Mặc dù Tư Không Dịch cực kỳ bực mình phun tào Yến tổng luôn có thuyết tương đối về thơi gian, nhưng cuối cùng cậu cũng không thoát được bữa ăn tối bị áp đặt này. Cũng may mỗi lần đến lượt cậu mời cơm, Yến Khôn không chọn nhà hàng sang trọng, nếu không, chỉ cần nghĩ đến một bữa cơm mà tốn mấy ngàn, cậu nhất định sẽ tìm mọi biện pháp chuồn đi,

Sáng hôm sau chính là ngày mười tám tháng tư, Tư Không Dịch tinh thần phấn chấn rời giường, vì đi theo dõi mà ba tên đàn em chưa trở về, chỉ có Tiểu Văn – siêu muỗi giết người vô hình – vì đảm bảo sự an toàn của tiểu chủ nhân mà cố ý quay về. Vừa ăn sáng xong, Khổng Triệu rất đúng giờ xuất hiện, dẫn Tư Không Dịch đi đến công ty giải trí Tinh Vũ của Lục Phong.

Tinh Vũ cách Quang Diệu Tinh Quang không quá xa, đi xe đạp điện nửa giờ là tới, nhưng có lẽ vì mặt mũi của Quang Diệu, Khổng Triệu sống chết không cho Tư Không Dịch mượn xe điện của Cư Phùng Xuân, nhất định lôi kéo cậu lên chiếc Buick. Đoạn đường nửa giờ mà chiếc Buick chạy đến một giờ, Tư Không Dịch bị kẹt xe, giật tới giật lui làm xanh mặt, thật vất vả đến được Tinh Vũ, cậu xuống xe liền thở dốc từng ngụm, sợ bản thân nôn ra.

Khổng Triệu bên cạnh khinh bỉ nói: “Yếu ớt quá, muốn làm đại minh tinh, kỹ năng cơ bản nhất chính là “Ngủ trên mọi phương tiện giao thông“, mặc kệ đang ngồi trên máy bay hay là xe tàu gì, cho dù là xe điện ba bánh, lên xe là phải trực tiếp ngủ ngay.”

Tư Không Dịch nghe vậy liếc mắt xem thường: “Vậy tôi chỉ làm một diễn viên thường thôi!” Kiếm đủ tiền mua nhà là được, dù sao tương lai cậu muốn làm vua bát quái giới giải trí, mục tiêu của cậu không phải là ảnh đế.

Khổng Triệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Có vậy đã thấy đủ! Bây giờ đừng nói cậu là một diễn viên thường thường, ngay cả tiểu minh tinh mười tám tuyến còn không bằng! Nhanh đi theo anh, chắc là đạo diễn và Lục tổng đang chờ, còn nữa, có thể sẽ có vài minh tinh được người khác mời diễn thử hoặc vài người tự đến thử vai, đối với cậu chưa có căn cơ gì thử vai nam thứ, bọn họ khẳng định sẽ không có vẻ mặt hòa nhã gì, cậu nhất định phái ráng chịu đựng! Tuyệt đối không được sợ!”

Khổng Triệu dẫn Tư Không Dịch đi vào tòa nhà Tinh Vũ, vừa đi vừa lải nhải nói không ngừng. Tuy Tư Không Dịch cảm thấy Khổng Triệu lúc này đặc biệt giống Tiểu Văn đáng ghét, nhưng cậu cũng hiểu Khổng Triệu là quan tâm cậu thật lòng, liền nghe lời không nói gì. Còn chuyện không được sợ? Ha hả, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ sợ hãi!

Phỏng chừng Lục tổng đã nói qua với người của Tinh Vũ, nên khi Khổng Triệu dẫn Tư Không Dịch bước vào liền có một nhân viên lễ tân trực tiếp dẫn bọn họ vào thang máy, Tư Không Dịch nhìn thang máy từ tầng một lên thẳng đến tầng mười mới dừng, trong lòng nghĩ không biết trường quay của Tinh Vũ như thế nào?

