tìm người yêu cho cậu. Mặc kệ là nam hay nữ, cũng không thể để cậu bị tuyệt hậu đúng không?”

Khóe miệng Yaris giật giật: “Chúng ta có phải là bạn thân từ nhỏ không vậy? Chẳng lẽ cậu không biết tôi là người vô tính luyến sao! Tôi thích bản thân! Tôi yêu thế giới này! Tôi không cần nam nữ gì cả! Thật vất vả trốn khỏi nhà, nếu cậu thật sự làm mẹ tôi đuổi đến đây, tôi thành quỷ cũng không tha cho cậu.”

Lục Phong hừ một tiếng: “Vậy câm miệng đi. Tuy rằng tác phẩm của cậu đoạt giải, nhưng điều đó cũng không biểu đạt Tư Không Dịch có thể một lần là nổi, ít nhất so về độ nổi tiếng và nhân khí, người mà cậu khinh thường Nhạn Minh lợi hại hơn Tư Không Dịch nhiều.”

Yaris nghe vậy lập tức kêu lên: “Không thể nói vậy! Tiểu Dịch chúng tôi không thể so với Nhạn Minh vì cậu ấy là người mới hiểu không?! Bây giờ cậu ấy chưa diễn bộ phim nào, chưa chụp quảng cáo nào, sao có thể bằng Nhạn Minh đã lăn lộn năm năm, có mấy lão già lợi hại của Tinh Vũ nâng? Tôi cho cậu biết, ồ?”

Bỗng nhiên điện thoại của Yaris reo lên, hắn nghe máy trong chốc lát, sau đó cười lớn tiếng. “Ha ha ha! Tôi đã biết! Nhất định là vậy! Thêm thêm thêm! Nhất định phải làm cho tất cả mọi người thấy được gương mặt của Tiểu Dịch chúng ta! Nhưng cậu phải giữ được tiết tấu này, có cảm giác khan hiếm mới tốt. Dù sao đây chính là tác phẩm debut của Tư Không Dịch! Phải làm cho bọn họ tranh nhau bể đầu mới có được!”

Lục Phong nghe Yaris nói chuyện, nghĩ đến một khả năng, quả nhiên Yaris cúp điện thoại xong liền nhìn hắn cười há há: “Tôi nói tới đâu rồi nhỉ! Tiểu Dịch nhất định là người lợi hại, cậu biết sao không? Trước mười hai giờ mà tạp chí của tôi đã bán hết sạch rồi! Ha ha ha ha, trời đất ơi, sức hấp dẫn của Tiểu Dịch thật sự là ~ a, chàng thơ của ta ơi ~!”

“Vậy nên cậu bảo bọn họ in thêm Thế giới hoàn mỹ?”

“Đúng vậy, tôi bảo bọn họ in thêm gấp ba, sau lần này, chẳng sợ mọi người đánh sập Weibo của tôi, tôi cũng sẽ không in thêm nữa! Dù sao tôi không thiếu tiền, tôi thích nhìn dáng vẻ muốn có mà không được của mọi người!”

Lục Phong liếc mắt xem thường, không để ý đến cái tên bắt đầu nổi điên này nữa, thế nhưng hắn vẫn nhắn tin bảo thư ký đi mua mười quyển Thế giới hoàn mỹ, hắn thật muốn nhìn xem rốt cuộc bộ ảnh của Tư Không Dịch có sức hấp dẫn như thế nào.

Mà cùng lúc đó, trong phòng làm việc tổng tài ở Yến thị, Yến đại tổng tài đang phóng khí lạnh với đại mật Ngô Hình. “Cậu nói bán sạch rồi?”

Ngô Hình rơi lệ trong lòng, vì hắn bận công việc hơn hai tiếng, ai ngờ cũng đủ thời gian cho đám người điên kia quét sạch tạp chí! Dựa theo kinh nghiệm trước đây mà nói, dù tối nay hắn mới đi mua cũng phải còn rất nhiều, tại sao vậy! Tại sao kỳ tạp chí tổng tài muốn lại hết sạch dù chưa tới trưa!”

“Tôi sai. Tôi nên đi sớm một chút, tôi không ngờ tạp chí kỳ này lại hot đến vậy.”

Đại mật tổng kết: Nếu tổng tài mở hình thức phát điên hoặc thô bạo, hắn nhất định không được giãy dụa hay làm lơ, phải thành khẩn xin lỗi mới có thể tránh được một kiếp!