Lúc Khổng Triệu và Tư Không Dịch bước vào phim trường, thấy bên trong đã có không ít người. Trong đó Lục Phong tổng tài Tinh Vũ và một ông chú trung niên râu ria xồm xoàm đang được mọi người vây quanh, xem ra, ông chú râu rậm này chính là đạo diễn của bộ phim Dong binh chi vương.

“Đến rồi? Nếu đã đầy đủ, chúng ta bắt đầu casting. Thời gian vừa đúng.” Lục Phong liếc mặt là nhận ra Tư Không Dịch đang nhìn đông ngó tây trong đám người, hắn phát hiện hôm nay cậu không dẫn theo thú nuôi, vẻ mặt cũng câu nệ hơn so với trước kia.

Khổng Triệu gật đầu với Tư Không Dịch, cậu đi đến gần đạo diễn râu rậm kia, ngẫm nghĩ vẫn là dùng giọng nói kính trọng mở miệng: “Ngài là đạo diễn phải không ạ? Cháu là Tư Không Dịch, Lục tổng giới thiệu cháu đến thử vai Khổng Dịch.”

Đạo diễn râu rậm Phó Huệ thấy Tư Không Dịch không nói gì thêm, bèn mở miệng nói: “Nhân vật Khổng Dịch trong Dong binh chi vương tương đối quan trọng, tuy rằng phim này là do Tinh Vũ đầu tư sản xuất, nhưng tôi cũng có trách nhiệm với tác phẩm của mình, vì vậy dù cậu có cơ hội cũng không có nghĩa vai Khổng Dịch này nhất định là của cậu, cậu phải đạt được yêu cầu tối thiểu về diễn xuất mới được.”

Tư Không Dịch nghĩ câu này không sai, gật gật đầu.

Phó Huệ khá vừa lòng với thái độ không kiêu ngạo không nóng vội này của Tư Không Dịch, nhưng ông lại duỗi tay chỉ về một hướng: “Ngụy Đồng và Chu Bá Thạch bên kia cũng đến thử vai Khổng Dịch, ít nhất cậu không thể kém hơn bọn họ.”

Tư Không Dịch quay đầu nhìn hai người bên kia, phát hiện bọn họ bày ra vẻ mặt chẳng thèm để ý cùng với ánh mắt khinh bỉ, nếu nhìn kỹ còn thấy được ẩn ẩn nét ghen tỵ trong mắt. Cậu thu hồi tầm mắt, thầm ha hả trong lòng. Hiện tại đã ghen tỵ? Chờ bổn thiếu gia diễn xong, mới là lúc các người chân chính ghen tỵ. Dù gì thiếu gia đây cũng trải qua cả buổi chiều huấn luyện Tu La, thử hỏi ai có thể chịu đựng ánh mắt của Từ ảnh đế và Yến đại tổng tài mà mặt không thay đổi diễn cả buổi chiều? Thiếu gia đây có thể. Nếu đổi là người khác, một phút là đã quỳ xuống rồi.

“Ừm, cháu có chút tự tin. Chiều hôm trước cháu đã được huấn luyện.”

Tư Không Dịch vừa nói xong, Ngụy Đồng và Chu Bá Thạch bên kia liền xì cười một tiếng, mấy diễn viên và nhân viên xung quanh cũng nhịn không được yên lặng lắc đầu trong lòng. Trải qua huấn luyện một buổi chiều đã dám đến đây casting? Hắn ta cũng dám nói, ai có thể huấn luyện được hiệu quả ngay lập tức? Người huấn luyện là ảnh đế hay đạo diễn à?

Phó Huệ không biết nói gì, nhưng ông đã cho cơ hội, kế tiếp nhìn xem thực lực của đám thanh niên này. Dù sao ông chỉ chọn người thích hợp nhất, kịch bản này là bộ phim lớn nhất trong năm của ông cũng như của Tinh Vũ, tuyệt đối không thể làm bừa.

Lúc này tâm trạng Lục Phong lại hơi khó hiểu, hắn cau mày nhìn những người xung quanh ẩn ẩn cười trào phúng, cảm thấy dường như bản thân đã làm khó người kia. Lúc đầu hắn muốn bồi thường mà. Bây giờ thoạt nhìn lại giống như hắn cố ý làm Tư Không Dịch bị cười nhạo.

“Được rồi, đừng làm trễ giờ, chuẩn bị trường quay đi. Tiểu Phục, cậu nói yêu cầu và tình tiết kịch bản cho bọn họ biết, cho mọi người mười phút chuẩn bị, sau đó tự bàn bạc thứ tự lên diễn. Hy vọng mọi người không làm tôi thất vọng.” Phó râu ria mở miệng, tất cả mọi người nhanh chóng hành động, Tư Không Dịch cùng Ngụy Đồng, Chu Bá Thạch lập tức nhận được một tờ giấy, trong đó là tình tiết bọn họ phải diễn.

Tư Không Dịch cúi đầu cẩn thận đọc hết tình tiết một lượt, sau đó lập tức bội phục sát đất Từ ảnh đế kiêm đạo diễn đang ở khách sạn kia – Đây chính là tình tiết đầu tiên mà Từ ảnh đế đoán sẽ ra, cũng là đoạn mà cậu luyện tập thành thục nhất, bị Từ ảnh đế chỉ rõ từng chỗ sai. Sau khi nhìn thấy tình huống này, Tư Không Dịch không còn khẩn trương nữa, cậu cẩn thận nhớ lại biểu hiện và phản ứng “Khổng Dịch” nên có lúc này, yên lặng suy nghĩ xem lát nữa phải diễn thế nào.

Mười phút sau, đạo diễn Phó nói với ba người: “Ba người định thế nào? Ai diễn trước?”

Tư Không Dịch ngẩng đầu nhìn hai người kia, phát hiện Ngụy Đồng và Chu Bá Thạch liếc nhìn nhau, đồng thời mở miệng: “Tôi trước.”

Phó râu rậm tùy ý chỉ một người: “Cậu trước đi!”

Ngụy Đồng lộ ra vẻ mặt kích động, thường thì người diễn thử đầu tiên là người được đạo diễn để mắt nhất, nếu trình độ ba người ở đây không khác gì nhau thì người diễn đầu tiên có phần thắng nhiều hơn!

Tình tiết cần diễn là Khổng Dịch phát hiện trong đội ngũ lính đánh thuê có người phản bội, hắn liên tục quan sát trong vài lần làm nhiệm vụ, xác định kẻ phản bội có lẽ là hai người trong đội y tế và trong đội trinh sát, vì vậy Khổng Dịch quyết định thăm dò cả hai người, xem ai khả nghi hơn.

Người trong đội y tế và đội trinh sát đã được xác định, là hai diễn viên tuyến hai. Lúc này hai người kia đang ngồi trên ghế, dường như đang làm chuyện của họ.

“Được rồi, bắt đầu đi.” Phó râu rậm ra lệnh.

Ngụy Đồng lập tức thẳng lưng khí thế hung hăng ra sân.

“Chậc.” Đạo diễn Phó nhìn dáng vẻ Ngụy Đồng hăng hái như vậy, trực tiếp cau mày.

“Bác sĩ Tống, anh đang bận rộn gì thế?” Ngụy Đồng lên sân khấu liền nói thẳng với bác sĩ Tống. Diễn bác sĩ Tống là diễn viên Tống Lương Thành, y ngẩng đầu nhìn Ngụy Đồng liếc mắt một cái, không phản ứng hắn: “Bận lập kế hoạch huấn luyện và hồi phục cho mọi người, Tiểu Dịch, tìm tôi có chuyện gì không?”

Ngụy Đồng nhướng nhướng mày: “Không có việc gì là không thể tìm anh à? Tôi đến lấy thuốc mê.”

Bác sĩ Tống hừ một tiếng: “Cậu như vậy là gây chuyện biết không? Thuốc mê không phải là thứ có thể tùy tiện lấy, cậu xin chỉ đạo của đội trưởng rồi tới tìm tôi.”

Ngụy Đồng đụng phải bức tường, nhăn mày không nói gì, xoay người đi về phía viên trinh sát, nhưng không đợi hắn đi qua, đạo diễn râu rậm đã kêu ngừng: “Cậu đang diễn cái quái gì vậy? Cho cậu tự do phát huy, nhưng cậu không thể nói chuyện lung tung. Không phải đã cho cậu xem tính cách của Khổng Dịch rồi sao? Cậu xem cậu cái dạng này có giống Khổng Dịch, tay súng như thần, bách phát bách trúng, tinh thông súng ống ám khí, bình tĩnh gần như là lãnh khốc không? Cậu đây chính là một viên pháo! Thái độ này mà là thăm dò hả? Cậu đến tìm đánh thì có?!”