Yến Khôn lạnh lùng nhìn Ngô Hình, ngón tay vuốt nhẹ lên mắt: “Thôi, tôi cũng dự đoán được tình huống này ít nhiều. Cậu đến xưởng in trực tiếp lấy một trăm bản đi! Nếu còn làm sai, cậu có thể quấn chắn ngủ ở cửa một tháng.”

Ngô Hình lập tức run rẩy, trừng phạt này thật đáng sợ, hắn nhanh chóng gật đầu với Yến Khôn rồi chạy ra khỏi phòng tổng tài. Sau đó trên đường đi, Ngô Hình cứ xoắn xuýt tự hỏi, sao đột nhiên tổng tài lại muốn mua tạp chí Thế giới hoàn mỹ? Thoạt nhìn Yến tổng không giống người yên tĩnh ngồi thưởng thức cái đẹp, hơn nữa còn muốn một trăm bản? Chẳng lẽ kỳ này có gì đó đặc biệt được tổng tài nhìn trúng?

Ngô Hình xoắn xuýt xoắn xuýt chạy như điên đến xưởng in, thật khéo, hắn đụng phải đại mật Ngô Tùng của Lục Phong vừa tới.

Hai người nhìn thấy đối phương đều có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nên chào hỏi nhau.

Ngô Hình: “Cậu đến làm gì thế?”

Ngô Tùng: “Ừm, đến lấy mười quyển tạp chí. Lục tổng muốn.”

Ngô Hình: “Ồ, trùng hợp thế? Yến tổng cũng bảo tôi đến lấy tạp chí.”

Ngô Tùng: “Ồ, thật trùng hợp! Cậu muốn lấy tạp chí gì? Sẽ không phải là Thế giới hoàn mỹ chứ? Tôi nghe nói số hôm nay bán nhanh như điên luôn.”

Ngô Hình lau mặt một cái: “Thật là trùng hợp, tôi cũng lấy chính tạp chí này.” Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu tại sao kỳ tạp chí này lại hot?

Trước khi đến hai đại mật của tổng tài đã gọi điện thoại cho ông chủ xưởng in, ông chủ cũng đã sớm chờ bọn họ ở cửa, lúc này ông tươi cười bắt tay với hai đại kim chủ trước, sau đó phất tay bảo hai nhân viên đẩy xe đẩy nhỏ và một cái rổ đến.

Ngô Tùng hơi xấu hổ nhìn một rổ đầy tạp chí Thế giới hoàn mỹ của hắn, kết quả nhìn đến bên kia Ngô Hình là cả một xe đẩy, lập tức bình thường trở lại, còn không hiểu sao cảm thấy tổng tài nhà hắn cực kỳ nhân đạo.

Ngô Hình: “…” Tôi không muốn nói gì hết, tôi muốn yên tĩnh.

Ngô Tùng: “Ừm, tôi đi trước đây. Tổng tài đang chờ gấp.”

Ngô Hình gật đầu: “Tạm biệt.” Hắn rất muốn giải thích người mua một trăm quyển tạp chí không phải là Yến tổng đột ngột nổi điên, nhưng hắn thật sự không tìm được lý do. Mà chờ đến lúc Ngô Hình cúi đầu, thấy ảnh bìa trên tạp chí là Tư Không Dịch và đám thú nuôi chó, mèo, hamster, hắn… Hắn cảm thấy bản thấy đã biết một chuyện không nên biết.

Group lão bánh quẩy Yến thị.

Tổng tài đại mật: 😭 Tôi phát hiện một bí mật đáng sợ. Nhưng tôi không thể nói ra. Hiện tại tâm trạng tôi rất suy sụp 😭.

Em họ tổng tài: Lầu trên, làm sao vậy làm sao vậy làm sao vậy? Vừa nghe là biết có bát quái! Anh họ tôi muốn sa thải cậu sao? Không cần lo lắng, bị sa thải thì tới chỗ tôi, dù sao ngoài trừ cậu có chút muộn tao, năng lực làm việc và mấy phương diện khác đều tốt.

Tổng tài đại mật: Thỉnh nhẹ nhàng đi ra. Mệt tim không muốn nói chuyện.