Ngụy Đồng bị đạo diễn râu rậm mắng đỏ mặt tía tai, ánh mắt xấu hổ vừa thẹn vừa buồn bực, nhanh chóng xuống sân khấu. Hắn vừa xuống, Chu Bá Thạch hít sâu một hơi bước lên.

“Tôi gợi ý cho cậu nhóc này một chút. Khổng Dịch này có tính hai mặt, lúc không giết người thì sáng sủa, mà lúc giết người thì rất đáng sợ, hiểu không?”

Chu Bá Thạch nghe vậy nhanh chóng gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần cảm kích. Mà Ngụy Đồng bên này vụt ngẩng đầu nhìn đạo diễn Phó, trong mắt tràn đầy không thể tin và không cam lòng. Tại sao lúc hắn lên đạo diễn không nói với hắn?! Cố tình chờ Chu Bá Thạch lên mới gợi ý?! Chuyện này căn bản không công bằng!!

Tư Không Dịch ở bên cạnh nhìn vẻ mặt này của Ngụy Đồng, trong lòng cười ha hả. Không có ánh mắt không đầu óc thật đáng sợ, trên kịch bản viết rõ ràng rành: Tính cách Khổng Dịch rất mâu thuẫn, kỹ thuật bắn súng và phóng dao bách phát bách trúng, giết người như ngóe không nháy mắt, trong mắt đội ngũ lính đánh thuê, trừ đội trưởng ra hắn là thanh niên sáng sủa nhất. Nhưng sau khi hắn phát hiện có kẻ phản bội trong đội ngũ, trải qua vài lần quan sát, xác định đối tượng hoài nghi là hai người trong đội y tế và đội trinh sát. Hắn tự mình đi thăm dò hai người này.

Tình huống đặt ra rõ ràng ai cũng hiểu được, tên này làm thế nào lăn lộn được đến bây giờ nhỉ?

Sau khi được đạo diễn gợi ý, Chu Bá Thạch không hùng hổ lên sân khấu, hắn tươi cười bước lên, thoạt nhìn trong rất sáng sủa hoạt bát. “Ồ, bác sĩ Tống, đến giờ cơm trưa rồi mà anh còn bận à?”

Bác sĩ Tống nghe vậy mỉm cười ngẩng đầu: “Đúng vậy, vẫn chưa làm xong bản kế hoạch cho mọi người huấn luyện, chưa xong việc không có tâm trạng ăn cơm. Còn cậu, thật ngạc nhiên cậu có thời gian đến đây.”

Chu Bá Thạch tiếp tục cười nói: “Tôi muốn lấy mấy lọ thuốc mê, thử nghiệm lên khẩu súng mới của tôi một chút, cho nên chỉ có thể tìm bác sĩ Tống. Anh giúp tôi nha! Lát nữa tôi mời anh ăn cơm?”

Bác sĩ Tống nghe vậy nở nụ cười: “Chuyện này không thành vấn đề, yên tâm đi!” Nói xong câu này, Chu Bá Thạch thuận lợi lấy được thuốc mê từ bác sĩ Tống. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười thắng lợi, mà lúc này Ngụy Đồng cũng bày vẻ mặt ghen tỵ.

Chỉ có đạo diễn râu rậm, Lục Phong và Tư Không Dịch là mặt không thay đổi, ngược lại đại diện Khổng lại nhìn Chu Bá Thạch như đang nhìn một thằng ngốc.

Thấy Chu Bá Thạch định đi về phía người trinh sát đang cười như không kia, rốt cuộc đạo diễn râu ria không nhịn nổi nữa: “Cậu nghĩ bản thân diễn tốt lắm hả?”

Nụ cười trên mặt Chu Bá Thạch cứng đờ, chẳng lẽ hắn làm sai rồi? Rõ ràng hắn diễn nhân vật sáng sủa hoạt bát rất thuận lợi mà?

Đạo diễn tức giận đến dựng râu: “Cậu đến lấy thuốc mê hay là đến thăm dò hả?! Nếu Khổng Dịch giống cậu như vậy, hắn đã sớm chết một trăm lần rồi! Sao hai tên nhóc thúi kia lại đề cử cho tôi hai người kém cỏi như các cậu? Còn không bằng tôi trực tiếp để Tiểu Tống diễn Khổng Dịch!”

Tống Lương Thành đang diễn bác sĩ Tống bên kia nghe vậy lắc đầu khẽ cười: “Đạo diễn Phó, đừng đẩy tôi vào hố lửa nha. Tôi thích nhân vật này hơn, ngay cả họ cũng giống nè. Hai người họ diễn cũng được, nhất là Chu Bá Thạch diễn rất tự nhiên. Chỉ là không có kịch bản cho bọn họ xem, nhất thời họ khó nắm bắt thôi.”

Đạo diễn Phó nghe vậy hung hăng hừ một tiếng: “Nếu như nhất định phải xem kịch mới có thể hiểu rõ nhân vật, hai người họ đời này cũng đừng nghĩ nổi tiếng.” Đạo diễn Phó nói xong nhìn Tư Không Dịch: “Cậu còn thất thần cái gì? Hai người kia diễn xong rồi đến lượt cậu, đừng nói với tôi cậu còn chưa chuẩn bị xong. Đến lúc này rồi, cậu thế nào cũng phải hơn hai người kia một chút?!”

Tư Không Dịch nhìn đạo diễn thổi râu với cậu, bỗng nhiên nở nụ cười. Khổng Triệu cả kinh quay đầu nhìn cậu, rồi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sợ Tư Không Dịch lại đột nhiên nghe thấy ma kể chuyện cười bên tai. Cũng may Tư Không Dịch chỉ cười một chút, nói cám ơn đạo diễn rồi tiến lên.

Đạo diễn râu rậm nghe câu cám ơn kia, hai mắt vốn không lớn híp lại, nhìn không thấy mắt đâu luôn. Sau đó ông nhìn Tư Không Dịch rất tự nhiên đi về phía Tống Lương Thành, hai mắt từ từ mở ra.

Vẻ mặt cậu từ từ trở nên tự nhiên thả lỏng theo mỗi bước chân, lúc cậu đi đến trước mặt của Tống Lương Thành, trên mặt đã là nụ cười thân thiết ai nhìn cũng thích: “Anh Tống, em mời anh ăn cơm.”

Tư Không Dịch rất tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện Tống Lương Thành, sau đó làm như cầm một mâm thức ăn đặt xuống bàn.

Tống Lương Thành vốn đang cúi đầu ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Tư Không Dịch, trong lòng kinh ngạc. “Là Tiểu Dịch à? Sao đột nhiên có lòng tốt mời anh ăn cơm?”

Tư Không Dịch cười ha hả: “Đương nhiên là *cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay. Anh Tống, hai ngày nay em thử nghiệm loại thuốc độc mới, chỉ là dùng hết thuốc mê rồi, chỉ có thể tìm anh Tống.”

*Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay. Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Tống Lương Thành cười cười: “Thằng nhóc này thật thông minh, nể mặt cậu biết điều như vậy, thuốc mê trong tủ bên kia, cậu tự lấy đi.”

Tư Không Dịch gật gật đầu, không nói gì đứng dậy. Cậu diễn tự nhiên hơn Chu Bá Thạch, giá trị nhan sắc cũng cao hơn, nhưng chung quy cũng không có gì khác nhau. Đạo diễn râu rậm lộ ra vài phần thất vọng, ngay lúc ông sắp mở miệng, bỗng Tư Không Dịch dừng bước, quay đầu lại.

“Anh Tống, em nghe kể anh mới nghiên cứu ra loại thuốc mê cực mạnh, chỉ cần một giọt có thể khiến người ta bất tỉnh nhân sự. Cũng trong tủ này sao?”

Cơ thể Tống Lương Thành cứng đờ.