Duyệt người vô số: Chậc, vừa nghe là biết cậu nhất định get được bí mật gì đó của Yến tổng rồi. Không sao, cậu cứ nói ra bí mật đáng sợ của cậu, nó sẽ thành bí mật của tất cả mọi người, có gì sẽ có người cùng cậu gánh vác.

Vắt cổ chày ra nước: Há há, có lý, cậu có gì không vui thì nói ra để mọi người cùng vui.

Khoa học kỹ thuật là chủ lực phát triển cần thiết nhất: Tôi đang nghĩ xem có nên hack điện thoại của cậu không!

Ông trùm công nghiệp nặng: Đã cầm gậy chuẩn bị tra khảo.

Tổng tài đại mật đã logout.

Mọi người:???? Xảy ra chuyện gì?

Bảo mẫu đứng đầu: Không hiểu sao hắt hơi một cái, trực giác cảm thấy việc này có khả năng là trong nhà chúng tôi.

Em họ tổng tài: Ồ? Nói ra suy đoán của cậu đi!

Bảo mẫu đứng đầu đã logout.

Mọi người:…

Mẹ nó hai người có để cho người ta bắt cá hay không!

Giữa trưa, trong ký túc xá Quang Diệu Tinh Quang.

Tư Không Dịch kết thúc buổi luyện tập, sau đó hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào phòng luyện tập ở tầng mười một, cũng chính là căn phòng có cây xương rồng bà. Buổi sáng Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch, thậm chí là Tiểu Văn đều ghé vào tai cậu ong ong thảo luận, lo lắng không biết rốt cuộc cậu có trở nên nổi tiếng hay không, Tư Không Dịch không yên lòng liền dứt khoát quăng bốn nhóc đến làm bạn với xương rồng và hoa lan, ngay cả Tiểu Hoa, cũng chính là con cá vàng đốm đỏ trắng, cậu cũng bảo Đại Hoàng ngậm bể cá cho nó gia nhập đội ngũ thảo luận bát quái. Đúng rồi, trên lưng Đại Hoa còn cõng một cái tablet, Tư Không Dịch tự nhận bản thân là một chủ nhân tốt, nên đã sớm trang bị đầy đủ thiết bị cho đàn em bát quái.

Rốt cuộc Tư Không Dịch cũng được thanh tĩnh, luyện tập quên cả thời gian thẳng đến một giờ trưa. Thế nhưng giờ này lại tốt, dù sao cậu mang theo ba con thú nuôi đến nhà ăn, vài người ít nhiều sẽ không thích bọn nhóc, cho nên đi hơi trễ qua giờ cao điểm cơm trưa là tốt nhất.

Lúc Tư Không Dịch đứng trước cửa phòng luyện tập có cây xương rồng bà, cậu bỗng nghe thấy tiếng hét và tiếng thảo luận um xùm bên trong, như một dàn hợp xướng thú nuôi gâu gâu meo meo chít chít vo ve, cậu lập tức choáng váng, chẳng lẽ bọn đàn em phát điên tập thể? Tiểu Văn, Đại Hoa cũng không điềm tĩnh như mọi khi? Cậu nghi ngờ giơ tay đẩy cửa, cánh cửa vừa mở, vài bóng dáng đã bay nhanh về phía cậu, Tư Không Dịch dùng sức mới đón được chúng nó ôm vào ngực.

“Tụi bây làm sao vậy? Tập thể nổi điên?”

Gâu meo chít vo ve!!! [ Tiểu chủ nhân, anh nổi tiếng rồi!]

“Hả?” Tư Không Dịch sửng sốt.

Sau đó cậu nhìn thấy xương rồng và hoa lan rung đùi đắc ý, hận không thể nhảy khỏi chậu hoa rống to với cậu:

[Tiểu chủ nhân! Tiểu chủ nhân! Oa vui quá! Hồng rồi! Hot rồi! Nổi tiếng phát sợ luôn! Anh đã lên hot search rồi!]

[Tuy không muốn thừa nhận, nhưng gia vẫn cảm thấy anh xứng đáng làm chủ nhân của cây hoa cao quý lãnh diễm như gia ~ mua cho gia một chậu sứ Thanh Hoa đi!]

____________________________________



*Sứ Thanh Hoa khởi đầu được chế tác vào thời Đường, là một trong những sản phẩm sứ cao cấp Trung Quốc, các sản phẩm gốm sứ được vẽ hoa văn trang trí bằng nước men màu xanh lam, thuộc loại sứ men màu.



Moto Harley

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play