Lúc này Tống Lương Thành đang cúi đầu nên y không nhìn thấy vẻ mặt của Tư Không Dịch, mà cậu đang xoay lưng về phía trinh sát Tiểu Lô, nên hắn cũng không nhìn thấy. Nhưng những người khác lại nhìn thấy rất rõ ràng – Hiện tại gương mặt Tư Không Dịch hoàn toàn không còn vẻ sáng sủa vui vẻ hoạt bát như trước, cặp mặt sắc lạnh như dao nhìn chằm chằm Tống Lương Thành, trong mắt không hề có bất cứ tình cảm gì, vẻ mặt cũng lạnh lùng đến cực điểm, khiến người khác vừa nhìn là phát run.

Tống Lương Thành bỗng nhiên cảm thấy áp lực cực lớn, trong lòng nhảy dựng, hiểu được vừa rồi cảm giác của y quả nhiên không đúng, thằng nhóc Tư Không Dịch này, ngay từ lúc bắt đầu diễn xuất đã lôi kéo y nhập diễn, cho nên y mới theo bản năng mà cứng ngắt cả người. Thật sự là… thiên phú cực cao.

Tống Lương Thành hơi hơi hút khí, sau đó ngẩng đầu nhìn Tư Không Dịch: “Anh còn đang nghiên cứu thuốc mê cực mạnh, đều đang thử nghiệm. Vì vậy trong tủ chỉ có thuốc mê bình thường thôi.”

Lúc y ngẩng đầu, Tư Không Dịch nháy mắt lộ ra vẻ mặt tươi cười, cậu nghe vậy nhún nhún vai, “Nếu vậy thì em dùng loại bình thường trước.”

“… Cắt.”

Lúc Tư Không Dịch xoay người, đạo diễn râu rậm Phó Huệ trực tiếp hô dừng. Nhưng lúc này ông không mở miệng trào phúng, chỉ là lẳng lặng nhìn Tư Không Dịch, sau đó hừ một tiếng nở nụ cười: “Thằng nhóc thối trong ngoài không giống nhau.”

Tư Không Dịch không sợ chút nào mà phủ nhận: “Dù cháu có là Khổng Dịch hay không, đều là một thanh niên nghiêm túc cố gắng theo đuổi mục tiêu. Tuyệt đối không có trong ngoài khác nhau.”

Nghe cậu nói thế, đạo diễn Phó rốt cuộc nhịn không được cười phá lên: “Được rồi thằng nhóc thối, đừng được lợi còn khoe mẽ. Diễn xuất của cậu còn cần tiếp tục tập luyện, phải biết đóng phim không đơn giản như thử vai vậy đâu.”

Câu này vừa nói ra, ai cùng biết nhân vật Khổng Dịch của Dong binh chi vương đã rơi vào tay Tư Không Dịch.

Tiểu Văn vo ve chúc mừng. [Tiểu chủ nhân! Sáu mươi vạn đã tới tay!]

Tư Không Dịch lập tức hăng hái nở nụ cười, Ngụy Đồng và Chu Bá Thạch nhìn mà hận trong lòng, mà nụ cười này lại làm cho Lục Phong gần như muốn lóa mắt. Lục Phong dừng một lúc, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Tư Không Dịch: “Chúc mừng cậu.”

Tư Không Dịch hơi thu liễm: “Còn phải cám ơn Lục tổng đã cho tôi cơ hội này.”

Lục Phong nói tiếp: “Để chúc mừng, tôi mời cậu dùng cơm? Tôi biết một nhà hàng Nhật rất ngon.”

Cậu nghe vậy khóe miệng giật giật. Ngay cả Khổng Triệu bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt vi diệu.

Lục Phong: “Sao vậy?”

Tư Không Dịch: “Không có gì. Tôi chỉ nghĩ, có phải tổng tài đều rảnh rỗi có thói quen mời người khác ăn cơm?” Tính cả Yến tổng và Lục tổng, cậu đã được mời ít nhất năm bữa rồi.

Lục Phong: “???” Tổng tài nào mà rảnh rỗi đau “bi” không có việc gì mời người ta ăn cơm?

Yến Khôn trong phòng tổng tài ở Yến thị xa xôi hắc xì một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play